Thủy Thần

Chương 16: Chương 16: CẦU TOÀN




Đặt bút tựa trên nghiên mực, Tà Đế từ tốn gấp quyển tấu chương cuối cùng chất chồng lên đống tấu chương đã phê xong trên văn án. Thuận miệng buông câu:

“Giờ này tiệc đã bắt đầu rồi nhỉ?”

Mị Giả mỉm cười, nói: “Trời đã tối, yến tiệc chắc đã bắt đầu, thuộc hạ nghĩ Đông Nô có lẽ đã giao được lá thứ kia cho thái tử Ninh Dã.” Đoạn chần chừ một lúc lâu, nàng lại mập mờ lên tiếng “Thái tử Ninh Dã vốn là người có dã tâm, chúng ta hợp tác với hắn liệu…”

“Chính vì hắn là người có dã tâm nên sẽ hiểu rõ cái nào đang mạnh dần, cái nào đang yếu dần, và nên giúp bên nào để được lợi về mình.”

“Nhưng nếu hắn có ý đồ khác?”

“Ta không cho phép bất cứ kẻ nào dám phá hỏng kế hoạch của ta.”

Tà Đế buông lời chắc nịch lạnh đến thấu xương, khiến Mị Giả bất giác im bặt không dám nhiều lời. Cứ như thể một câu mà hắn vô tình thốt ra thôi cũng đã đủ nói lên con người hắn.

Tà Đế hắn là người trước giờ làm việc gì cũng đều suy tính rất kĩ càng, để bản thân không mắc phải một sai phạm nào dù là nhỏ nhất. Là người khi bắt đầu ngồi vào một bàn cờ đều sẽ âm thầm quan sát đối phương, nắm bắt điểm mạnh lẫn điểm yếu của địch mà dựa vào đó lựa chọn hướng đi mang chắc phần thắng về cho bản thân. Hoặc giả hắn có vô tình đi sai một nước thì đó cũng hoàn toàn là điều nằm trong kế hoạch của hắn, là suy tính đã vạch định sẵn của hắn, và chính tay hắn sẽ lật đổ cả bàn cờ kia, kết thúc cuộc chơi, nuốt chửng con mồi. Đối với Tà Đế mà nói, ngoài đứa hoàng muội ham chơi không ngoan ngoãn nghe lời hắn kia, thì trong mắt chỉ còn tồn tại vỏn vẹn hai loại người, một là người còn khả năng lợi dụng và hai là người hết khả năng lợi dụng. Mà với người hết khả năng lợi dụng, hắn sẽ vứt đi không thương tiếc. Hoặc giả người đó có cố tình hay vô tình gây khó khăn cản trở cho hắn, thì hắn cũng sẽ chẳng nể nang nghĩa cũ mà tận tay diệt trừ.

Một người quỷ kế đa đoan như Tà Đế biết rõ con mồi của hắn cần những gì, lo sợ những gì mà đưa ra những mồi nhử phù hợp. Cũng giống như thái tử Ninh Dã của Điểu Tộc, một người luôn tràn đầy tham vọng nắm giữ quyền lực lớn hơn những gì bản thân đang sở hữu. Chỉ cần trong lòng hắn ta vẫn còn tham vọng ấy, Tà Đế sẽ khiến nó mỗi lúc một lớn hơn, sẽ tiếp tục để hắn ta ăn uống no nê trong những ảo tưởng ấy mà âm thầm rút đi sạch sẽ mọi thứ có lợi về mình. Đợi khi Đông Nô đem đồ Tà Đế hắn muốn an toàn về U Đô, đến khi đó nếu thái tử Ninh Dã còn thuận theo hắn thì sẽ còn một con đường sống, nếu không hắn sẽ tận gốc diệt trừ, san bằng cả Điểu Tộc.

“Mang đống tấu chương đó đi đi.”

“Vâng” Mị Giả nghe lệnh liền dùng thuật biến đống tấu chương đang chất chồng trên văn án kia một giây thu gọn vào người rồi biến mất không vết tích, đoạn hành lễ lui ra ngoài.

Tà Đế chấp hai tay sau lưng đứng trước cửa sổ, hắn nâng mắt nhìn khoảng trời đêm đang treo lơ lửng nửa vầng trăng yếu ớt, bên cạnh những vì sao lập lòe trong sắc xanh đen mờ ảo của U Đô. Chợt trong đầu lại hiện lên gương mặt của Thủy Thần khiến hắn bỗng khựng lại, trong lòng chợt dấy lên ý muốn đến gặp nàng, đến gặp nữ nhân mà hắn không khỏi tò mò ấy.

Vung tay một cái, Tà Đế trong một khắc đang còn ở U Minh Điện đã ngay lập tức đứng trước cổng Thủy Linh Cung, hắn nâng bước chậm rãi tiến vào lối đi chẳng có lấy một bóng người canh giữ, bước vào cái kết giới bảo vệ mà đối với hắn vô cùng yếu ớt chẳng làm nên trò trống gì kia.

Giữa rừng hoa lê thanh mát trong đêm, Tà Đế dõi mắt nhìn nữ nhân bạch y ngồi trong đình lục giác, nhìn đôi tay ngọc nhỏ nhắn của nàng đang cầm bút vẫn còn thấm mực mà chăm chú vào trang giấy trên bàn. Bên cạnh ngọn lưu ly đang lập lòe tỏa sáng, bóng dáng nàng khiến lòng hắn bất giác trở nên bình yên đến lạ.

“Hôm nay nàng không tấu nhạc nữa ư?”

Tà Đế vừa cất giọng hỏi vừa tiến đến gần Thủy Thần, nhưng nàng chẳng có chút quan tâm phản ứng nào đối với lời hắn, ngoài việc cẩn thận tô tô vẽ vẽ lên trang giấy kia. Thấy nàng không lên tiếng, Tà Đế đảo mắt nhìn bức tranh họa cảnh trên bàn của nàng rồi chợt một thoáng bàng hoàng.

“Không phải ai cũng hoàn hảo trong mọi việc.”

Lời Tà Đế như từ tai này rót sang tai kia, Thủy Thần vẫn chẳng quan tâm đến hắn, cứ tiếp tục tận tâm với bức họa như thế cho đến khi kết thúc. Nàng đặt bút trên nghiên mực đoạn hai tay cầm bức họa vừa tô vẽ xong kia nâng lên trước mặt, nhìn những nét vẽ nguệch ngoạc chẳng đâu vào đâu của mình hiện rõ dưới ánh đèn mà thầm cảm thán tài nghệ đã tiến bộ đôi chút.

Lúc này mới để mắt đến Tà Đế, nàng ngoảnh đầu nhìn hắn đang ngồi gần nàng, nhìn dáng vẻ chống một tay lên bàn ôm má của hắn, nói: “Hôm nay là đường đường chính chính?”

“Nàng vẫn ghi nhớ lời ta nhỉ?”

Tà Đế khẽ nhếch cánh môi mỏng đa tình lên thành một vầng trăng khuyết tuyệt hảo, đẹp đến nỗi sợ khi đem so với vầng trăng đang treo lơ lửng trên trời cao kia còn hoàn mĩ hơn gấp bội, còn tà mị hơn vạn phần.

Mi tâm bất giác nheo lại, Thủy Thần hỏi: “Ở chỗ ta có điểm nào có lợi khiến ngươi muốn tiếp cận?”

Tà Đế vẫn giữ nguyên tư thế chống tay lên bàn ôm má lúc nảy, lười biếng ngoẹo đầu sang một bên, hắn hỏi ngược lại nàng: “Vì sao nàng nghĩ là ta muốn tiếp cận nàng?”

Cơn gió từ đâu bỗng lướt qua cuốn theo bức họa cảnh trên tay Thủy Thần tùy tiện thổi bay xuống đất, mang mùi hương hoa lê thoang thoảng trong đêm, bên cạnh ngọn lưu ly lập lòe đang tỏa ánh sáng mờ ảo, Thủy Thần tay nắm chắc thanh Thủy Lung Kiếm kề vào cổ Tà Đế.

Tà Đế lúc này thư thả gác tay xuống bàn, vẫn một bộ mặt bình thản như kẻ công chính không thẹn trời không thẹn đất, nói: “Ở nàng vốn chẳng có điểm nào có lợi, hơn cả ta là một ma nhân yêu tự do, vì là ma nhân nên khi muốn kết giao bằng hữu với tiên nhân đều sẽ bị nghi ngờ là có ý đồ ư?”

Trước câu hỏi của hắn, Thủy Thần không trả lời, cứ thế đưa sát lưỡi kiếm vào cái cổ trắng ngọc của hắn hơn khiến nó bị rách một đường mà bắt đầu rỉ máu. Máu màu tím đen chảy dọc xuống thấm vào cổ y phục, rồi như hòa lẫn mà biến mất trong màu hắc y. Hắn vẫn nhìn nàng, không chạy đi, không một biểu hiện chống cự, cũng không tiếp tục biện hộ cho bản thân để tạo lòng tin, cứ thế ngồi lì ở đấy chờ nàng đoạt mạng khiến nàng có chút chần chừ. Đảo mắt thăm dò hắn một lượt, Thủy Thần chợt thu kiếm lại.

Nhìn thanh Thủy Lung Kiếm biến mất trên tay nàng, Tà Đế nói: “Không còn ý định lấy mạng ta?”

“Nếu để ta biết ngươi dám lừa ta, ta sẽ giết ngươi.” Thủy Thần buông câu lạnh lùng, đoạn tiến đến nhặt bức họa rơi dưới đất kia lên.

“Nàng thích vẽ tranh ư? Ta sẽ dạy nàng…”

“Ngươi biết vẽ?”

“Thế nàng nghĩ ta biết hay không?”

Dứt câu, Tà Đế đứng dậy cầm lấy bút chấm vào nghiên mực đoạn lướt nhẹ nó trên trang giấy trắng mới. Đôi tay điêu luyện điều khiển bút, hắn lan truyền tài hoa của mình qua từng nét vẽ, trang giấy trắng giờ đây đã hằn rõ những vết mực đen đậm nhạt kết hợp hoàn hảo. Bóng lưng cao vững chắc trở nên mờ ảo dưới ánh trăng, lại như mập mờ bên ngọn đèn, dáng vẻ chú tâm vào việc đang làm của hắn cứ như chứa đựng một sức hút kỳ lạ khiến Thủy Thần bất giác để mắt đến.

Một cánh hoa lê trắng nhẹ rơi xuống bức họa như vô tình làm dừng đi mọi hoạt động của họa sư, Tà Đế nhoẻn miệng nhìn thành quả của bản thân hiện rõ trước mắt. Gác bút lên nghiên mực, hắn chắp hai tay sau lưng đứng nhích sang một bên, đoạn ngoảnh đầu nhìn Thủy Thần, giở giọng tự đắc, nói: “Như thế có đủ dạy nàng không?”

Thủy Thần đảo mắt nhìn đến bức họa của Tà Đế, nhìn cảnh rừng đào thanh tĩnh của Thủy Linh Cung dưới vầng trăng tròn được tái hiện vô cùng sinh động, nàng nhìn những nét vẽ có hồn của hắn hiển hiện trên trang giấy như muốn làm sống dậy mọi khung cảnh.

Nàng nói: “Hôm nay trăng khuyết, ngươi lại vẽ trăng tròn.”

Hắn nói: “Cầu toàn, ta thích trọn vẹn hơn là mất mát.”

Nàng nâng mắt nhìn hắn, nhìn vào hai con ngươi màu xám tro sau lớp mặt nạ kia như ẩn như hiện lên gương mặt nàng, nhìn vào người nam nhân trước mặt đã vô tình chạm vào ký ức của nàng chỉ với một câu nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.