“Công chúa, canh hạt sen của người…”
A Khúc đặt khay gỗ đựng chén canh lên bàn đoạn nghiêng đầu nhìn Dương Lam đang nằm bất động trên giường quay lưng về phía nàng.
“Em cứ để đó rồi ra ngoài đi, một lát nữa ta sẽ uống.”
“Công chúa…”
“Ta không sao, em ra ngoài đi, ta muốn yên tĩnh một mình.”
“Vậy… Nếu cần gì người gọi em một tiếng nhé? Em sẽ vào ngay.” A Khúc chăm chăm mắt nhìn bộ dạng của Dương Lam lúc này mà đau lòng không nỡ rời đi.
Công chúa của nàng lúc nào cũng tỏ ra mình là người mạnh mẽ như thế, nhưng thật chất nàng hiểu trái tim nàng ấy yếu đuối hơn bao giờ hết. Hơn cả, dù cho có chịu đả kích lớn đến đâu nàng ấy cũng không bao giờ để lộ ra cái bộ dạng thiếu sức sống như cây mất nước ấy trước mặt A Khúc nàng hay bất cứ ai khác, cũng chẳng ai có khả năng khiến nàng ấy có cái biểu hiện đó ngoài tên khốn Lục Mạch Niên kia.
A Khúc mím môi lui ra ngoài, nhẹ nhàng khép cửa lại. Trong đầu còn nhớ như in hai ngày trước khi nàng theo Dương Lam đến Điểu Tộc, nàng còn thấy rõ ràng sự vui mừng hồi hợp trong mắt Dương Lam, đến cả khi ngồi dự yến thọ trên sảnh đường của hoàng cung Điểu Tộc, nàng ấy vẫn còn rất vui vẻ như thế.
Hoa Giới và U Đô vốn không gần Điểu Tộc và vì yến tiệc kết thúc đã là lúc giữa khuya nên nàng, Dương Lam và Đông Nô đại nhân đều được thái tử Ninh Dã cho người chuẩn bị phòng nghỉ ngơi, còn có cả tên Lục Mạch Niên và thuộc hạ của hắn. Nhưng sáng hôm sau, là A Khúc nàng giúp Dương Lam liều mạng cầm chân Đông Nô đại nhân để nàng ấy có thời gian gặp riêng Lục Mạch Niên. Là sau lần ấy, Dương Lam cứ một mặt thẫn thờ không nói không rằng suốt đoạn đường trở về U Đô. Nàng khẳng định chắc chắn là do tên cẩu Hoa Thần kia đã nói điều gì đó quá đáng với Dương Lam nên mới khiến tâm trạng nàng ấy ngay lập tức bị bóp méo đi như thế.
Tiếng cửa “kẽo kẹt” vang lên mang luôn cả ánh sáng cứ thế nhốt lại phía ngoài, Dương Lam lúc này mới chịu cử động quay người lại, nàng vô thức nâng mắt nhìn chén canh hạt sen còn bốc khói nghi ngút trên bàn một lúc lâu. Sau đó thả hai chân xuống giường, Dương Lam chẳng màng xỏ hài, cứ thế chân không tiến đến ngồi vào chiếc ghế gỗ cạnh bàn. Bưng chén canh hạt sen lên, nàng bình thản múc từng muỗng canh cho vào miệng.
Những lúc tâm trạng không tốt, nàng đều sẽ ăn một chén canh ngọt thanh này để giúp lòng vơi đi, giúp tâm tình dễ chịu hơn như lúc nhỏ mẫu thân nàng vẫn hay dùng để dỗ nàng, hay những lúc bị Lục Mạch Niên chàng làm cho đau lòng, nàng cũng sẽ nhờ nó mà xoa dịu đi. Nhưng không hiểu sao, mỗi một muỗng canh nàng cho vào miệng lúc này đều đắng chát đến tận tủy, càng ăn càng thấy đắng, càng ăn lòng càng đau đến không chịu được.
Lẽ nào A Khúc đem nhằm canh? Hay lẽ nào nàng ấy quên không dặn ngự thiện rút tim sen ra trước khi nấu?
Trước mắt bất giác nhòe dần, Dương lam cảm nhận lệ nóng đang trào dâng không cách nào kìm chế, nó lăn dài trên đôi gò má nhợt nhạt rồi nhỏ “tong” vào chén canh đã vơi dần đi phần nào trên tay nàng.
Nàng vẫn nhớ rõ mọi lời chàng nói, nhớ rõ gương mặt lạnh lẽo của chàng lúc ấy, nhớ rõ cả bóng lưng vô tình khi chàng bỏ lại nàng.
Giữa những khóm hoa thiên điểu mang sắc cam ánh tím đang nở rộ tựa như những chú chim đầy kiêu hãnh ngẩng đầu, Dương Lam đứng đối diện với Lục Mạch Niên. Lại không hiểu sao chỉ cần đối diện với chàng, mọi phòng bị của nàng đều lập tức vỡ tan không còn manh giáp, khiến vẻ mặt e thẹn của một thiếu nữ vốn chẳng hợp với vẻ ngoài mạnh mẽ của nàng cũng bất giác hiện lên rõ rệt.
Dương Lam mỉm cười, nói: “Chàng chịu gặp ta rồi ư?”
“Chẳng phải tam công chúa cho người lừa ta ra đây ư?”
Lời nói lạnh lùng ấy của Lục Mạch Niên như một tiếng sét lớn khiến Dương Lam bừng tỉnh khỏi ảo mộng, lại như lưỡi dao bén nhọn cứa ngang qua tim nàng khiến nó bất giác nhói lên. Nàng ngẩng đầu nâng mắt nhìn hắn.
Quả thật là nàng đã nhờ A Khúc giúp nàng cầm chân Đông Nô, cũng chính nàng đã sai người giả danh thái tử Ninh Dã mời Lục Mạch Niên đến đây. Có lẽ vì câu mở miệng của nàng có chút không đúng nên bị chàng đính chính lại, cũng có lẽ vì nàng lừa chàng nên khiến tâm trạng chàng không vui? Nhưng biết thế nào được, nếu không làm vậy chàng sẽ chịu gặp nàng ư? Nàng liều mạng cướp thiệp mời chạy đến đây không phải vì ham vui chốn náo nhiệt này mà là vì chàng, nàng làm vậy chỉ là vì muốn gặp chàng mà thôi.
“Có phải hôm đó, khi ta đợi chàng trước cổng Hoa Giới, chàng đã đến đúng không? Chàng đã muốn ra gặp ta đúng không?”
Lục Mạch Niên nhìn vẻ chờ mong trong ánh mắt Dương Lam, lãnh đạm buông câu: “Tam công chúa cần gì cố chấp như thế? Chữ muốn hay không muốn của ta… Quan trọng đến vậy ư?”
“Rất quan trọng, mọi thứ về chàng đối với ta đều rất quan trọng.” Câu trả lời dứt khoát không chút chần chừ đắn đo của Dương Lam khiến Lục Mạch Niên một thoáng sững người, nhưng lại ngay lập tức lại trở về vẻ vô tình vốn có.
“Tam công chúa lừa ta ra đây để hỏi những thứ này ư? Thứ lỗi cho ta vẫn còn việc gấp không thể đứng đây tiếp chuyện với công chúa được. Cáo từ.”
Dứt câu, Lục Mạch Niên định xoay người bước đi nhưng lại bị cánh tay của Dương Lam nhanh hơn một bước níu giữ. Cũng chưa kịp để sự ấm áp từ tay nàng lưu lại, hắn đã lạnh lùng gạt tay nàng ra, để bàn tay kia trơ trọi giữa khoảng không, nhìn vẻ bàng hoàng trong mắt nàng mà lạnh lùng buông câu.
“Công chúa xin tự trọng cho.”
“Chàng ghét ta đến vậy ư?” Dương Lam cổ họng như bị lửa thiêu đốt khô khốc đến khó chịu cất tiếng hỏi Lục Mạch Niên, lại chẳng nhận được bất cứ câu trả lời nào ngoài vẻ mặt hờ hững lạnh như băng của hắn, điều đó khiến lòng nàng đau biết bao nhưng vẫn cứng đầu cố chấp không từ bỏ, nàng nói: “Chàng không thấy tình cảm của ta ư?”
“Chuyện đó đáng để tâm ư?”
“Không… Không đáng để tâm?...”
Giọng nói có chút run rẩy, Dương lam nâng mắt nhìn vẻ hờ hững của Lục Mạch Niên khi nói câu đấy vô cùng tự nhiên không chút gượng ép. Tim nàng lúc này như bị vạn lưỡi dao đâm đến rỉ máu, Lục Mạch Niên là nói tình cảm của nàng vốn chẳng đáng được chàng để tâm đến ư?
Chàng nói: “Tam công chúa cứ luôn bám lấy ta như thế là vì muốn đòi lại món nợ sinh mạng lúc trước ư?”
Chàng nói: “Hay là vì người nảy sinh tình cảm với ta?”
Chàng còn nói: “Người nên từ bỏ đi, ngay lúc này.”
Lục Mạch Niên hắn là chẳng để Dương Lam nàng mở miệng trả lời hắn bất cứ câu nào, hắn là cứ thế lãnh đạm nhìn gương mặt bàng hoàng tái nhợt của nàng, nhìn đôi tay có chút run rẩy đang cố gắng kiềm chặt thành đấm của nàng.
Nàng nói: “Ta từ trước đến giờ, vốn chưa từng nghĩ đến việc cứu mạng chàng là để tạo gánh nặng cho chàng, ta cũng không phải cứ luôn bám theo chàng là vì muốn chàng trả ơn ta, tất cả mọi thứ ta biểu hiện trước mặt chàng lẽ nào chàng thật sự không nhìn ra? Dương Lam ta là vì yêu chàng, ta yêu chàng, lẽ nào chàng không biết?”
“Tiên ma vốn không có kết quả, và ta từ trước đến giờ chưa từng động tình với tam công chúa, xin người đừng tự mình đa tình nữa.”
“Có phải vì ta là người của ma tộc nên chàng không thể chấp nhận ta?”
“Nếu đúng thì sao? Chẳng lẽ, tam công chúa thật sự vì ta mà từ bỏ cả ma tộc? Người chẳng phải là đang mang trong người huyết ma sao? Người định sẽ rút hết huyết ma trong người mình ra vì ta ư?”
“Nếu như thế? Chàng có thể yêu ta?”
Trước câu hỏi ngược của Dương Lam, Lục Mạch Niên một thoáng sững người, hắn chưa từng nghĩ đến việc đó, cũng chưa từng muốn nàng vì hắn mà làm thế. Hắn là tiên nhân, nàng là ma nhân, tiên ma vốn chẳng thể nào nên duyên, cũng sẽ chẳng được thiên địa chúc phúc, thì hà cớ gì mà không cắt đứt nó.
Lục Mạch Niên lạnh giọng, nói: “Cho dù công chúa có từ bỏ cả ma tộc, hay cho dù công chúa có rút hết huyết ma trong người ra thì ta vẫn sẽ không yêu người, người sống cũng đã mấy vạn năm, lẽ nào không rõ được tình yêu không thể gượng ép? Huống hồ là đối với một người chẳng có một chút tình cảm với mình.”
“Ta…”
Dương Lam định mở lời nhưng lúc này chẳng biết phải nói gì ngoài sự nghẹn đắng nơi yết hầu. Đây vốn không phải là điều nàng muốn….
“Một mạng đổi một mạng, người cứu ta, ta trả lại cho người, chúng ta từ đây không ai nợ ai.”
Dứt câu Lục Mạch Niên dùng thuật hóa ra một thanh kiếm bén nhọn, đoạn dùng nó đâm xuyên qua tim mình, khiến Dương Lam trước mặt bị dọa cho điếng người. Đôi đồng tử bất giác giãn nở, Dương Lam bàng hoàng nhìn nam nhân mà nàng dùng cả trái tim để yêu điên cuồng kia không tiếc sinh mạng từ chối nàng, nhìn máu không ngừng chảy ra từ ngực chàng làm ướt đẫm cả phần y phục quanh vùng miệng vết thương, nhìn gương mặt tái nhợt lạnh lùng tuyệt tình của chàng vẫn đang nhìn nàng.
Sóng mũi bất giác cay xộc, Dương Lam cố gắng nâng đôi tay đang run rẩy lên, muốn chạm đến Lục Mạch Niên, muốn chạm đến vết thương đang rỉ máu của hắn, liền bị hắn lạnh lùng lùi ra sau như thể tránh nàng, khiến nàng chợt khựng lại.
“Xin hãy buông tha cho ta.”
Nàng đang sợ, đang rất sợ, sợ rằng bản thân yếu đuối mà bật khóc trước chàng. Nữ nhân ma tộc vốn mạnh mẽ đâu thể dễ dàng rơi lệ. Dẫu nghĩ như thế, nhưng không hiểu sao lệ nóng vẫn cứ chảy dài bỏng rát đôi gò má, gương mặt của chàng trước mắt nàng cũng bị dòng lệ nóng không ngừng tuôn ấy làm cho nhòe dần.
Nàng như hóa đá đứng đấy, một thân bi thương giữa muôn vàng đóa thiên điểu rực rỡ nhìn bóng lưng chàng đang từng bước, từng bước rời khỏi nàng. So với những đóa hoa kiêu hãnh ấy, nàng lúc này trông vô cùng thảm hại. Cho đến cuối cùng nàng vẫn chẳng thể giữ được sự tự tôn của một công chúa ma tộc trước chàng, không giữ được sự tự tôn cho bản thân nàng trước chàng.