Thuỵ Miên quay lại đối diện với Nhạc Tiểu Mễ đang ôm Bạch Hồ trên tay, nó giãy giũa vô cùng khổ sở, gương mặt sợ hãi nhìn nàng cầu cứu.
Bạch Hồ rít lên càng lớn. Thuỵ Miên xót xa, nhìn Nhạc Tiểu Mễ cố bình tĩnh nói: “Nhạc Tiểu Mễ, sao Bạch Hồ lại ở chỗ cô nương? Có thể trả nó lại cho ta được không?”
“Bạch Hồ là tên của con tiểu hồ ly này?” Nhạc Tiểu Mễ nhoẻn miệng cười, nhưng không phải nụ cười dịu dàng mà nàng ta dùng với Tiểu Sơn, cũng không phải nụ cười nhiều tâm sự khi nàng ta đến nói chuyện với Thuỵ Miên vào buổi chiểu. Nụ cười của Nhạc Tiểu Mễ lúc này có chút điên dại, lại có vẻ mãn nguyện thành quả. Nhạc Tiểu Mễ nói: “Con hồ ly của ngươi, đúng là con vật khôn ngoan, dám một mình đến nhà bếp, hạ độc vào rượu và đồ ăn.”
Thuỵ Miên nhìn nàng ta, trong bụng xóc nẩy, liền vờ không hiểu mà nói: “Cô nương chắc là nhầm rồi, Bạch Hồ của ta là con vật nổi tiếng tham ăn, vào bếp chắc là đi tìm đồ ăn vụng mà thôi.”
Nhạc Tiểu Mễ mỉm cười lắc đầu nói: “Cô nương không cần giấu ta nữa. Ta bắt được Bạch Hồ trước khi nó kịp hạ độc vào đồ trong bếp.”
Thuỵ Miên bàng hoàng, nhìn Nhạc Tiểu Mễ đầy lo lắng, không hiểu nàng ta muốn gì. Nàng ta bình thản quan sát Thuỵ Miên và Cát Uy rồi nói: “Chắc cô nương đang tự hỏi vậy mấy người trong sơn trại bị hạ thuốc, là do ai làm?”
Đúng là Thuỵ Miên đang vô cùng thắc mắc, nếu không phải Bạch Hồ hạ thuốc khiến mọi người bất tỉnh thì chuyện đang xảy ra ở đây, là do bàn tay của ai?
“Đương nhiên là ta.” Nhạc Tiểu Mễ ngẩng cao đầu nói.
Bạch Hồ càng giẫy lên điên loạn, bất chợt vùng được ra khỏi bàn tay của Nhạc Tiểu Mễ. Trên tay nàng ta còn một nhúm lông trắng của nó. Bạch Hồ chạy lại ngay đằng sau Cát Uy vẫn đang bị trói bất động trên giường, trốn vào sau lưng hắn, chỉ thò mỗi khuôn mặt ra, gầm gừ sợ hãi nhìn về phía Nhạc Tiểu Mễ.
Thuỵ Miên nhỏ giọng hỏi: “Tại sao? Tại sao ngươi lại làm thế? Tại sao lại chính tay hạ độc người trong sơn trại của mình?”
“Người trong sơn trại của ta? Ta thế nào lại là đồng bọn của đám người không màng máu tanh này chứ?” Nhạc Tiểu Mễ ánh mắt càng cuồng loạn hỏi lớn.
Thuỵ Miên im lặng bối rối trước phản ứng của Nhạc Tiểu Mễ, thắc mắc: “Vậy, người thực sự là ai? Vì sao lại làm thế này?”
“Ngươi là người ngoài, biết gì chứ. Ta nhẫn nhục phụ trọng(1), đóng kịch bao năm nay, là vì cái gì? Ta là vì gia quyến của ta, vì ca ca, vì muội muội, vì phụ mẫu, vì toàn bộ dân làng đã bị Tử Huyền năm xưa tàn sát.” Nhạc Tiểu Mễ như đang chìm vào hồi ức, một quá khứ ám ảnh đau đớn.
(1) Nhẫn nhục phụ trọng: vì trả thù mà chịu khuất nhục
“Tử Huyền tàn sát dân làng và gia đình ngươi? Sao lại có thể?” Thuỵ Miên bất ngờ hỏi.
Nhạc Tiểu Mễ trầm giọng kể, như để giải tỏa bao phẫn uất: “Mười năm trước, dân làng ta tại núi Nam Cư an yên sinh sống. Nơi này trước nay cũng là nơi cư trú của đám sơn tặc cầm đầu bởi Tử Huyền, đã cửu phụ thịnh danh (2). Bao nhiêu đoàn thương lái qua đây đều bị cướp đoạt, đồ đạc bị chiếm giữ, không ai thoát được. Nhưng vì kiều quy kiều, lộ quy lộ (3), dân làng chúng ta sống hoà bình, cũng chỉ là nông dân chân lấm tay bùn, tiền bạc không có, tài sản giá trị càng không, nên Tử Huyền và bang trại của ả vẫn để chúng ta yên.
(2) Cửu phụ thịnh danh: lâu nay nổi danh
(3) Kiều quy kiều, lộ quy lộ: nước sông không phạm nước giếng
Đại ca ta Ninh Tiểu Văn là nam tử hào kiệt, là người đi săn bảo vật nổi tiếng trong vùng. Ca ca ta được dân làng yêu mến, không phải chỉ vì tính khí thân thiện dễ gần, huynh ấy còn là người cao cả, có lòng từ bi thương người, lại một lòng chính nghĩa. Bao nhiêu bảo vật kiếm được ca ca ta đều chia sẻ cho mọi ngươi trong thôn làng giúp đỡ mọi người cải thiện cuộc sống.
Trong một lần đi lên núi ca ca tìm được một bảo tàng cất giấu được rất nhiều bảo bối. Tin đồn này truyền ra khỏi làng. Chỉ trong ba hôm, chính Tử Huyền đã chỉ đạo đám sơn tặc đến làng của chúng ta, cướp bóc giết người, không chừa một ai. Trước đó ca ca đã bảo ta đi bắt cá bên bờ thác, nên ta mới thoát được đại nạn. Khi ta quay lại, cả thôn làng đã chết hết, còn mỗi ca ca. Ca ca ta nằm thoi thóp trên đất lạnh, chỉ kịp nắm tay ta mà nói ra tên của kẻ chủ mưu, đó chính là “Tử Huyền”.
Ta cả đời này cũng không quên tên của nữ tử này. Cả đời này cũng không quên ánh mắt khẩn trương khi ca ca ta lìa xa cõi đời, không thể nhắm mắt xuôi tay. Tất cả là vì Tử Huyền, vì lòng tham của ả, đã nhẫn tâm ra tay giết sạch già trẻ lớn bé trong thôn. Tội ác của ả thật sự không thể tha thứ dung túng.
Ta đổi tên giả là nữ tử đi lạc đến xin gia nhập sơn trại, thế nào lại được Tử Huyền không nghi ngờ mà nhận làm nữ tử hầu hạ thân cận. Ta không có sức, lại không biết võ công, chỉ có thể nhẫn nhịn chờ thời cơ trả thù. Ta muốn Tử Huyền phải dằn vặt, phải sống khổ hơn là chết, phải chịu trừng phạt cho những gì ả đã gây ra.
Ta ở bên Tử Huyền từng ấy năm, hiểu được đối với ả, người quan trọng nhất chính là Mạnh Giác. Ả yêu hắn, ả vì hắn mà làm mọi chuyện. Hắn chính là điểm yếu của ả. Ta phải phá hoại tình cảm của bọn họ, đây chính là đòn trả thù tàn độc nhất đối với ả.
Trong đêm tổ chức tiệc mừng mười năm phu thê của hai người, ta giăng bẫy Mạnh Giác, ta khiến hắn say, làm hắn tưởng hắn đã gây ra việc có lỗi với ta. Ta kéo hắn vào phòng của hắn và Tử Huyền, lừa cho nàng ta đến để chính mắt bắt gặp. Nhưng Mạnh Giác là người quân tử một lòng một dạ, tuy hắn tưởng mình có lỗi với ta, nhưng trong lòng hắn chỉ có mỗi mình Tử Huyền. Sau đêm đó, hắn vẫn không muốn dây dưa với ta.
Ta đành ra hạ sách, ta uống thuốc để giả bộ có thai. Mạnh Giác và Tử Huyền ở bên nhau hơn mười năm nhưng lại không thể có hài tử, đây chính là ông trời có mắt trừng phạt bọn chúng. Tử Huyền biết được ta mang thai của tướng công của ả, một mực ép Mạnh Giác phải lấy ta làm lẽ.
Ta trước mặt hai bọn chúng luôn nhu mì, thể hiện một lòng vì Mạnh Giác, mục đích cũng chỉ là để chọc tức Tử Huyền. Ả tuy đau, nhưng vì bao năm nay không hạ sinh được nhi tử cho hắn, có thể làm gì ta khi ta đang mang thai nhi của hắn chứ?
Ta muốn tiếp tục hành hạ bọn chúng, cho đến khi Tử Huyền không chịu được mà phải điên loạn vì tình. Khi ở cạnh Tử Huyền, ta luôn kể về chuyện Mạnh Giác nâng niu chăm sóc ta thế nào. Ta lại dựng chuyện nói với Tử Huyền rằng Mạnh Giác từ ngày có ta mới hiểu được hắn thức sự cần gì. Hắn là muốn con đàn cháu đống, muốn lấy thê lập thiếp, không muốn cả đời ở bên một người không thể sinh con cho hắn. Ta cố tình khích bác, khiến ả muốn trả thù Mạnh Giác, khiến ả muốn lập thê lấy thiếp để làm Mạnh Giác đau lòng. Càng yêu thì càng hận, chẳng phải thế sao?
Thế nhưng Tử Huyền không hề biết rằng, Mạnh Giác chỉ là vì nàng ta ép buộc, nên mới lập ta làm thiếp, kỳ thực đến bàn tay ta hắn còn chưa từng nắm qua. Hắn đối với ả tình hữu độc chung(1), luôn giữ mình như người quân tử. Ta và hắn chưa từng bao giờ chung phòng.
(1) Tình hữu độc chung: tình yêu duy nhất
Mạnh Giác trong lòng chỉ có ả, càng không thể chấp nhận việc Tử Huyền có người nam tử khác. Hắn nói chuyện với Tử Huyền để ả từ bỏ ý định lập thê nhưng không được. Khi người phụ nữ điên loạn vì bị phản bội, đó là lúc họ ngang bướng và quyết tâm nhất. Mạnh Giác cũng bị ta khuyến khích lập thêm thê thiếp, để gây sức ép với Tử Huyền. Hai người chính vì vậy mới bị bắt đến đây.
Thế nhưng hôm qua, ta gặp được ngươi. Khi hai phu thê Tử Huyền và Mạnh Giác đang tranh đấu, ta nhìn thấy ngươi lẻn vào phòng của nam tử định thân sẽ làm thiếp của Tử Huyền. Ta thấy ngươi nói với hắn về loại thuốc mê đang mang bên người. Ta nảy ra ý tưởng. Ta muốn sử dụng chúng, chính là để một lần kết thúc mọi chuyện. Ta muốn kết liễu Tử Huyền và đám người trong sơn trại.
Ta nhìn thấy con hồ ly này khi nó đang trên đường đến phòng bếp, nhận ra trong mồm nó còn ngậm túi thuốc mà trước đó ngươi cho nam tử kia xem. Ta theo dõi thấy nó mon men lại gần đồ ăn và rượu chuẩn bị cho tiệc tối nay. Ta bắt lấy nó trước khi nó kịp hành động.
Ta đến giúp ngươi chiều nay chuẩn bị y phục là để chắc chắn rằng túi thuốc không còn ở chỗ ngươi. Nếu Bạch Hồ không có trong phòng, túi thuốc ta cũng không tìm thấy lúc giúp ngươi mặc y phục, vậy thì con hồ ly hai đuôi ta thấy trong phòng bếp chính là do ngươi cử nó đến. Ngươi vì muốn thoát khỏi nơi đây mà sai nó đi hạ độc dược.
Ngươi chẳng phải nên cảm ơn ta sao, ta chính là người đã giúp ngươi thành toàn. Giờ việc này không liên quan đến ngươi. Ta không phải quân khát máu giống với Tử Huyền, ta sẽ để ngươi và tên tiểu tử này rời đi. Mật khẩu chính là ngày lễ thất tịch. Hai bọn ngươi hãy ra khỏi đây trước khi ta đổi ý.”
Thuỵ Miên nghe Nhạc Tiểu Mễ nói hết nguyên do, bất ngờ trước quyết định của nàng ta khi thả cho nàng và Cát Uy rời đi.
Nàng quay sang nhìn Tử Huyền lúc này vẫn bất tỉnh sõng soài trên mặt bàn, lại nhìn Cát Uy bị trói trên giường. Nàng biết mình đang hành động theo cảm tính, nhưng linh tính báo cho nàng biết, chuyện này có gì đó không đúng.
Nàng kiên nhẫn nói với Nhạc Tiểu Mễ: “Tiểu Mễ cô nương. Ta cũng từng nghe thấy tin đồn trong tửu quán dưới núi về việc sơn tặc hoành hành độc ác giết hại cả một ngôi làng. Ta không ngờ đó chính là nơi mà cô nương lớn lên, cũng không ngờ cả nhà nàng đã bị hại chết. Nhưng mấy hôm ta ở đây, lại nghe Mạnh Giác và Tử Huyền nói chuyện, ta nghĩ đã có chuyện hiểu lầm. Cô nương thử nghĩ xem, Mạnh Giác là vì tính khí cương trực của Tử Huyền mà đem lòng yêu nàng ta. Chính hắn đã nói như vậy. Lại nữa, chúng ta bị tập kích trên núi, nhưng sơn tặc trong sơn trại của Tử Huyền hai lần đều không giết người cướp của, chỉ là hạ chút độc dược làm người khác bủn rủn chân tay, theo lệnh của chủ soái cướp người đi mà thôi. Ta ở đây mấy ngày, mọi người trong sơn trại không ai hại đến ta, dù thô lỗ nhưng thật thà tốt bụng, sao có thể độc ác mà giết hại cả làng được chứ?”
“Người im đi, người thì biết gì chứ? Vậy tại sao ca ca ta trước khi chết cũng nhất quyết báo cho ta biết đó là đám sơn tặc do Tử Huyền cầm đầu?” Nhạc Tiểu Mễ gắt gao hỏi.
Thuỵ Miên không biết trả lời ra sao. Việc xảy ra trong quá khứ, ai là người có thể biết rõ ngọn ngành?
Nàng chần chừ không rời đi làm Nhạc Tiểu Mễ bực tức, nàng ta nhăn mày nói: “Ta đã tạo cơ hội cho ngươi bỏ đi mà không biết nhận lấy. Nếu người muốn chết cùng Tử Huyền, ta sẽ cho ngươi toại ý.”
Nhạc Tiểu Mễ điên loạn rút ra một thành đoản đao cầm trong tay, lao đến bên Thuỵ Miên. Thuỵ Miên chạy vòng ra sau bàn, một tay nhấc Tử Huyền lên, lấy hết sức kéo nàng ta nhấc lên giường với Cát Uy. Nhạc Tiểu Mễ nhanh chóng tiến tới. Bạch Hồ lúc này quả cảm dũng khí, lao từ phía sau Cát Uy đang bị trói bất lực đến cắn vào tay Nhạc Tiểu Mễ một phát khiến nàng ta rú lên, quăng mạnh làm nó đập vào cột nhà, bất động nằm im trên mặt đất.