Trong hai trăm năm ở phủ của Thái Thượng Lão Quân, Thuỵ Miên đã dốc hết sức học tập, chăm chỉ ở lò luyện đan tu tâm bồi dưỡng. Cùng với hai tiểu tử đồng môn, nàng không những nghiên cứu được ra nhiều phương thuốc mới lạ, lại cũng đã học được nhiều cách chữa bệnh đặc biệt. Không những thế, nàng còn thành công trong việc lập nên hội bà tám vô cùng náo nhiệt tại phủ Thái Thượng Lão Quân.
Thái Thượng Lão Quân cấm không cho nàng đi khỏi phủ, thì nàng tuân thủ, kiếm người tới phủ buôn lê bán dưa là được. Thuỵ Miên nhờ đó mà nghe ngóng được không ít chuyện hay ho. Nào là việc Hằng Nga nịnh nọt Vương mẫu nương nương làm Người thích thú liền tặng cho nàng ta thuốc chăm da mọc tóc. Thuốc này do Thái Thượng lão Quân đặc chế làm quà mừng thọ cho Vương Mẫu trước đó.
Nào là chuyện năm trước Ngưu Lang Chức Nữ nhân ngày mùng bảy tháng bảy gặp gỡ, lúc chia tay đã khóc lóc sướt mướt làm dưới hạ giới mưa tầm tã ba ngày ba đêm. Mùa màng bị ngập lụt, dân chúng kêu trời trách cứ làm Ngọc Hoàng vô cùng giận dữ, còn dọa năm tới sẽ phạt không cho hai phu thê họ gặp gỡ tránh gây phiền toái. Chuyện này đến tai Ngưu Lang Chức Nữ lại gây thêm một trận mưa ngâu rả rích, nhân thế lại càng than vãn kêu trời mà gọi, làm Ngọc Hoàng càng thêm sôi gan.
Hoa Nhạc Tam Nương là vị thần bảo vệ tình yêu đôi lứa nghe được chuyện, vội vàng tìm đến thiết kiến Ngọc Hoàng, xin xỏ cho đôi phu thê Ngưu Lang Chức Nữ đủ kiểu. Ngọc Hoàng do cả nể lại nghe lời ngon tiếng ngọt của mỹ nhân nên mềm lòng, tha cho Ngưu Lang Chức Nữ một phen. Nghe nói khi biết tin mình thoát phạt cấm vận, hai phu thê nhà này phải cố lắm mới kìm nén một trận mưa gió hạnh phúc khác.
Rồi đến việc lớn là Tam Hoàng tử Thanh Diệm của Ngọc Hoàng xuống nhân gian thị sát, nảy sinh tư tình cùng hạ nhân dưới phàm giới. Hai người bên nhau tình chàng ý thiếp đã được một thời gian. Việc này có người mách đến tai Ngọc Hoàng làm Người nổi giận, lập tức cho triệu Thanh Diệm đang ở dưới hạ giới hồi cung. Ngọc Hoàng và Vương mẫu nương nương vừa dỗ ngọt vừa cấm đoán nhưng tam Hoàng Tử không nghe, nhất mực chung tình làm Ngọc Hoàng nổi cơn tam tành, liền phạt chàng ta độ kiếp. Thanh Diệm từ trước đến nay nổi danh văn võ toàn tài, là người được tin tưởng kỳ vọng nhất trong tổng số chín Hoàng Tử của Ngọc Hoàng. Khi chúng tiên hay tin Thanh Diệm bị phạt nặng, ai nấy bị một phen khiếp vía, biết là Ngọc Hoàng lần này thật sự đã đại phát lôi đình(1).
(1) Đại phát lôi đình: tức giận điên lên
Việc độ kiếp của Thanh Diệm được Ngọc Hoàng giao cho Ti Mệnh tinh quân cầm cân nảy mực, thật là làm khó cho nàng ta. Một bên là mệnh lệnh của Ngọc Hoàng đại đế, phải để Tam Thái Tử Thanh Diệm nếm mùi khổ ải trần thế, một bên là Vương Mẫu nương nương, thủ thỉ để nhi tử mà bà yêu mến nhất bớt đi kiếp số trần ai. Ai cũng là nhân vật quan trọng, ai cũng quyền cao chức cả khiến Ti Mệnh Tinh Quân rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Ti Mệnh Tinh Quân lại là thành viên tích cực trong hội bà tám của Thuỵ Miên. Hai người đặc biệt thân thiết, đã cùng nhau chia ngọt sẻ bùi qua bao chuyện.
Có một thời gian, Ti Mệnh Tinh Quân nổi đình nổi đám. Không tiên đồng ngọc nữ nào mà không biết tới một loạt thiên tình sử của hạ nhân nơi phàm giới đều do nàng ta chắp bút, ai cũng dõi theo đến quên ăn quên nghỉ. Nổi bật nhất phải kể đến là chuyện tình bất diệt của Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài, mối tình bi tráng của Đường Huyền Tông và Dương Quý Phi, lại còn có cả chuyện tình bi phẫn của Lan Chi và Trọng Khanh. Ít ai biết được, Thuỵ Miên cũng là một trong những tác giả đứng sau tư vấn cốt truyện cho Ti Mệnh Tinh Quân và Ông Tơ Bà Nguyệt. Nàng từng tự đắc, nếu có thể, nàng chắc chắn sẽ chuyên tâm làm thơ viết văn, nhất định có ngày sẽ nổi danh thiên hạ.
Thuỵ Miên thấy Ti Mệnh tinh quân ngồi ngẩn ngơ phía ngoài vườn hoa trong phủ của Thái Thượng Lão Quân, mặt mày ủ dột lo toan suy tính. Nàng lại gần hỏi han: “Ti Mệnh Tinh Quân, đã có chuyện gì mà nàng thiểu não thế kia?”
Ti Mệnh bắt đầu khóc lóc sụt sùi cảm thương: “Ta sắp tiêu đến nơi rồi. Thuỵ Miên tiểu đồng, ngươi mau nghĩ cách giúp ta.”
“Có phải chuyện Ngọc Hoàng giao cho ngươi sắp xếp độ kiếp của Thanh Diệm Hoàng tử?” Thuỵ Miên thở dài hỏi.
“Sắp xếp cái con khỉ, muốn ta hành hạ Thanh Diệm, lại muốn ta giúp hắn được an nhàn, thực tế là muốn ép chết ta thì có. Ta mà hành hắn vất vả thì Vương Mẫu ôm thù, ta mà không cho hắn nếm mùi đau khổ thì lại mang danh trái thiên nghịch ý. Giờ ta muốn đụng đến phàm nhân mà Thanh Diệm yêu mến thì về sau hắn độ kiếp xong, lại kiếm ta trả thù, giờ ta phải làm sao? Cái chức vụ chết tiệt này.” Dẫy nẩy được một lúc, Ti Mệnh bù lu bù loa ôm đầu ngồi xụp xuống than khóc càng to.
Thuỵ Miên thương thay cho khó khăn của bằng hữu, vỗ vai khuyên nhủ: “Vậy thì thế này đi, ngươi mau đến tìm Nguyên Thỉ Thiên Tôn, nhờ ngài ấy đứng lên bảo lãnh cho ngươi, giúp ngươi mang bản nháp kiếp số của Thanh Diệm đến nói qua với Ngọc Hoàng. Ngọc Hoàng thượng đế chẳng phải từ trước đến nay đều nể sợ Nguyên Thỉ Thiên Tôn hay sao. Ngươi cứ sáng tạo số phận của hắn nương tay một chút, làm vừa lòng được Vương Mẫu nương nương, lại có thể nhờ đến oai danh của Nguyên Thỉ Thiên Tôn, mà Ngọc Hoàng không dám làm khó cho ngươi nữa. Bên cạnh đó, người hãy mượn kính Ảo Vọng của Nguyên Thỉ Thiên Tôn, dùng để che giấu thân phận cho nữ tử mà Thanh Diệm tương tư, giúp hắn và nàng ta dưới hạ giới có thể được ở bên nhau. Chẳng phải một công được ba việc hay sao. Sau này hắn độ kiếp xong, có khi phải bê tráp đến bái ơn của ngươi nữa là khác.”
Ti mệnh mắt sáng như sao, đứng dậy vỗ tay đánh chát một phát: “Ngươi nói phải, Nguyên Thỉ Thiên Tôn là sư thầy của ta, lại là người hết sức độ lượng, chắc chắn sẽ đồng ý giải vây cho ta. Ta đi tìm Người ngay đây, cảm ơn Thuỵ Miên ngươi thật nhiều.” Nói rồi Ti Mệnh Tinh Quân đằng vân đi mất.
Kết quả của câu chuyện này ra sao, Thuỵ Miên cũng không được rõ, vì nàng rời khỏi thiên giới trước khi Thanh Diệm quay về thiên đình sau khi chịu phạt độ kiếp.
Chuyện vui nàng thấy cũng nhiều, tu tâm nghiên cứu nàng học được cũng không ít, thế nhưng trong lòng Thuỵ Miên luôn không quên chuyện cũ, đặc biệt là về Ưu Đàm Hoa. Lúc nàng rời khỏi Tử Lâm núi, hắn còn chưa tu luyện thành hình. Khi thoát khỏi phàm nhân tên Tán Hoa, Thuỵ Miên còn hân hoan muốn quay về tìm gặp hắn, ai ngờ mới đó thoáng qua đã gần hai trăm năm.
Nàng ở thiên giới vẫn luôn nghe ngóng nhờ vả bạn bè để có thêm thông tin nơi phàm giới. Tuy nhiên, do Tử Lâm là núi thiêng, lại được bao quanh bởi linh khí của trời đất, không có tiên nhân nào mà Thuỵ Miên quen biết có đủ nhãn lực có thể xuyên thấu Tử lâm mà tìm người.
Thuỵ Miên cũng ngày càng thể hiện rõ khả năng thiên phú về dược liệu, vì vậy mà Thái Thương Lão Quân càng yêu mến tin tưởng. Nàng được lão thượng tiên giao cho việc trông nom lò nung thuốc đặc biệt. Trong lò luyện đan là phương thuốc được đặc chế riêng do Vương Mẫu nương nương căn dặn cho lão đại tiên luyện ra.
Nghe đồn đan dược này lão tiên nhân sẽ dùng để dâng lên làm quà cho Vương Mẫu nương nương sau ngày sinh nhật của bà, cũng chính là một ngày sau tiệc bàn đào mừng thọ hàng năm. Đan này đã luyện được năm mươi năm, năm tháng và bốn ngày. Chỉ cần một ngày nữa là thành công. Công dụng của nó chính là để khôi phục nguyên khí, cường tráng cơ thể.
Đang ngồi trông lò luyện đơn thì Thuỵ Miên thấy cổ tay nơi có dấu ấn hình cánh hoa khi xưa Ưu Đàm Hoa trao cho mình đột nhiên ngứa ran lên. Nàng vội vàng xắn tay áo thì phát hiện hình xăm như cánh hoa đang toả ra ánh sáng rực rỡ, cổ tay nàng lung linh trông như đang đeo một chiếc vòng làm bằng ánh nắng, một lúc sau, ánh sáng trên dấu ấn mới dần biến mất.
Thuỵ Miên vô cùng mừng rỡ háo hức. Trên cổ tay là dấu vết mà Ưu Đàm Hoa đã tặng nàng lúc xưa khi cùng nhau lớn lên trong Tử Lâm núi. Nhìn thấy dấu vết toả ra phản ứng, Thuỵ Miên biết được Ưu Đàm Hoa cuối cùng đã tu thành hình người. Nàng không biết tại sao mình lại quả quyết như vậy, chỉ biết linh cảm này chắc chắn không sai.
Thuỵ Miên hào hứng vô cùng, nàng nhảy nhót lao ra khỏi lò luyện đan của Thái Thượng Lão Quân. Vừa bước chân ra khỏi phủ, nàng lập tức cảm thấy toàn thân nặng nề, sức lực mất hết. Đôi chân của Thuỵ Miên khuỵu xuống, nàng không thể tiến thêm bước nào. Thuỵ Miên cố giữ mình tỉnh táo, lê lết quay lại vạch cấm giới mình vừa sơ ý vượt qua. Đến khi trở lại trong phủ của Thái Thượng Lão Quân, Thuỵ Miên mới cảm nhận được cơ thể của chính mình. Tảng đá đè lên người nàng được gỡ bỏ, nàng thở hổn hển tựa lưng vào cột chống. Thuỵ Miên giờ mới nhớ ra viên thuốc khống chế mà lão nhân đại tiên đã cho nàng dùng trước đây. Đây không phải là lần đầu tiên nàng cố thử vượt ra cấm giới mà Thái Thượng lão quân khi xưa đã nói đến, kết quả từ trước đến nay đều không thay đổi, dù đã gần hết hai trăm năm cấm vận.
Nàng dậm chân đùm đụp, trong lòng dâng cao ghét bỏ với lão thượng tiên. Nàng đã ở đây làm nô tì cho lão xài xể gần hai trăm năm. Giờ đã gần hết thời gian cấm chế, Thuỵ Miên lại tìm thấy tin tức của Ưu Đàm Hoa, nàng chưa bao giờ mong mỏi có thể tự do rời khỏi phủ Thái Cực như lúc này.
Nàng đang háo hức mong chờ thì chợt thắc mắc băn khoăn: “Có khi nào Ưu Đàm Hoa đã quên ta rồi không? Hai trăm năm đã trôi qua, thời gian không dài nhưng cũng không ngắn. Mà nếu hắn không quên ta, vẫn nhớ tới lời hẹn ước sẽ tìm gặp lại nhau khi xưa, thì hắn ở phàm giới, ta lại ở tiên giới, làm sao hắn biết mà đi tìm chứ?”
Thuỵ Miên rầu rĩ, ngồi trong phòng luyện đan ôm đầu nghĩ cách rời đi.
Ngay lúc này, Thái Thượng Lão Quân hồi phủ, cả người lảo đảo say khướt, tay cầm hũ hồ lô đi đứng loạng choạng. Thuỵ Miên nhanh nhẹn lao đến đỡ. Nàng thủ thỉ, vẻ mặt lo lắng nhìn lão đại tiên: “Thượng tiên, người say rồi à?”
“Say? Ai say? Say là cái gì, mang một vò say lên đây cho thượng tiên ta nếm thử. Híc..” Lão Quân Thượng tiên vừa nấc vừa nói.
Thuỵ Miên mới nhớ ra, sáng nay Thái Thượng Lão Quân đã đến dự hội bàn đào cũng là tiệc mừng thọ của Vương Mẫu nương nương. Lão thượng tiên vô cùng mong đợi bữa tiệc này. Theo như Lão thượng tiên đã nói, Ngọc Hoàng có một công thức rượu quý hiếm tên là Long Đỉnh. Người giữ công thức này cực kì bí mật, không cho ai biết. Ngọc Hoàng lại có tính khoe khoang, chỉ khi nào có tiệc hội linh đình đầu đủ các tiên nhân mới cho người bê Long Đỉnh ra thiết đãi, chẳng phải để chúng tiên được thoả lòng thưởng thức, mà chính là vì muốn được nghe chúng tiên khen ngợi tài cất rượu của Ngài mà thôi.
Mấy ngày trước Ngọc Hoàng đã cho người mang theo hai mươi hũ rượu Long Đỉnh đến tẩm cung của Vương Mẫu nương nương, nói là muốn góp vui vào tiệc mừng thọ của bà. Ngọc Hoàng làm vậy, vừa thể hiện mình là phu quân yêu chiều Vương Mẫu phu nhân hết đỉnh, lại vừa có cớ để nghe chúng tiên ca ngợi mình những lời có cánh. Lão đại tiên ắt hẳn đã vui vẻ hăng say hết mình trong tiệc rượu bàn đào nên giờ mới thành ra xay xỉn lè nhè thế này.
Thuỵ Miên nhân cấp trí sinh(1), nàng đổi giọng dỗ dành nói: “Lão đại tiên, ta có chuyện muốn hỏi. Người trả lời ta xong, ta liền đi lấy thêm Say tửu cho người dùng, được không?”
(1) Nhân cấp trí sinh: nguy cấp nghĩ ra cách giải quyết
“Hỏi, hỏi ngay đi…híc…” Lão Đại Tiên hào hứng sảng khoái ra lệnh.
“Lão đại tiên, lần trước người cho ta uống viên đan để ta phục vụ tại lò luyện đơn hai trăm năm. Giờ chắc cũng đã hết hạn đó rồi, nhưng ta cũng chẳng muốn rời đi, lại chỉ muốn ở đây góp chút công nhỏ phục vụ cho đại tiên, người có cho phép ta ở lại phủ Thái Cực không?” Thuỵ Miên giả vờ âu sầu nói.
“Híc…Ngươi cũng là tiểu đồng thấu tình đạt lý, chọn ở bên đại tiên thông thái như ta mà học tập, híc, là quyết định vô cùng sáng suốt. Được, híc, nể tình ta cho ngươi ở lại….” Lão Đại Tiên nói, vẻ mặt vô cùng tự đắc, nấc cục liên tục.
“Thật là tốt quá. Đại tiên người rộng lượng lại vô cùng hào sảng, đúng là tiên nhân hiếm có.” Thuỵ Miên nhanh nhẹn ca ngợi.
Lão đại tiên mỉm cười đắc ý, rõ ràng hắn đã ở trên mây, giờ nghe Thuỵ Miên ca ngợi, người lâng lâng không biết đã bay bổng đến tầng thứ mấy.
Thuỵ Miên lúc này bỗng chuyển từ vẻ mặt vui vẻ sang buồn bã, cúi đầu nói: “Chỉ mỗi tội, ta một dạ thành tâm muốn ở lại, nhưng giờ vẫn bị viên đơn khống chế. Chúng tiên nghe được, lại nghi hoặc ta là không có lòng thành thực sự, ở lại chỉ do tác dụng cưỡng chế của viên đan, thật là có lòng thành mà không được chứng giám.”
Thuỵ Miên đưa tay lên giả vờ quyệt mắt, ngó trộm Lão đại tiên đang ngẩn ngơ, mắt lúc này đã nhắm hờ chuẩn bị ngủ gật. Nàng tức chí, lấy hết sức mình lay lão dậy. Lão nhân choàng tỉnh hỏi: “Cung đình có động đất?”
Thuỵ Miên bực tức nhưng cố kìm nén, nàng nhắc lại lời mình vừa than vãn lúc nãy, cố diễn sao cho thật thuyết phục.
Lão đại tiên mỉm cười, hai má phấn hồng nói: “Chuyện này đơn giản. Đây là giải dược, uống vào là ngươi tha hồ đi lại, tha hồ hết mình ở đây mà tu luyện, híc…có ngày ắt sẽ gia nhập được chúng tiên, híc. Nhưng nhớ, lò luyện đan….”
Lão đại tiên vừa nói vừa giơ ra một viên đan màu trắng. Thuỵ Miên vui mừng giơ tay giật lấy, đã không còn nghe thấy lão đại tiên đang dặn dò thêm điều gì. Nàng nhanh chóng uống viên thuốc giải dược vào. Viên thuốc theo xuống làm cả người Thuỵ Miên lập tức được một khí lực ấm áp đả thông lan truyền đến mọi ngóc ngách.
Nàng lắc vai Thái Thượng Lão Quân nói: “Ta chỉ đi một chút sẽ về. Ngươi không nói gì coi như đồng ý.” Lão đại tiên lúc này đã ngất ngưởng tựa cột mà ngáy kho kho.
Thuỵ Miên để mặc lão đại tiên ngồi đấy, muốn thử xem viên giải dược có thật là có tác dụng không, nàng tiến nhanh ra phía cổng phủ của Thái Thượng Lão Quân. Nàng hồi hộp bước chân ra khỏi phủ. Đến khi bước qua lằn ranh giới cấm túc, Thuỵ Miên mừng rỡ vì sức nặng đè lên mình lúc trước đã không còn nữa. Người nàng nhanh nhẹn nhẹ nhàng như bay, biết mình giờ đã có thể tự do rời khỏi phủ của lão thượng tiên để đi tìm Ưu Đàm hoa.
Trong lòng nàng vô cùng phấn khởi. Nàng không biết Ưu Đàm Hoa thành hình trông sẽ thế nào? Liệu khi gặp lại, nàng có nhận ra hắn, hơn nữa, hắn liệu có nhận ra nàng? Nàng chỉ biết linh tính mách bảo, khi hắn tu luyện thành công, nơi đầu tiên nàng có thể gặp hắn chính là Tử Lâm núi, nơi mà nàng và hắn khi xưa cùng nhau lớn lên.