Thụy Mỹ Nhân

Chương 5: Chương 5




Cuối tuần, hiếm khi không có lịch đi làm, Cố Tiểu Mãn quyết định đến chùa một chuyến. Mình và cha hơn một tháng không gặp mặt, rất nhớ ông.

Mua một ít hoa quả, Cố Tiểu Mãn hướng về phía chùa. Cuối tuần, trong chùa nhang đèn nghi ngút. Cha của Cố Tiểu Mãn mặc áo choàng cà sa, giống như có chuyện lạ ở trong chùa giảng kinh. Cố Tiểu Mãn nhìn gương mặt của cha, thật khó có thể tưởng tượng, lão đầu hư hỏng ở nhà vẫn một bên cắt móng chân một bên ăn đồ ăn vặt, làm một bộ chủ trì đạo mạo trước mặt mình.

Quả nhiên, người dựa vào y phục.

Cha của Cố Tiểu Mãn vui vẻ hớn hở nhận lấy hoa quả của con gái đưa tới, vừa ngổi chồm hổm ở sân sau bộ dạng không có hình tượng cắn trái cây, vừa nhắc nhở nàng: “Ngoan! Không có tiền phải cùng ba nói a.”

“Dạ...” Cố Tiểu Mãn cũng ngồi chồm hổm, vươn tay sờ sờ cái bụng bự của lão cha, bất mãn nói: “Lão đầu! Gần đây lại mập lên có đúng hay không?”

“Ha ha, ha ha ha! Chuyện này, tay nghề của các sư phụ trong chùa tốt lắm.”

“Sau này con không mua đồ ăn cho cha nữa.”

“…”

Thời gian ở trong chùa không nhiều lắm, cùng các hòa thượng nói chuyện phiếm vài câu, nhắc vài lần “Đừng cho chủ trì ăn nhiều.”, Cố Tiểu Mãn lại tiêu sái đi mất.

Vừa đi đường, Cố Tiểu Mãn vừa tính toán về nhà nếu không làm gì thì ngủ một giấc ngon lành. Ngay sau đó, lại bị một chiếc Mercedes-Benz màu đen chặn đường.

“…” Chiếc xe màu đen này thật sự rất quen mắt.

Trong đầu Cố Tiểu Mãn lập tức phản ứng là, không tốt! Chẳng lẽ tỷ tỷ của Mạc Thanh Hàn đã trở về?! Thế là nàng nhanh chân quay đầu bỏ chạy!

“…”

“Bắt nàng.” Trong xe vang lên giọng nói thản nhiên của một nữ sinh.

Vì vậy thế là, một màn giống như đúc trước đây lại tái hiện trên người Cố Tiểu Mãn.

Cố Tiểu Mãn lại một lần nữa bị người túm lấy, ném vào bên trong chiếc xe. Chẳng qua lần này Cố Tiểu Mãn ngoan ngoãn không hề giãy dụa. Dù sao có giãy dụa tiếp cũng không hữu dụng, ngoại trừ lãng phí khí lực, hiệu quả gì cũng không có.

Xe một đường lấy tốc độ cực nhanh chạy về phía trước. Sau đó cảnh hai bên đường giống nhau như đúc hiện ra, Cố Tiểu Mãn một lần nữa bị người đưa vào một căn phòng xa hoa. “Mạc Thanh Hàn, Mạc Thanh Hàn, Mạc Thanh Hàn!” Nếu như có sự bất đồng với lần trước, đó là, lần này Cố Tiểu Mãn không hề gọi người cứu mạng, mà chỉ liên tục gọi tên của Mạc Thanh Hàn.

Trời ạ! Đừng có nói là nàng không ở nhà nha?

Mạc Thanh Hàn a! Ta lại bị tỷ tỷ của ngươi bắt cóc rồi, nếu như ngươi đang ở đây, xin ngươi mau tới cứu ta đi ~ ~ ~

“Mạc Thanh Hàn ~ ~ ~ oa a!”

Kết quả cuối cùng vẫn giống nhau, Cố Tiểu Mãn bị người vô tình ném vào một cái giường xa hoa!

Vì sao mỗi lần đều là như vậy! Những người đó không thể xuống tay nhẹ một chút sao?

“Mạc Thanh Hàn!” Vẫn chưa từ bỏ ý định gọi tên này.

“Vì sao vẫn còn gọi?” Một bóng người xuất hiện trước cửa, nhìn Cố Tiểu Mãn nằm trên giường, gương mặt không có biểu tình giống như bạch ngọc, một đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm Cố Tiểu Mãn, người kia không phải Mạc Thanh Hàn còn có thể là ai?

“Mạc Thanh Hàn!” Cố Tiểu Mãn giống như thấy được cứu tinh, vui mừng gọi tên Mạc Thanh Hàn.

“Vì sao gọi ta?” Mạc Thanh Hàn đứng ở cửa, một lần nữa hỏi lại vấn đề vừa hỏi.

Cố Tiểu Mãn lập tức từ trên giường nhảy xuống, chạy tới bên cạnh Mạc Thanh Hàn, nắm chặt lấy tay áo của nàng: “Ta lại bị tỷ tỷ của ngươi bắt cóc! Xin ngươi có thể làm cho tỷ tỷ của ngươi buông tha ta được không?! Cho ta trở về đi!!!” Mặc kệ như thế nào, nói chung trước hết cầu cứu nhất định sẽ không sai! Tuy Cố Tiểu Mãn đến bây giờ còn không biết, vì sao tỷ tỷ của Mạc Thanh Hàn hết lần này đến lần khác muốn bắt cóc nàng. Trong nhà nàng thực sự không có tiền a !!~ ~ ~

Vậy mà Mạc Thanh Hàn chỉ nhìn Cố Tiểu Mãn, lẳng lặng mở miệng, nói: “Tỷ tỷ của ta không bắt cóc ngươi, chị ấy còn chưa có về nước.”

“Cái gì?!” Chuyện này, Cố Tiểu Mãn hoàn toàn ngốc lăng. Nếu không phải tỷ tỷ của nàng bắt cóc mình, vậy người này là ai a?!

“Tỷ tỷ của ta không ở trong nước. Lần này người bắt ngươi về đây, là ta!” Lời này của Mạc Thanh Hàn thản nhiên nói ra, hù chết Cố Tiểu Mãn không đền mạng.

“Oa a a a!” Giống như gặp phải vi-rút, Cố Tiểu Mãn lập tức buông bàn tay đang cầm áo của Mạc Thanh Hàn. Xoay người, nghĩ muốn chạy trốn…

“…” Mạc Thanh Hàn mặt không có biểu tình, vươn tay, kéo lấy áo của Cố Tiểu Mãn, chỉ dùng sức một chút đem đối phương bắt lại. Sức lực đó, tuyệt đối lớn kinh người!

Người sau “Oa a!” một tiếng, không giữ vững trọng tâm, hung hăng té ngược về phía sau. Lập tức ngã ngồi trên mặt đất. May là trên đất được lót một tầng thảm thật dày, cho nên bị té nhưng không có đau.

“Vì sao vẫn gọi?” Mạc Thanh Hàn lại hỏi một lần nữa. Giống như nếu không biết đáp án, sẽ không dự định ngừng lại.

“Ta…ta…..ta nghĩ ngươi có thể cứu ta!” Cố Tiểu Mãn thê thảm nói ra. Nàng như thế nào cũng không nghĩ tới, cứu tinh nàng vẫn trông chờ chính là người bắt cóc mình a a a a!

“…” Mạc Thanh Hàn nhìn chằm chằm Cố Tiểu Mãn, một lát sau, không có bất kỳ động tĩnh nào.

“Aaa!”

Sau đó, thụy mỹ nhân Mạc Thanh Hàn với sức lực lớn kinh người, vươn tay xách Cố Tiểu Mãn lên, hướng về phía giường đi tới.

“Oa a a!” Người sau đáng thương phát ra những từ đơn âm tiết.

Ném Cố Tiểu Mãn lên giường xong, Mạc Thanh Hàn xoay người, dùng tay ra hiệu cho mấy người mặc đồ đen “Lui ra ngoài”. Đợi đến khi cửa phòng được người đóng lại, Mạc Thanh Hàn bắt đầu cởi quần áo.

“Oa a a!” Cố Tiểu Mãn lại một lần nữa bị dọa sợ.

“Ngươi….ngươi….ngươi….ngươi! Làm….làm…làm cái gì?!”

“Lên giường a!” Người sau vừa cởi quần áo vừa nói một cách đương nhiên.

Cố Tiểu Mãn hoàn toàn hóa đá.

Lên…lên…lên giường?! A a a… Nàng vừa nghe được, hình như, nghe được một từ rất nguy hiểm.

Mạc Thanh Hàn nhìn Cố Tiểu Mãn không có phản ứng, tiếp tục cởi quần áo trên người, sau đó… thay một bộ đồ ngủ. Quay đầu nhìn Cố Tiểu Mãn. “Ngươi thích mặc quần áo ngủ à? Cũng không có vấn đề gì.” Nói xong, tự mình xung phong chui vào trong chăn. Đồng thời ý bảo Cố Tiểu Mãn cũng tiến vào.

“Ta…ta….ta….ta…”

“Đến đây.” Mạc Thanh Hàn nhìn Cố Tiểu Mãn, giống như trước đây vẫn là gương mặt như ngọc thạch không có biểu tình.

“Ta…ta….ta… không vào!” Cố Tiểu Mãn co người ở phía cuối giường, “Ta” cả ngày, mới phun ra một câu này.

“Vì sao?” Mạc Thanh Hàn giống như không hiểu trong lòng Cố Tiểu Mãn đến tột cùng suy nghĩ cái gì. Nghiêng đầu, lặp lại một lần: “Đến đây.”

“Ta…ta…ta….! Sẽ không đến!”

Lui….lui…..lui

Trên gương mặt như ngọc kia, hai hàng chân mày cau lại. Cố Tiểu Mãn cuối cùng thấy được một biểu tình khác trên gương mặt lúc nào cũng lộ ra vẻ buồn ngủ của Mạc Thanh Hàn.

Mạc Thanh Hàn vươn tay.

Nắm được chân của Cố Tiểu Mãn.

Đem cả người Cố Tiểu Mãn kéo về phía mình.

“A A A! Không muốn!” Phí công nắm chặt chiếc chăn bị quẳng qua một bên. Không cần a! Không cần QJ nàng! ~~~~(>_

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.