Sáng hôm sau, Thuỵ Miên vừa thức dậy thì thấy đồ ăn sáng đã được chuẩn bị sẵn trên bàn. Nàng ngáp ngắn dài, vệ sinh xong liền ăn như hổ đói vồ mồi. Thuý Như gõ cửa đi vào, nhìn Thuỵ Miên ăn uống, căn dặn: “Đắc Di công tử từ sáng sớm đã đợi tỷ ngoài viện, ta đã bảo với công tử cứ về phòng, khi nào tỷ dậy sẽ nhắn lại. Tỷ nhanh ăn xong ra ngoài đi gặp huynh ấy đi.”
Thuỵ Miên sặc thức ăn, cố nói: “Đắc Di hắn có nói là chuyện gì không?”
“Không, công tử chỉ nói tìm tỷ có chuyện. Giờ chắc Đắc Di công tử vẫn đang đợi tỷ ở phòng của ngài ấy. Tối qua tỷ đi ngủ còn than ngắn thở dài, ta biết tỷ ôm bụng đói nên muốn cho tỷ ăn uống bữa sáng đàng hoàng chút.” Thuý Như mỉm cười trả lời.
Thuỵ Miên vừa đi đến gặp Đắc Di, vừa suy nghĩ sao để nói chuyện của hai người. Nàng đã hẹn với hắn, khi nào Hội Tam Bảo đoạt được bảo bối thứ hai, nàng sẽ nói rõ mọi việc cho hắn biết.
Khi đi qua sảnh viện của Cát Uy, Thuỵ Miên nhìn thấy Bạch Hồ đang thong dong ăn mấy nhánh cỏ dại. Nàng ngồi xổm cúi xuống bế Bạch Hồ thì nghe thấy giọng của Cát Uy và Cảnh Lan.
Cát Uy nói: “Ta không ngờ Mộc Hải tiên sinh lại là phụ thân của nàng. Võ công mà nàng nói đến mấy hôm trước, cho rằng ta học lỏm, chính là do Mộc Hải tiên sinh đã chỉ cho ta. Hải Đường phu nhân và Mộc Hải tiên sinh đều là sư đồ của cố ngoại nàng, thảo nào mà chúng ta lại có những thế võ giống hệt nhau, chẳng trách sao nàng lại nghi ngờ.”
“Là do ta đã nóng vội trách nhầm huynh, ta xin lỗi.” Cảnh Lan nói, hai má chuyển hồng.
“Sau chuyện tối qua, nàng có ổn không?” Cát Uy dịu dàng quan tâm.
Cảnh Lan trả lời: “Ta đã ổn, mừng nhất là mẫu thân ta. Mẫu thân bao năm qua khổ sở, luôn âm thầm ôm niềm thương tiếc. Ta cũng hiểu là vì người nghĩ phụ thân ta đã mất mà một đời nhung nhớ. Giờ hai người được trùng phùng, mười mấy năm đau khổ, hoá ra lại là một cơn ác mộng.” Cảnh Lan trong mắt đã long lanh nước.
“Người có lòng, bao giờ cũng sẽ quay trở về bên nhau.” Cát Uy bối rối nói, đưa một chiếc khăn trắng về phía Cảnh Lan.
Đợi nàng ta lau qua nước mắt, Cát Uy mới nói tiếp, mặt càng hồng thêm: “Ta rất mừng có nàng…và Hải Đường phu nhân cùng chúng ta lên đường. Ca ca của ta đã quyết ngày mai sẽ rời đi. Lần này chúng ta sẽ tiến vào hoàng cung Thổ Quốc. Giờ Mộc Hải phụ thân nàng đã tìm được hai người, liệu việc báo thù có ngừng lại?”
Cảnh Lan trả lời: “Việc xưa đã xảy ra không thể thay đổi, phụ mẫu ta trải qua mười mấy năm đau khổ, thù này phải báo. Việc gia đình ta tụ họp cũng không ảnh hường đến hiện thực tam quốc phân chia, đã gần như thối nát. Ba người nhà chúng ta sẽ cùng bên nhau hoàn thành sứ mệnh, cũng là để chấm dứt ân oán khi xưa, tuyệt không gì có thể làm chúng ta lùi bước.”
Cát Uy gật đầu nhẹ nhàng nói: “Được, vậy mai chúng ta cũng khởi hành.” Hắn lững thững đi bên Cảnh Lan, hai người sóng đôi bình yên giữa buổi sớm ấm áp.
Thuỵ Miên tiếp tục đi về phía phòng của Đắc Di, cửa phòng để mở. Ánh nắng tươi mới rót vào, chiếu rọi thân hình của Đắc Di, làm cả người hắn toát lên vẻ tiêu sái. Hắn đang ngồi bên bàn trà, trước mặt là hai bảo bối đã thu phục được: Vọng Nguyệt Ước và Huyền Bích Kiếm. Ánh mắt Đắc Di lúc này tràn đầy quyết tâm, gương mặt tuấn tú vô song.
Thuỵ Miên hít sâu lấy dũng khí, gõ lên cánh cửa phòng. Đắc Di ngẩng mặt lên nhìn thấy nàng, liền đứng dậy ra đón. Nàng nhìn hắn, cảm nhận mặt mình đang đỏ dần lên.
Đắc Di nói: “Sáng nay ta đến tìm muội, nhưng muội chưa tỉnh. Ta muốn báo cho muội biết ngày mai chúng ta sẽ cùng nhau lên đường.”
Thuỵ Miên gật đầu: “Ta sẽ cùng Thuý Như nhanh chóng chuẩn bị.”
Nàng cùng Đắc Di đi lại bàn trà, ngồi xuống đối diện với hắn, lựa lời nói: “Ta có nói với huynh sẽ trả lời huynh sau khi cuộc thi đấu kết thúc. Ta đã có quyết định của riêng ta. Ta xin lỗi, ta không thể nhận lời của huynh được.”
Đắc Di im lặng, nhìn Thuỵ Miên một lúc rồi hỏi: “Tại sao? Muội cho ta biết lí do có được không?”
Trong giọng nói của hắn mang theo mất mát làm Thuỵ Miên vội vã giải thích: “Ta có cảm tình với ngươi, điều này là thật. Ta không hề chối bỏ, nhưng ngươi rồi sẽ nhất cử thành danh(1), đại công cáo thành(2). Chuyện chúng ta là chuyện tư tình nam nữ, nhưng nếu đã là tình cảm chân thành, phải tính đến chuyện lâu dài. Thống lĩnh tam quốc lập nên quốc gia mới, chẳng phải ngươi sẽ làm hoàng đế sao. Hoàng đế thì năm thê bảy thiếp, tam cung lục viện, ta hiểu chuyện này là không tránh được. Nhưng hiểu chuyện và đồng ý sống chung với nó lại là chuyện khác. Ta không thể chấp nhận việc đồng phu đồng thê.”
(1) Nhất cử thành danh: làm một lần là có ngay kết quả như ý
(2) Đại công cáo thành: sẽ thành công
Đắc Di nhìn Thuỵ Miên, trong mắt ánh lên vẻ không tin tưởng: “Chỉ là vì thế mà nàng quyết định không muốn đến với ta? Nàng đã nói hết lòng mình chưa? Hay là nàng đang viện cớ, muốn lấy lí do đó vì trong lòng nàng đã có nam nhân khác?”
Thuỵ Miên sững sờ rồi cảm thấy tức giận, đứng dậy trả lời: “Chuyện ta nói là nghiêm túc. Ngươi coi việc tam thê tứ thiếp là thường tình, dù đây là lẽ đương nhiên với nam nhân thời nay các ngươi, nhưng đối với ta là không chấp nhận được. Nếu đã quá cách biệt về suy nghĩ, vậy đến với nhau đúng là không nên.” Nói rồi nàng nhanh chóng bỏ ra ngoài, không nhìn Đắc Di lấy một cái.
Vừa bước được vài bước ra sân viện, nàng đã bị một vòng tay ôm cứng từ đằng sau.
Đắc Di nói bên tai nàng, giọng nói đầy khẩn khoản: “Là ta đã sai, ta sai rồi. Ta không nên vô cớ tức giận. Là vì ta thật sự quan tâm đến nàng. Xin nàng hãy nghe ta nói.”
Đắc Di nhẹ nhàng nắm vai Thuỵ Miên, xoay người nàng về đối diện với mình: “Chỉ cần nàng không thích, thì ta nguyện, tam cung lục viện cũng không là gì. Ta có thể một đời này chỉ ở cùng với một mình nàng. Có được không?”
Thuỵ Miên nhìn Đắc Di, khuôn mặt hắn gần trong gang tấc, ánh mắt tha thiết bày tỏ, trong lòng nàng liền mềm nhũn: “Ngươi thấy đáng sao?”
“Hoàn toàn xứng đáng.” Đắc Di trả lời dứt khoát, nhìn Thuỵ Miên hỏi: “Nếu ta có thể làm được, nàng có chấp nhận ta?”
Thuỵ Miên nhìn nam tử trước mặt, không giấu nổi xúc động, nghĩ về việc hắn ba lần bảy lượt hy sinh mạng sống vì nàng, lại chịu vì nàng mà phá bỏ nguyên tắc. Nàng nhẹ nhàng gật đầu với hắn.
Đắc Di vui mừng mỉm cười, ôm vùi nàng vào khuôn ngực vững chãi của hắn. Thuỵ Miên cũng vòng tay ôm lấy vai hắn. Đắc Di mạnh mẽ kiên trì, hết lòng vì nàng, Thuỵ Miên thực sự đã xao động rồi. Nàng nói nhỏ vào tai hắn: “Chuyện của chúng ta, khoan hãy để người khác biết. Đại sự giờ vẫn là quan trọng nhất. Sau này khi mọi việc đã thành, chúng ta thông báo cũng không muộn.”
Đắc Di vui vẻ, dịu dàng trả lời: “Tất cả đều nghe theo nàng.”
Đúng lúc này, Cát Uy đến phòng tìm Đắc Di, nên Thuỵ Miên cáo lui. Cát Uy nhìn khuôn mặt xuân sắc của Đắc Di, lại nhìn theo Thuỵ Miên, ánh mắt săm soi nghi ngờ.
Thuỵ Miên cảm được ánh mắt dò xét của hắn sau lưng, nàng quay lại nhìn Cát Uy, thủng thỉnh nói: “Cảnh Lan dạo này đang mê đắm truyện ngắn ta viết, liệu có nên đưa cho nàng ta đọc truyện về Tiểu Uy và Tiểu Mộc không nhỉ?” Nói xong nàng chỉ kịp nhìn thấy Đắc Di giữ Cát Uy đang nổi đoá lại, lẹ chân nhân thời cơ mà chạy trốn.
Thuỵ Miên muốn đến tìm Mặc Cảnh để nói chuyện hôm qua, nhưng hắn không có trong phòng mình lẫn khu nhà bếp. Nàng rời đi, đến phòng của Bửu Toại, thăm khám cho hắn. Thuỵ Miên vui mừng khi thấy tiến triển của Bửu Toại. Hắn gần như đã khỏi hẳn, sẵn sàng lên đường cùng mọi người, không chút lo ngại.
Các đội dự thi đã lần lượt hạ sơn từ ngày hôm trước. Ngoài Hội Tam Bảo chỉ còn mỗi Nguyệt Đoản phái là chưa rời đi. Tối hôm đó Đào Anh đến tìm Đắc Di, không hiểu hắn nói gì mà nàng ta vô cùng tức giận, nhìn thấy Thuỵ Miên như nhìn thù địch vậy.
Thuỵ Miên ngỡ ngàng khi thấy Đào Việt đến tìm mình, vẻ mặt khó chịu nói: “Ta có chuyện muốn nói với Mặc Cảnh, nhưng không tìm thấy hắn. Người có biết hắn đang ở đâu không?”
Thuỵ Miên lắc đầu trả lời: “Ta không biết, nhưng ta có thể nói cho ngươi một chuyện. Mặc Cảnh đã có người thương, đó là thanh mai trúc mã khi xưa của hắn. Hắn là nam nhân chung tình, bao năm qua đều không thay lòng đổi dạ. Ta khuyên ngươi đừng hao tổn tâm tư làm gì.”
Đào Việt nghe xong liền đứng im không nói gì, sau đó buồn bã rời đi. Thuỵ Miên thở dài nhìn theo bóng hắn khuất dần, trong lòng dấy lên cảm giác xót xa, lại cũng bất ngờ vì bản thân lại có thể đồng cảm với Đào Việt đến vậy.
Tối hôm đó, Hội Tam Bảo cùng nhau tới đại sảnh bái biệt Thanh Liên giáo chủ, tại đây bọn họ cũng gặp ba vị đại hiệp là Tân Đản Thần Tăng, Đông Phương Tuyết Nhĩ và Vô Danh Trùng Vương.
Phương Thanh Liên ôn tồn căn dặn: “Có một số việc, ta không nên tham gia thì hơn. Các ngươi đi đường phải giữ gìn. Sẽ còn thêm nhiều khó khăn chờ đợi phía trước.”
Dứt lời Thanh Liên giáo chủ nhìn sang Mộc Hải và nói: “Ta muốn nói chuyện riêng với ngươi. Hãy theo ta.”
Mộc Hải nhìn Hải Đường và Cảnh Lan, gật đầu mỉm cười rồi đi theo lão nương.
Tân Đản Thần Tăng chăm chú quan sát Đắc Di, cao tăng nói: “Người hiện đã sở hữu được bảo bối Huyền Bích Kiếm, chuyện nay mai, ắt sẽ thành công. Chỉ cần lòng người không đổi, giữ vững mục tiêu, có công mài sắt, ắt có ngày nên kim.”
Đắc Di cung kính đa tạ sự chỉ bảo của ba vị đại hiệp, cùng Hội Tam Bảo rời về biệt viện.
Sáng sớm hôm sau, Hội Tam Bảo là phái cuối cùng rời đi. Nguyệt Đoản phái đã lên đường ngay tối hôm trước. Đắc Di tâm tình vui vẻ, thỉnh thoảng lại nhìn về phía Thuỵ Miên trìu mến làm nàng đỏ cả mặt. Thuỵ Miên giả bộ như chưa có gì khác biệt xảy ra giữa nàng và hắn, không muốn để mọi người chú ý bàn tán.
Mặc Cảnh cuối cùng cũng xuất hiện cùng Bạch Hồ trên vai. Nhìn thấy hắn, Thuỵ Miên vui mừng lại gần nói: “Ngươi mấy hôm nay đi đâu mà ta không nhìn thấy?”
Mặc Cảnh không trả lời câu hỏi của nàng, đứng trước mặt Thuỵ Miên và Đắc Di, khẽ thông báo: “Ta sẽ rời đi.”
Thuỵ Miên nhìn hắn không hiểu, hỏi: “Ngươi muốn rời đi? Ngươi đã tìm được ý trung nhân khi xưa rồi?”
Mặc Cảnh nhìn nàng chăm chăm, nói: “Tìm được nhưng đã muộn mất rồi. Ta sẽ buông bỏ.”
Thuỵ Miên bỗng cảm thấy trong lồng ngực mình nhức nhối. Nàng không biết cảm giác này là gì, có chút đau lòng lại có chút hụt hẫng. Nàng nhìn Mặc Cảnh muốn nói gì đó với hắn thì Đắc Di đã đứng sát lại gần, một tay ôm lấy vai nàng. Thuỵ Miên vẫn ngỡ ngàng trước quyết định của Mặc Cảnh, bất động không phản ứng.
Mặc Cảnh nhìn hai người Thuỵ Miên và Đắc Di, ánh mắt dằn vặt kìm nén, nhưng hắn im lặng không nói gì, chỉ xoay người bỏ đi, tà bạch y trong gió phất phới.
Thuỵ Miên muốn gọi hắn quay lại, nhưng lời không thốt lên nổi. Mặc Cảnh tuyên bố đơn giản, liền dứt khoát dứt áo ra đi, không thèm ngoảnh lại, chỉ có Bạch Hồ quay lại nhìn Thuỵ Miên đầy tiếc nuối. Mặc Cảnh một thân bạch y, thân hình như ảnh như thật, lẫn vào gió tuyết đang gào thét bên ngoài, biến mất sau hai cánh cổng đang từ từ khép lại.