Vì công việc, Nicole và Chancey trải qua một ngày không tranh cãi.
Nhưng đêm đó…
“Chết tiệt, con đang nghĩ cái gì thế?” ông gào lên trong bữa tối. Giọng ông bùng nổ rất to, Nicole nghĩ nó đã làm rung những cái đĩa kim loại của họ.
Nàng thốt lên. “Chú biết đấy, con còn đang tưởng là chúng ta sẽ qua được cả ngày hôm nay.”
Bàn tay to cộ của ông đang lồng qua quai chiếc cốc mà ông đặt đánh rầm xuống bàn để nhấn mạnh. “Đây không phải là chuyến tham quan dã ngoại ở trường. Chúng ta đang tiến vào vĩ tuyến Bốn mươi – con biết chúng ta sắp phải gặp loại bão tố thế nào rồi đấy.”
“Con biết, và con không thể chờ.” Nàng phết bơ vào chiếc bánh qui và cắn một miếng lớn.
“Chúng ta sẽ phải điều chỉnh lại lịch trình vì con. Quỷ thật, thậm chí con còn không nên ra biển trong cuộc đua chết tiệt này.” Một tiếng rầm khác của chiếc cốc. “Với con trên tàu chúng ta chẳng có lấy một cơ hội nào.”
“Đó là chỗ chú đã sai,” nàng tuyên bố, rất muốn đập cốc đáp trả ông. “Con dự định sẽ làm hoa tiêu cho chúng ta, thắng cuộc đua này, và cứu hãng tàu. Trừ khi chú muốn mạo hiểm tương lai của cha con cũng như của tất cả chúng ta, chúng ta sẽ vững vàng đương đầu với bất kể điều gì sắp tới, khi nó tới.”
“Thế còn Sutherland? Tất cả chúng ta đã thấy hắn gào lên với thủy thủ và bọn chúng túa ra khắp cầu tàu – con biết là hắn sẽ đi. Giờ con nghĩ hắn sắp làm gì?”
“Con nghĩ hắn sẽ phải bám đuôi chúng ta trong mười ba ngàn dặm tới,” nàng nói với nụ cười nhàn nhã, lờ đi khuôn mặt méo mó của Chancey. Nàng nhặt một quả táo và con dao lên và bắt đầu thảnh thơi cắt nó. “Thực vậy, giờ khi chúng ta đã ra khơi anh ta còn làm được gì nữa? Bắt chúng ta à?” nàng trêu chọc.
“Không, hắn không thể đuổi kịp Bella Nicola. Nhưng nhỡ hắn kịp thì sao?”
“Con không biết,” nàng thừa nhận. “Con không hiểu được một người đàn ông như thế. Chú Chancey, tại sao anh ta không định ra khơi ngày hôm nay nhỉ? Chẳng lẽ anh ta không quan tâm rằng đây có thể là cuộc đua quan trọng nhất trong đời anh ta sao?”
“Đôi khi một người đàn ông như thế không còn quan tâm đến bất kì điều gì nữa,” ông trả lời khi thả chiếc cốc ra và đẩy đĩa của ông sang một bên.
“Tại sao?”
Ông thọc tay vào túi và kéo ra gói thuốc lá để nhét vào tẩu. “Bởi vì hắn đã đánh mất hi vọng vào chính mình.”
“Vậy, chuyện gì xảy ra với những người như anh ta? Họ có như thế suốt đời không?” nàng hỏi, rồi nói thêm, “Ôi, đừng nhìn con nghi hoặc như thế. Con không lên kế hoạch gì cả - con chỉ tò mò thôi. Có thể con còn không bao giờ gặp lại anh ta.”
Ông nhìn nàng nghi ngại, nhưng trước cái nhìn siêng năng giả vờ của nàng ông thả lỏng, châm tẩu thuốc, và bắt đầu giải thích. “Một người đàn ông có thể thay đổi, nhưng chỉ khi anh ta có thể bắt đầu mong chờ những ngày sắp tới. Nếu con sợ chết khiếp mỗi một buổi sáng bởi vì nó là một ngày mới, thì con sẽ ngừng quan tâm.”
“Đó có phải là chuyện đã xảy ra cho chú khi vợ chú qua đời không?”
Chancey hít một hơi qua chiếc tẩu, không khí buộc buồng phổi to lớn của ông giãn rộng thêm, và ông thở ra từ từ. “Ừ. Lúc đó thực sự khó khăn – quá khó khăn đến mức ta đã từ bỏ cuộc sống. Nhưng rồi cha con thuê chú lên tàu. Anh chàng Yank chết tiệt không chịu chấp nhận câu trả lời không – nói rằng ông ấy hiểu chú đang phải trải qua những gì. Và chú biết ngay lập tức là chú cần phải giúp ông ấy chăm sóc con. Con quá hoang dã, chỉ làm theo ý mình. Và ông ấy không thể nói không với con. Đến bây giờ vẫn không, nếu con hỏi chú,” ông lầm bầm.
Nàng lờ đi lời nhận xét cuối cùng và hỏi, “Vậy, bọn con đã giúp chú có lại hi vọng?”
“Ừ. Cần phải có điều gì đó thay đổi cuộc sống của con nhiều đến mức rốt cuộc con cũng thấy rằng ngày tháng tương lai của con có thể trở nên tốt đẹp hơn.”
Đó có phải lý do Sutherland đã hoài phí tất cả những thứ anh có trong đời không? Anh đã ném đi quá nhiều thứ, và việc đó làm nàng tức giận. Nàng cần phải nuôi dưỡng sự giận dữ đó, bởi vì nàng đã phát triển những tình cảm mềm yếu dành cho anh khiến cho nàng yếu đi một cách không thể tha thứ - những tình cảm ủy mị vẫn còn bám riết kể cả khi nàng đã hiểu ra anh đáng khinh đến thế nào. Dường như nàng không thể nghĩ về anh mà trái tim không đập rộn trong lồng ngực, vậy mà với anh nàng chỉ là…sự sao lãng. Những cái tên xấu xí nàng đã dùng để gọi anh đêm đó trong khi cố thuyết phục Chancey quên đi ý tưởng hôn nhân đã có vẻ như quá gay gắt và không công bằng. Nhưng thực ra chúng hoàn toàn chính xác.
Điều tồi tệ là, sâu thẳm trong lòng nàng, nàng đã biết chuyện đó. Nàng đã cảm thấy một sự nguy hiểm bao quanh anh ta. Nàng đã nhìn thấy anh ta trong quán rượu xấu xa kia và đã biết về những thành tích của anh ta còn trước cả khi gặp mặt.
Điều duy nhất ngăn nàng khỏi căm ghét Sutherland thực sự chính là ý nghĩ nàng cũng đã sử dụng anh ta. Nàng cần giải thoát cho những khao khát và tò mò của mình bởi vì, cho đến tận đêm đó, nàng vẫn trằn trọc trên giường tự hỏi về niềm đam mê cho đến khi nàng nghĩ nó sẽ khiến nàng phát điên.
Buồn thay, nàng vẫn còn trằn trọc, nhưng giờ là vì nàng đã hiểu đam mê là gì. (haha)
Tại sao anh ta không thể là loại người đàn ông cũng sẽ bị ảnh hưởng như nàng và cảm nhận được sự khao khát này?
“Nic, trông con như sắp khóc đến nơi,” Chancey dè dặt nói khi ông châm lại tẩu thuốc.
“Hử?” Nàng lắc đầu. “Con chỉ đang nghĩ… và con không sắp khóc.” Nàng kinh sợ ý tưởng đó. “Lần cuối chú thấy con khóc là khi nào?”
Chancey nghĩ trước khi trả lời. “Khi con tám tuổi và ngã ra khỏi cái ròng rọc và bị gãy tay. Con đúng là một con khỉ con.” Ông cười khúc khích. “Chú đã tưởng cha con sẽ lên cơn đau tim.”
Lời nhắc nhở tới cha nàng mang sự chú ý của Nicole trở lại chỗ nó nên ở ngay từ đầu. Vì nàng khá chắc chắn rằng Sutherland chẳng liên quan gì đến việc cha nàng tiếp tục bị giam trong tù hay việc tàu của nàng bị phá hoại, nàng sẽ chỉ việc nhét chặt kí ức về anh ta xuống đáy con tim và không nghĩ về anh ta nữa. Những tháng tiếp theo cũng đủ mệt nhoài rồi.
“Chúng ta phải cứng rắn lên,” Nicole cả quyết nói. “Đó là điều chúng ta sẽ làm. Cha con trông cậy vào cả hai ta, kể cả khi ông còn chưa biết. Con sẽ không để một gã khốn như Sutherland làm con lạc lối.”
Lassiter không chỉ bị giam thêm một tuần, mà những hai tuần nữa. Ông giống như người điên khi nhận được lá thư của Nicole bởi vì ông không thể làm gì để ngăn con bé. Chỉ vài phút sau khi được thả ông đã ở Mayfair, dộng ầm ầm vào cửa Dinh thự Atworth.
Jason gạt người quản gia lớn tuổi ra và lao sầm sập xuống phòng khách. Đó là nơi ông sẽ luôn luôn ghi nhớ. Trong căn phòng đó, Evelyn Banning đã đổ lỗi cho ông vì cái chết của con gái bà. Bà đã gọi Nicole là đồ hoang dã. Và bà đã buộc ông phải hứa mang trả Nicole về với cái lăng tẩm này khi con bé mười hai tuổi. Đó là lời hứa duy nhất mà ông từng phá bỏ.
Ông chết đứng giữa chừng khi đối diện với bức chân dung khổng lồ của Laurel trên bệ lò sưởi. Không, ông đã phá bỏ thêm một lời hứa khác. Trong cái đêm nóng nực ở bờ biển Brazil ấy, ông đã bảo với Laurel rằng nàng sẽ sống.
Ông đã không thể cứu nổi vợ mình, nhưng thề có quỷ là ông sẽ đi theo con gái ông.
“Nicole đã ra khơi trên chiếc tàu của tôi trong Vòng đua Vĩ đại,” Jason thông báo mà không mào đầu khi đứng trước mặt bà già.
Evelyn không ngước cái đầu tóc búi của bà lên khỏi tấm vải khâu. “Nó nói với ta là nó sẽ trở về Paris hay nơi nào đó ở Lục Địa. Không phải lại tới Úc lần nữa.”
“Tôi cần phải đi theo nó, và tôi không có con tàu nào cách đây độ hai tuần.” Cổ họng ông sít lại. “Tôi… tôi cần vé thông hành,” ông nghiến răng.
Trước câu đó, bà hạ tấm vải xuống. “Thôi mà, Jason! Đừng có cường điệu quá thế. Ta cũng tức giận, nhưng giờ thì chẳng còn việc gì để làm cả. Nó sẽ trở lại sớm thôi. Mặc dù con bé sẽ lỡ mất phần lớn mùa hội.”Rồi, với giọng xua đuổi, bà nói thêm. “Hãy cho ta biết tin tức về vị trí của nó thường xuyên.”
“Tôi không nghĩ bà hiểu tôi. Con bé đang gặp nguy hiểm, và tôi cần phải đi theo nó.”
Bà quả phụ đứng dậy ngay. “Vớ vẩn. Sau biết bao nhiêu lần anh đã viết thư, đảm bảo với ta là nó được an toàn ra sao, ích lợi ra sao khi một cô gái đi biển – đừng có thay đổi câu chuyện của anh với ta.” Bà quay người để rời khỏi phòng.
“Tôi có thể đảm bảo nó an toàn bởi vì nó đi với tôi.” Jason nói khi tóm lấy cánh tay bà ta. Bà ta bắn cho ông cái nhìn khinh miệt, nhưng ông không nhụt chí. “Chết tiệt, tôi đã không muốn cho bà biết sự thật về chuyến đi này, nhưng bà không cho tôi lựa chọn nào. Tôi đang điều tra một loạt những tai nạn kì lạ đã ảnh hưởng đến vài hãng tàu. Tôi biết rằng tàu của tôi là mục tiêu bởi vì Nicole đã vô tình đụng phải hai tên thủ ác đang phá hoại tàu. Nó suýt nữa thì không toàn mạng.”
Ông nói tiếp vượt trên tiếng thở hốt hoảng của bà lão, “Nó đang đi qua vĩ tuyến bốn mươi, được biết đến như là Đường Bốn Mươi Gầm Rống (roaring forties), nơi có những thứ thời tiết tồi tệ nhất trên quả đất hiện diện. Người ta đã từng nghe nói về những con sóng cao ba mươi đến sáu mươi feet, đủ lớn để nuốt chửng con tàu nặng hơn tàu của tôi nhiều. Con đường mà họ phải đi qua thực sự có hàng ngàn xác tàu đắm dưới đáy biển. Và nếu tôi hiểu Nicole, thì có thể nó sẽ còn hướng họ đi vào Đường Năm Mươi Gào Thét (Screaming Fifties), một còn đường còn, còn –“
“Ta không muốn biết!” Tấm vải thêu bà đang nắm chặt rơi xuống sàn. “Vì Chúa, tại sao trước đây anh lại mang nó đến đấy chứ?” bà gào lên giận dữ.
“Chúng tôi chưa từng đi theo con đường nguy hiểm ấy. Nhưng Nicole đã nhìn qua được lịch trình của đối thủ. Nó gần như là tự sát. Giờ khi nó biết hắn ta định đi sâu vào đường Bốn mươi bao nhiêu, nó sẽ còn đi xa hơn nữa về phía nam.”
“Ta không thể tin được.” Bà nắm cổ áo cao nơi cổ mình bằng những ngón tay run rẩy. “Đây là lỗi của anh. Lại một lần nữa!”
Lassiter cau mày trong vẻ mặt đau khổ. “Thông thường thì không nguy hiểm đến mức này. Và kể cả bây giờ, tôi cũng sẽ không quá lo lắng cho con bé vì nó đang ở trong đôi bàn tay đáng tin cậy. Quỷ thật, bản thân nó là người có khả năng. Nhưng trước đây không hề có nguy cơ nào về tàu bè cả - giờ tôi không biết liệu những tên tội phạm kia đã thành công hay chưa. Sẽ là một sự kết hợp chết người nếu chúng căn cho vụ tai nạn xảy ra trong lúc tàu bị va đập mạnh nhất.”
Ông có vẻ van nài. “Tôi phải đi tới chỗ con gái tôi, bởi vì nếu nó còn chưa biết thì nó sắp sửa phải biết tới địa ngục sống rồi.”