Thuỵ Miên kinh hãi, lại nhìn Bạch Hồ bị thương nằm dưới đất, trong lòng không khỏi xót xa. Nàng suy nghĩ cật lực tìm cách làm dịu tình hình: “Nhạc Tiểu Mễ cô nương, xin hãy nghe ta nói. Đây có phải là điều mà huynh trưởng của cô mong muốn? Ca ca của cô là người hiền lành tốt bụng, sẽ không hy vọng muội muội của mình phải sống bao năm trong thù hận. Xin cô nương bình tĩnh lại.
Cô nương hãy nghĩ mà xem, bao năm qua cô nương ở cùng Tử Huyền, cũng biết tính cách nàng ta, vậy chắc hẳn cô nương rõ hơn ta. Cô nương nói xem người như thế liệu có giống loại người sẽ ra tay giết hại toàn bộ dân chúng trong làng?”
Thuỵ Miên vừa nói, vừa cố đánh lạc hướng Nhạc Tiểu Mễ, một mặt giấu đoản đao của Bửu Toại ra phía sau, bước sát đến gần nơi Cát Uy đang bị trói gô, nhanh tay giao đoản đao vào tay hắn, thầm hy vọng hắn có thể tự cắt được dây trói, thoát khỏi gọng kìm.
“Ngươi đừng nói xằng bậy nữa, Tử Huyền mặt người dạ thú, giả nhân giả nghĩa. Chẳng phải chính vì thế mà bao năm nay ả mới lừa được người trong sơn trại này sao? Chẳng phải vì thế mà bọn họ mỗi lần nói đến Tử Huyền đều vô cùng sợ hãi sao?” Nhạc Tiểu Mễ tiến gần thêm một bước, tay vẫn lăm le con dao.
Thuỵ Miên không biết phải nói điều gì để làm nàng ta bình tâm lại. Nhạc Tiểu Mễ hận, nên đối với nàng ta dù Tử Huyền có làm bao điều tốt, cũng đều là do nàng ta dối trá lừa đảo. Thuỵ Miên nhận ra Tiểu Mễ trong lòng đầy ắp cừu hận, chuyển bất quá loan(1), không thể thương lượng được.
(1) Chuyển bất quá loan: ngoan cố, cố chấp
Nhạc Tiểu Mễ hai mắt đã long lên xòng xọc, nàng ta lao về phía Thuỵ Miên và Tử Huyền. Thuỵ Miên liền vận lực giữ chặt lấy một tay Nhạc Tiểu Mễ, hai nữ nhân lấy hết sức lực mà giằng co với nhau. Cát Uy đằng sau ngọ nguậy liên tục tìm cách cắt đứt dây trói.
Ngoài cửa lúc này xuất hiện Mạnh Giác, hắn yếu ớt bám trụ vào cánh cửa, liên mồm gọi “Tử Huyền,… nàng…ở... đâu?” Mạnh Giác lấy hết sức bình sinh lê từng bước chân khó nhọc vào trong phòng.
Thuỵ Miên nhìn thấy Mạnh Giác thì ngạc nhiên thán phục, nam tử này ý chí phải mạnh mẽ đến đâu mới có thể chống lại tác dụng từ thuốc mê của nàng. Mạnh Giác nhìn hai nữ tử đang giằng co, lại nhìn thấy Tử Huyền nằm trên giường bất tỉnh cạnh Cát Uy, khuôn mặt ánh lên tức giận. Nhưng hắn lực bất tòng tâm, trượt tay ngã ra trước cửa, mồm vẫn không ngừng gọi: “Không..được..làm..hại..đến nàng..”
Ngay khi Tử Huyền nghe thấy Mạnh Giác gọi tên mình, thân mình nàng ta động đậy, run run mi mắt.
Thuỵ Miên thầm mong Cát Uy mau chóng cắt đứt dây trói để hỗ trợ nàng. Tuy Thuỵ Miên vẫn chống đỡ được với Nhạc Tiểu Mễ, nhưng tay đôi với một nữ tử từ bé đã lớn lên trong núi, sức khỏe được tôi luyện dẻo dai, nàng kiên trì địch không lại. Nhạc Tiểu Mễ hét lên một tiếng rồi hất mạnh Thuỵ Miên ra, làm nàng ngã đập đầu vào thành giường.
Thuỵ Miên nén đau quay người lại, cố giương mắt lên nhìn, giữ mình cho tỉnh táo. Nàng thấy mọi thứ quay vòng vòng, xung quanh lúc này là một mảng mờ mờ. Nàng chỉ nhận ra bóng người của Nhạc Tiểu Mễ đang cầm dao đâm xuống người Tử Huyền.
Bỗng có tiếng kêu vang trong không trung ngay phía bên trên căn phòng nơi Thuỵ Miên và Cát Uy đang ở. Thuỵ Miên vui mừng nhận ra đó là Ưng Nhãn. Nhạc Tiểu Mễ bị tiếng kêu làm cho giật mình, ngừng tay lại khi chỉ còn chút nữa là lưỡi đao sẽ đâm vào người Tử Huyền.
Đúng lúc tiếng kêu của Ưng Nhãn vừa dứt, bên ngoài cánh cửa là Mặc Cảnh và Đắc Di cùng xuất hiện, xông vào bên trong. Hai người mặt mũi hốt hoảng, vội vàng nhìn khắp nơi trong phòng tìm kiếm.
Thuỵ Miên giờ mới cảm nhận phía trên trán nàng đang có một dòng nước ấm chảy ra. Máu, nàng cay mắt đưa tay lên vuốt, máu lem nhem cả bàn tay và nửa khuôn mặt nàng. Nhưng Thuỵ Miên không quan tâm. Ngay khi thấy hai nam tử thân thuộc vừa đến, nàng đã biết vậy là số của nàng và Cát Uy chưa tận, họ may mắn chuyển nguy vi an(1).
(1) Chuyển nguy vi an: sự nguy hiểm đã qua
Tình hình trong phòng lúc này thật quái dị: Cát Uy đang bị trói, Bạch Hồ cùng mấy người đều nằm xuội lơ trong phòng, Thuỵ Miên máu me đầy mặt đang ngồi dưới chân giường, phía trên là Nhạc Tiểu Mễ đang cầm dao lăm le.
Hai người Đắc Di và Mặc Cảnh đồng thanh cất tiếng gọi: “Thuỵ Miên”.
Nhạc Tiểu Mễ bất ngờ khi thấy hai người lạ vừa xuất hiện, nghe họ gọi tên Thuỵ Miên, biết là họ cùng phe với nàng và Cát Uy. Nhạc Tiểu Mễ không buông tha, liền tiếp tục quay lại muốn đâm đao xuống kết liễu Tử Huyền.
Cát Uy vừa vặn cắt được dây trói, một chưởng vung tay đánh đao của Nhạc Tiểu Mễ rơi xuống đất, bay ra xa khỏi tầm tay của nàng ta. Đắc Di cùng lúc phi thiết phiến đến làm Nhạc Tiểu Mễ mất thăng bằng, cả người ngã xuống cạnh mép giường.
Mặc Cảnh và Đắc Di ngay lúc này cũng đã lao đến bên Thuỵ Miên. Đắc Di đưa tay xem vết thương trên trán nàng, Mặc Cảnh rút từ tay áo ra một chiếc khăn tay thêu hình một cây sâm đỏ, đưa lên nhẹ nhàng lau chỗ bị thương, khuôn mặt bình thường vẫn lãnh đạm giờ thay bằng vẻ mặt lo lắng xót xa. Thuỵ Miên nhìn hai người nam nhân đang thay nhau chăm sóc lo lắng cho mình, cố mỉm cười yếu ớt rặn ra một câu trấn an: “Ta không sao”.
Nhạc Tiểu Mễ gào thét điên cuồng, lồm cồm bò dậy, nhanh như chớp xông vào bóp cổ Tử Huyền đang dần dần tỉnh lại. Cát Uy liền dùng tay không đả thương nàng ta, tuy không làm nàng ta bất tỉnh nhưng khiến nàng ta ngã xuống, đau đớn không đứng lên được. Nhạc Tiểu Mễ nằm trên mặt đất, khuôn mặt đầy căm phẫn, nước từ hai khoé mắt tuôn ra.
Tử Huyền gắng sức nói ngay khi lấy lại được tự chủ: “Không được, các người … không được ….hại Tiểu Mễ.”
Thuỵ Miên bất ngờ vì câu nói của Tử Huyền. Đối với thê thiếp của tướng công mình, phụ nữ thường hay ghen ghét, nhất là với người có máu ghen như Tử Huyền. Hơn thế nữa, Nhạc Tiểu Mễ có lòng ám hại hai phu thê bọn họ, vậy mà Tử Huyền lại có thái độ bênh vực vô cùng khó hiểu.
Tử Huyền chậm chạp bám vào thành giường tự nâng bản thân lên, nàng nhìn ra phía cửa, nơi Mạnh Giác đã lần nữa dần gượng đứng dậy, dò dẫm bước vào trong, lết đến bên Tử Huyền đang ngồi dựa vào thành giường.
Tử Huyền run rẩy nắm lấy tay hắn, lại nhìn Nhạc Tiểu Mễ, nói: “Không được hại nàng ta. Nàng ta chính là Ninh Tiểu Mễ, muội muội của Ninh Tiểu Văn.”
Nhạc Tiểu Mễ ngước mắt nhìn Tử Huyền, trong mắt nàng ta ầng ậc nước, to giọng quát: “Ngươi không có quyền nhắc đến tên ca ca ta. Người không xứng.”
Trái với thái độ không phục của Nhạc Tiểu Mễ, Mạnh Giác vô cùng kinh ngạc: “Là muội muội của Ninh Tiểu Văn, sơn chủ năm xưa?”
Nhạc Tiểu Mễ trợn mắt nhìn Mạnh Giác, không tin lập lại: “Sơn chủ, ngươi nói bậy bậy cái gì vậy? Ninh Tiểu Văn là ca ca ta, sao lại là sơn chủ gì đó chứ?”
“Là do chúng ta, chúng ta đã không kịp thời đến bảo vệ sơn chủ. Là do ta đã chậm trễ, không biết quản người trong sơn trại, tất cả là tại ta…” Tử Huyền rớt nước mắt, Mạnh Giác bên cạnh lặng im không nói gì.