Mọi người đều tập trung nơi phát ra tiếng nói, một cô nương vẻ ngoài thanh
lãnh, nàng lặng lẽ đứng đó, ánh mắt lơ đãng kia lại câu hồn đoạt phách,
khiến mọi người không thể dời đi tầm nhìn.
Mọi người chưa hết
cảm thán thì bên kia có người cất tiếng hỏi: “Câu đối kia là của cô
nương. Tại hạ thật mở rộng tầm mắt. So với câu của ta nghĩ còn muốn hay
hơn. Thật đường đột nhưng cô nương có thể nói danh tính của mình cho ta
được chứ.”
Thúy Vân có chút bất đắc dĩ. Nàng mỉm cười gượng gạo
nói: “Không phải ta. Là tỷ tỷ của ta đối được đấy. Nàng nổi tiếng là cầm kì thi họa mọi thứ đều tinh thông. Ta bất tài không được như tỷ ấy.”
Nàng nói rồi nháy mắt với tỷ tỷ tỏ vẻ cầu cứu.
Mọi người lúc này
mới chút ý tới Thúy Kiều nàng tuy có vẻ đẹp mị hoặc chúng sinh, người
người điên đảo nhưng so về khí chất thì vẫn là vị cô nương kia hơn hẳn.
Thúy Kiều lúc này đành phải gật đầu thừa nhận. Nàng thật hết nói với
muội ấy.
Vị thư sinh kia hơi nghi ngờ nhưng vẫn nho nhã nói: “Tại hạ là Kim Trọng. Xin hỏi cao danh quý tánh của hai vị cô nương. Thật
vui khi gặp được người chi âm có thể đàm đạo cùng.”
Cuộc trò
chuyện giữa hai bên diễn ra sôi nỗi. Khi thì thơ văn, khi thì ca phú.
Thúy Vân lúc đầu có chút bất ngờ. Đúng là muốn tránh cũng không khỏi.
Sau một hồi, nàng thật sự không chịu nỗi nữa đành tìm cớ tránh đi để
tránh đi.
Kim Trọng nãy giờ vẫn chú ý đến nàng. Chàng thật không
thể hiểu nổi sao nàng từ nãy đến giờ ngoài lúc nghe tên chàng ra thì ánh mắt chỉ tỏ vẻ hờ hững chẳng thèm liếc mắt đến chàng dù chỉ một lần.
Chàng có đáng ghét đến thế không. Chàng thật không quen với hành động
này của nàng ta.
Khi Thúy Vân đã đi một khoảng xa chàng cũng cáo
biệt với Thúy Kiều. Còn nàng Kiều nhà ta thì ánh mắt nãy giờvẫn hiện rõ
si mê nhìn chàng Kim đến thất thần. Khi bóng dáng chàng đã khuất đi xa
nàng vẫn không tránh khỏi cảm xúc dao động xuân tâm. Nàng thẫn thờ dão
bước về nhà.
Thúy Vân sau khi thoát khỏi hai người phiền chán
kia. Nàng vui vẻ dạo hết chỗ này đến chỗ kia, sau khi dạo chơi chán
chường nàng dão bước định quay về.
Nàng quay lại thì bất ngờ đụng phải tấm lưng vững trãi rắn chắc của một người nào đó. Nàng có chút xấu hổ định tránh thoát thì người kia lại ôm chặt nàng không buông. Không
biết là ai mà lại to gan đến thế.
Nàng thừa cơ hắn không chú ý
đánh vào chỗ hiểm của hắn. Nhưng hắn vẫn tránh thoát dễ dàng, lưu luyến
rời đi cảm giác mềm mại kia, hắn lên tiến trêu trọc: “Nàng sao lại ám
sát vi phu, vi phu thật đau lòng.” Hắn tỏ vẻ vô lại nhìn nàng.
Nàng có chút tức giận quát: “Ta từ khi nào trở thành phu nhân của ngươi kia
chứ. Chúng ta chẳng phải mới gặp nhau lần đầu sao.” Nàng nghĩ nếu nàng
đã từng gặp chắc không thể quên được vẻ mặt yêu nghiệt, đôi mắt hổ phách kia hút hồn đến chừng nào, nước da màu đồng kia không biết đã làm bao
cô gái điêu đứng.
Sao nàng lại như thế này. Nàng buồn bực định bỏ đi ai ngờ lại bị bàn tay hữu lực kia nắm lại kéo mình lại vào trong
lòng y tự lúc nào. Người hắn toát ra mùi hương Tử đằng thật dễ chịu.
Nàng thật không hiểu nổi hắn, nàng nói: “Ngươi là ai? Ngươi sao lại đùa
bỡn với ta như thế.”
Hắn dõng dạc nói: “Ta là ai không quan
trọng. Quan trọng là đời này kiếp này ta nguyện dây dưa, đùa bỡn với
nàng suốt cuộc đời. Dù nàng có tránh cũng tránh không khỏi.”
Nàng đáp trả lại hắn: “Ta chỉ chấp nhận sau này dù thế nào đi nữa thì người
ta yêu chỉ chấp nhận một mình ta mà thôi. Không thể dây dưa với người
con gái khác. Như thế ngươi vẫn nguyện ý.” Hắn một chút cũng không suy
nghĩ, lời nói chắc như đinh đóng cột: “Ta nguyện ý.”