Thúy Vân Phúc Hắc, Cục Diện Biến Đổi

Chương 6: Chương 6: Thiếu niên tài tuấn




Thúy Kiều sau bao năm tháng, nàng càng thêm xinh đẹp động lòng người. Nàng đứng trước cửa của Thúy Vân mà chần chờ mãi. Nàng nhớ không lầm là từ ngày muội ấy từ ngày qua cơn bạo bệnh của 4 năm trước, muội ấy như thay đổi thành một người khác.

Muội muội của nàng xưa nay luôn hoạt bát, lanh lợi. Nhưng từ ngày đó trở đi, nàng càng lúc càng khó hiểu. Muội ấy đôi lúc lại đi đâu đó mà không thể cho nàng đi theo. Hai chị em vốn như hình với bóng thì giờ đây chỉ có mình nàng cô độc. Nàng không buồn sao được.

Giống như hôm nay vốn muốn rủ muội ấy đi chơi Tiết thanh minh, nhưng nàng không biết muội ấy có lại đi đâu đó vắng nhà không. Nàng nghĩ một hồi rồi quyết định gõ cửa. Cùng lúc, tiếng nói trong trẻo vang lên: “ Mời vào.”

Nàng vui vẻ bước vào. May là muội ấy không vắng nhà. Nhưng không biết tự lúc nào giữa hai chị em đã có khoảng cách, nàng chần chờ mãi mới cất tiếng hỏi: “Vân nhi... muội có biết hôm nay là...Tiết thanh minh chứ... Muội có muốn cùng ta đi hội đạp thanh không...” Nàng ấp úng nói không tròn câu.

Thúy Vân có chút khó hiểu: “ Tỷ sao lại nói chuyện ấp úng thế, muội cũng muốn đi đây, chúng ta đương nhiên phải đi cùng nhau rồi.” Nàng chợt nhớ ra đã lâu chị em nàng không được trò chuyện tâm sự với nhau rồi, nàng luôn có một cái gai trong lòng không thể tháo xuống. Nàng vẫn chưa đủ mạnh mẽ những người kia có thể hãm hại gia đình nàng bất cứ lúc nào.

Nàng hơi tự trách, nói:“ Đã lâu chị em mình không cùng đi với nhau, muội thật có lỗi, chúng ta đi nào.” Thúy Kiều có chút cảm động, nàng hoạt bát giúp Thúy Vân chải đầu trang điểm. Tiếng cười đùa vui vẻ cứ vang lên không ngớt vang ra ở Vương phủ.

---------- Dãy phân cách ------------

Trấn Phúc Lâm.

Hai tiểu thư xinh đẹp động lòng người rảo bước trên thị trấn rướt lấy bao ánh mắt say mê của các nam nhân, ánh mắt đố kỵ, ngưỡng mộ của những cô gái. Một xinh đẹp, kiều mị. Một thanh lãnh, thoát tục.

Nếu lúc đầu nhìn vào ai cũng sẽ bị tiểu thư kiều mị kia thu hút, thì lúc sau lại không thể rời mắt bởi vị tiểu thư đẹp như thanh lãnh kia. Nàng đẹp như trích tiên không vướn bụi trần, mọi cử chỉ đều toát lên nét đẹp trời sinh vốn có.

Tiết thanh minh còn được gọi là Tết thanh minh. Vào ngày này, khắp nơi diễn ra hội đạp thanh, mọi người nhân dịp hội này để du xuân. Ai nấy đều ăn vận hết sức xinh đẹp tươi mới để chơi xuân.

Bỗng có một đám đông vây quanh một nam nhân anh tuấn xuất phàm, tướng mạo thư sinh, nho nhã. Chàng cất lên các câu đối chúc tết mà những người vây quanh phải tấm tắt khen hay.

“Thiên tăng tuế nguyệt, nhân tăng thọ

Xuân mãn càng khôn phúc mãn đường

Tân niên hạnh phúc bình an tiến

Xuân nhật minh hoa phú mĩ lai.”

Có một thư sinh chen ngan hỏi: “Câu đối của huynh đài chưa được hoàn thiện thì phải.” Anh ta lúc này lên tiếng: “ Thật đáng trách ta vẫn chưa nghĩ ra vế sau, xin nhường lại cho mọi người đối giúp tại hạ a.” Các thư sinh đứng đó, vò đầu suy nghĩ nhưng không ai có thể đối đáp câu đối hay.

Thúy Kiều đã chú ý việc này từ lâu, nàng cũng đã nghĩ ra vế sau, nhưng vẫn chưa hoàn chỉnh. Nàng chưa dám trả lời. Bỗng một giọng nói trong như hồ thu vang lên câu đối đáp:

“Phúc tâm tự hải

Lộc cao như sơn

Phúc như đông hải

Thọ tỷ nam sơn

Tuế hữu tứ thời xuân tại thủ

Nhân sinh bách hạnh hiếu vi tiên.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.