“Chancey, chú thư thả được không?”
“Không muốn ở lại đây thêm một phút nào nữa,” ông lầm bầm khi thỉnh thoảng ném những cái liếc qua vai quanh căn phòng khách trong ngôi nhà nguy nga của bà ngoại nàng. Mặc dù không một thứ đồ trang trí vô giá nào dịch chuyển kể từ lần cuối ông kiểm tra đồ đạc xung quanh mình nhưng cái nhìn ám ảnh trên mặt ông thậm chí còn khắc sâu hơn.
Nàng lắc đầu. “Con thì có chắc?” Họ đơn giản là không còn một lựa chọn nào vì Sutherland đã bắt đầu xới tung bến cảng để tìm họ. Họ còn không thể ở lại trên bến cảng, chứ chưa nói tới trên tàu của mình. “Lườm nguýt mấy cái bình cũng không thể ngăn được chúng nếu chúng thực sự muốn lao vào hông chú và vỡ nát.”
Ông lườm nàng. Nàng chưa từng thấy ai thấy khó ở như Chancey lúc này và trong suốt hai đêm họ ở lại đây. Và ông không thể ngừng kéo cái cổ áo chia đôi cổ ông thành hai phần trên dưới như hai hàm răng của cùng một bộ răng. Bà quả phụ, người dọa nạt Chancey còn hơn cả ngôi nhà của bà, đã qui định phục trang cho họ, nhưng gần như là không thể tìm được quần áo vừa với khổ người khổng lồ của ông. Người phụ nữ không thể bị thuyết phục. Nếu họ ở lại trong nhà của bà hay sử dụng bất kì cánh cửa nào ngoài lối vào cho gia nhân thì vì Chúa, họ sẽ phải ăn vận đúng mực.
Đột nhiên, Chancey đứng lại. “Ngày hôm nay chú sẽ đối mặt với hắn.”
Nàng thở ra thật lớn và với tay lấy một chùm nho nhỏ. “Chúng ta đã nói chuyện này rồi. Lần cuối cùng ai đó “đối mặt” với Sutherland, người ấy đã phải hạ cánh trong tù vô hạn định!” Với chút nỗ lực, nàng hạ giọng. “Con không thể mạo hiểm mất luôn cả chú nữa, cho dù chú có bị khổ sở. Và hãy nghĩ về chuyện này đi - ở đây chúng ta an toàn. Đây là nơi cuối cùng Sutherland đến tìm.”
“Chú không trốn nữa. Và hắn ta phải trả giá vì danh dự bị tổn hại của con.”
“Danh dự bị tổn hại nào?” nàng kêu lên. Nàng nhìn quanh phòng và hạ giọng. “Một lần nữa – con đã không bị tổn hại. Thậm chí là có đi nữa, chẳng lẽ chú muốn nhìn con bị trói chân với một gã vô tích sự suốt đời?”
Ông mím môi lại với nhau và nghiền ngẫm trần nhà trước khi trả lời bằng giọng quả quyết. “Không, con sẽ cưới chồng đúng như con đã hứa với bà con.”
“Chính xác.” Có phải cuối cùng ông cũng chịu hợp tác không?
“Nhưng ta vẫn không thích việc phải giấu cha con…”
Họ tiếp tục đấu tranh về chuyện không nên nói cho cha nàng biết những việc đã xảy ra trên tàu của Sutherland. Nàng liên tục thuyết phục ông rằng cha nàng sẽ phát điên khi không thể thò tay vào Sutherland. Và nếu ông tóm được anh ta trong tương lai thì sao? Lần này họ sẽ giết nhau mất.
Tuy nhiên vì anh ta mà họ đã phải lặn, à, trốn ở Mayfair. Thậm chí việc đến thăm cha nàng cũng trở thành một nỗ lực phải bày binh bố trận, vì các thủy thủ của Sutherland thường xuyên kiểm tra nhà tù tìm nàng.
Nàng rất giận Sutherland. Vậy thì tại sao khoảng thời gian họ bên nhau vẫn không ngừng tồn tại trong trí óc nàng và ám ảnh những giấc mơ của nàng?
Bằng cách lúng ba lúng búng của mình, Chancey đã cố gắng thuyết phục nàng đừng có mơ tưởng về người đàn ông đó nữa. Những điều ông kể với nàng làm nàng lạnh tới tận xương. Nàng đã biết Sutherland là một tên hoang đàng, nhưng nàng đã tưởng rằng cách anh hôn và chạm vào nàng quá thân mật tới mức… đặc biệt.
Với anh ta, những gì họ đã chia sẻ chỉ là chuyện một đêm. Nàng chỉ là một nút thắt khác trên cột giường của tên đàng điếm…
Những ý nghĩ của nàng bị chen ngang khi Chapman gõ vào cánh cửa gỗ. Trông ông ta có vẻ hối lỗi khi nói, “Bà ngoại của cô muốn biết tại sao cô lại yêu cầu xe ngựa được mang tới cửa trước ạ.”
“Tôi sắp đi thăm cha tôi.”
Chapman trang trọng gật đầu. “Nếu đó là câu trả lời của cô, tôi được bảo là phải hướng dẫn cô đưa xe ngựa ra cửa hông ạ.”
Nicole lừ mắt, và Chapman ngay lập tức phải ho.
“Bảo với bà là lần sau tôi sẽ làm thế. Và cảm ơn ông,” nàng nói theo khi ông ta rời khỏi phòng. Nàng bắt đầu quấn vội tấm khăn đắt tiền mà nàng phải mặc khi nàng tới thăm cha. Không một tay thủy thủ nào của Sutherland có thể ngờ được người phụ nữ phục sức vương giả tới thăm tù lại là Nicole.
“Nghe này, chú Chancey –“
“Christina Banning!” bà ngoại nàng hét lên từ cánh cửa, chiếc váy đen của bà loạt xoạt lúc dừng lại. Cơn giận bốc ra từ người bà, và mặc dù bà là một phụ nữ bé nhỏ, dường như bà vẫn lấp đầy ngưỡng cửa.
“Tên cháu là Nicole Lassiter.’ Họ đã tranh cãi về chuyện tên tuổi này hàng trăm lần rồi. Bà nàng muốn Nicole sử dụng tên đệm và tên con gái của mẹ nàng, để không ai có thể liên hệ đứa con gái thủy thủ của Jason Lassiter với cháu ngoại bà Evelyn Banning cho đến sau khi nàng đã được gả đi an toàn.
Người phụ nữ lớn tuổi nheo mắt; Nicole biết trận chiến đã khơi mào. Lạ lùng thay, nàng ngày càng thấy mình trông mong những cuộc đối đầu bằng ý chí giữa họ.
“Nếu cô không thể tuân thủ các luật lệ của ta thì khỏi phiền trở lại đây để kết hôn bởi vì sẽ chẳng có ai chấp nhận cô. Nếu họ biết được cô là ai, thì không cần biết cô xinh đẹp ra sao hay nhiều của hồi môn thế nào – không một người đàn ông có địa vị nào lại nhận một người đàn bà với lịch sử như cô làm vợ.”
“Bà nghĩ là cháu xinh đẹp ạ?” Nicole yểu điệu nở một nụ cười mà nàng biết là trông rất bực mình.
Bà ngoại nàng lờ đi. “Đơn giản là không thể để ai biết. Ta đã làm việc suốt hai thập niên để che giấu cuộc sống ương ngạnh của cô. Nicole Lassiter là một thủy thủ - trong nhà ta cô sẽ là Christina Banning.”
Họ cãi qua cãi lại vài phút, cho đến khi bà quả phụ nói, “Nhớ lấy lời ta, nhóc con. Ta không làm việc này cho mình – ta đang làm việc này vì cô! Cô sẽ không muốn bước vào thế giới của ta với một bàn tay bị trói đằng sau lưng đâu.” Với một cú lườm về phía Chancey, bà bước ra khỏi phòng.
Ông lắc đầu, đôi mắt mở lớn. “Đúng như chú vẫn luôn nói về con – con có lá gan to hơn bộ não. Bà già đó đúng là một cơn ác mộng.”
Ở trong Dinh thự Atworth này, dưới sự chỉ trích thường xuyên của bà quả phụ, Chancey rất khổ sở. Bị kẹt trong chuyện này và thỏa thuận giữ bí mật với cha nàng, một chuyện mà ông coi không khác gì nói dối, khiến cho ông gần quẫn trí. Chính nàng cũng đến gần với mức quẫn trí khi họ đến thăm cha nàng chiều hôm đó. Sự việc bắt đầu khi ông bảo với nàng rằng ông sẽ không được thả để kịp tham dự cuộc đua.
“Vậy là Bella Nicola sẽ án binh bất động trước vòng đua vĩ đại nhất từ trước đến giờ sao?” Ý nghĩ ấy khiến nàng muốn khóc. Nàng liếc từ người này sang người kia. Nàng nhận thấy Chancey sắp sửa làm oằn gãy cái ghế ông đang ngồi.
Chancey bắn cái nhìn lo lắng vào cha nàng trước khi gặp ánh mắt nàng lần nữa. “Không, chúng ta đã quyết định chú sẽ lái tàu mà không có Jason. Cha con đã làm việc quá vất vả vì hãng tàu này nên không thể để nó chết uổng. Chú sẽ làm thuyền trưởng.”
Nicole nhìn ông. “Chú không có các tính toán.” Chancey bẩm sinh là người đàn ông của biển, nhưng ông không có tố chất thuyền trưởng bởi ông không biết đọc chữ hay hải đồ.
“Chú có kinh nghiệm với tàu thuyền, và chú sẽ tìm ai đó giúp chú bù lấp khuyết điểm.”
“Như con chẳng hạn.” Nàng tự hào nói, như thể đó là một kết luận đã được đưa ra.
Lassiter thốt lên. “Quên đi, Nicole.”
“Vậy ai sẽ làm hoa tiêu?” nàng cáu tiết hỏi.
Cả hai người đều im lặng.
“Ai nào?”
“Chancey và ta đều đã nghĩ về chuyện đó – Dennis sẽ phải làm.”
“Dennis!” nàng kêu lên, mường tượng ra người lái tàu vô tư lự của họ. “Cha không thể nói nghiêm túc. Tốt hơn anh ta nên tiến bộ so với lúc con đi xa, nếu không con tàu sẽ đi toong. Chắc chắn là phải có một ai đó khác – ai đó trong số các thủy thủ đoàn của chúng ta?”
Lassiter đứng dậy và đi lại. “Không, mọi con tàu của ta đã ra khơi. Và bất kì một hoa tiêu nào có tay nghề quanh đây thì đều đã bị trưng dụng.”
“Cha ơi, cha biết con giỏi hơn Dennis mà.”
“Không nghi ngờ gì.”
“Vậy tại sao không phải là con?”
“Bởi vì con là con gái ta, và đó là những hải trình nguy hiểm nhất trên thế giới!”
“Nhưng, Cha ơi…” Kể cả khi những lời cầu xin của nàng đã biết thành đe dọa, hai người đàn ông vẫn không xoay chuyển. Nàng phải ở lại với bà ngoại trong lúc Chancey và thủy thủ đoàn ra khơi.
“Cha chắc chắn không đổi ý à?”
Ông mím môi lại với nhau. “Chắc chắn không.”
Nàng không biết nên khóc hay nên hét lên vì thất vọng. Ông không thể bị lay chuyển. Với một người thường được làm theo ý mình, có vẻ như cả thế giới đang hùa lại để chắn đường nàng.
“Ngay khi cha được thả, cha sẽ mang con tới nơi nào đó đẹp đẽ,” Lassiter, cầu Chúa phù hộ cho trái tim ông, đảm bảo với nàng. “Có lẽ chúng ta có thể tới Connecticut? Ở lại Mystic – thăm lại quê cũ?”
“Chúng ta chỉ sống ở đó có vài tháng thôi. Bella Nicola mới là quê hương của con.”
Ông thở dài thành tiếng. “Hãy kiên nhẫn, Nic à. Con chỉ phải ở thêm vài ngày với bà ngoại thôi – cha hứa.”
Ông không biết mình nói đúng đến mức nào.
“Luật sư nghĩ là cha sẽ được thả trong vòng một tuần,” ông nói bằng giọng hứa hẹn.
“Tại sao ông ta còn chưa chịu khiếu nại hả cha?”
Một lần nữa, lại im lặng.
“Tại sao hả Cha?”
“Bởi vì không thể lộ ra lí do của trận ẩu đả.” Ông nói tiếp trên cái nhìn nghi hoặc của nàng. “Chỉ một tuần nữa thôi mà.”
Ông đang ở trong tù vì nàng. Ôi, Cha ơi.
“Không có gì to tát đâu, thật đấy. Và cũng không có nghĩa là cha đang không thoải mái.” Ông vẫy một bàn tay ra xung quanh.
Căn phòng thực sự là không tệ lắm. Như một con chim, nàng đã tha về đó nào chăn chiếu, gối, và những thứ lặt vặt xoáy từ dinh thự Atworth, hăm dọa ép lính gác phải chấp nhận, cho đến khi phòng giam của cha nàng trông xa xỉ một cách lố bịch. Ông có bài, bút và mực, và nàng đã sắp xếp để đầu bếp của bà ngoại nàng gửi thức ăn đến cho ông ba lần một ngày cho đến khi ông được thả. Nàng chắc chắn rằng ông sẽ ổn.
Kể cả khi nàng đã ra khơi.
Khi nàng nói tạm biệt, nàng làm như thể mọi việc vẫn ổn, mặc dù cái ôm của nàng lâu hơn bình thường. Sau đó trong chiếc xe ngựa nhẹ, có biểu tượng riêng của bà ngoại nàng, Nicole xem xét lại quyết định của mình.
Sau chuyện này, có thể nàng sẽ phải sống với những kí ức khi nàng buộc phải thành hôn theo mong ước của bà ngoại. Cưới một người đàn ông bà chọn cho nàng. Sống một đời giả dối. Bà lão không thể để một giờ trôi qua mà không nhắc nhở Nicole rằng bà đã cố gắng giúp cha nàng thoát tội và đã cử một luật sư đi lo công chuyện. Nàng sẽ phải đền đáp.
Tất nhiên, cha nàng sẽ ức hộc máu khi phát hiện ra nàng đã đi. Ngay sau khi bà ngoại nàng biết chuyện. Nhưng đó nàng có một lý do tốt. Nàng tự nhắc nhở mình rằng nàng làm việc này vì cha nàng cũng như vì thủy thủ đoàn và vì chính nàng. Họ mong chờ nàng ở lại Dinh thự Atworth, làm hình mẫu ngoan ngoãn dễ bảo, trong khi Dennis – một thủy thủ tốt, một người lái tàu giỏi nhưng là một hoa tiêu tồi – chịu trách nhiệm dẫn đường cho Bella Nicola hay sao?
Một việc thật ngớ ngẩn, bởi vì nàng không bao giờ làm như được bảo.
Nàng sẽ nói với bà ngoại rằng nàng tới Lục địa để thăm lại những người bạn ở trường và bắt đầu mua sắm quần áo cho mùa hội sắp tới. Với chút nỗ lực, Nicole tin rằng nàng sẽ có thể thuyết phục bà quả phụ đồng ý làm một cử chỉ nghĩa hiệp là chăm sóc cha nàng trong lúc nàng đi xa.
Rồi còn Chancey…
Khi nàng lấy xe ngựa từ Dinh thự Atwork sáng sớm ngày cuộc đua diễn ra, với hòm xiểng đằng sau, nàng chỉ cảm thấy một chút bất an và có lẽ là một chút xíu mặc cảm tội lỗi vì việc nàng sắp làm. Nàng đã viết một lá thư nói với Lassiter rằng nếu ông đi theo nàng sau khi ông được thả ra, nàng sẽ luôn biết rằng ông không tin tưởng nàng – rằng ông không tin nàng sẽ làm được. Lá thư là sự thật, kể cả khi nó bị nói quá lên. Bất kì lúc nào nàng lắng nghe lương tâm của mình, nàng cũng thề là vào phút cuối cùng ông sẽ phải cảm ơn nàng.
“Chào buổi sáng, chú Chancey,” nàng nói to với cái lưng bè ra của ông khi bước lên tàu Bella Nicola. Vai ông cứng đờ trước khi từ từ quay lại đối mặt với nàng.
“Nói với chú không phải chú đang nhìn thấy Nicole trên tàu này đi.”
“Không thể được, con e là vậy, vì con đang ở đây,” nàng nói, gõ gõ ngón tay vào đầu mũi và rồi chỉ vào ông bằng một vẻ trịnh trọng. “Và con sẽ ở lại, vì thế hãy mang hòm của con lên tàu và tránh đường.”
Ông nhìn vào nàng như thể có cặp sừng vừa mới nhú ra khỏi cái đầu tóc xoăn của nàng. “Đầu con hỏng rồi nếu con nghĩ chú sẽ cho con ra khơi. Nào, về với bà con đi.”
Nàng bước lại gần hơn và ngước mặt lên đón ánh mắt ông. “Chú Chancey, nếu chú đá con ra khỏi con tàu này thì con sẽ đi thẳng tới Southern Cross và ra khơi cùng với Sutherland. Chú biết là anh ta sẽ nhận con lên tàu mà.” Nàng bắn cho ông cái nhìn quỷ quyệt.
“Quỷ thần ơi! Cha con sẽ bị trụy tim, con cứ chờ mà xem. Và ông ấy sẽ đi theo con.”
“Không, cha sẽ không đi – con đã viết thư cho cha. Ông sẽ ổn cả,” nàng lơ đãng nói, mặc dù nàng không nghĩ lá thư cầu khẩn của nàng sẽ giữ ông ở lại London. “Dù cách này hay cách khác, con cũng tham gia cuộc đua này. Vì chú cần con, con sẽ ra khơi với chú.”
Khi trông ông vẫn có vẻ không bị thuyết phục, nàng nói, “Chú đã luôn bảo con phải tin tưởng vào trực giác của mình – lắng nghe những bản năng của mình. Đây, ngay lúc này bản năng của con đang bảo con rằng con cần phải tham gia cuộc đua.”
Chancey trông như thể ý nghĩ ấy ảnh hưởng đến ông, nhưng rồi ông nhoẻn miệng cười. “Chú sẽ chỉ cần ở đây cho đến khi Sutherland ra khơi. Lúc đó con sẽ đi đâu?”
Nàng cười lại. “Nếu chú đi qua tàu của anh ta, chú sẽ thấy rằng hôm nay anh ta chưa ra khơi, và người ta đồn rằng anh ta sẽ chưa đi trong một vài ngày tới. Ai mà biết được, chú Chancey, có thể anh ta đang chờ để tìm ra con,” nàng nói. Nàng không tin điều đó, nhưng lý lẽ này có vẻ như đã khuất phục ông. “Con chỉ việc cho anh ta biết con ở đâu.” Nàng quay gót, làm chính mình ngạc nhiên trước việc nàng có thể quỷ quái ra sao. Nhưng đây là ngoại lệ - nàng phải ra khơi.
Nàng chỉ vừa đi tới cầu tàu thì ông phát ra một câu chửi thề. Giọng ông cộc lốc khi nói, “Ta hi vọng tất cả những bài học nhảy đó không làm con quên cách tính toán và các con số.”
Cách Nicole vài trăm thân tàu, Derek ngồi suốt một buổi chiều để uống hết một chai brandy. Cuộc đua sắp sửa bắt đầu, vì thể anh rời khoang của mình để trèo lên cầu tàu. Anh hít một hơi không khí giờ đã trong lành hơn nhờ thủy triều lên cao, và nhìn lướt qua bến cảng đông chặt những chiếc thuyền chạy nhanh nhất thế giới, cột buồm của chúng chọc thẳng lên những đám mây. Anh có thể nghe thấy âm nhạc sôi động vượt qua làn nước khi một ban nhạc chính thức chơi. Dọc theo sông Thames, các chủ hàng trưng những cái quầy đầy màu sắc của họ khắp mặt bến cảng, và các lá cờ đa quốc tịch điểm tô thêm cho cảnh tượng. Đó là một lễ ăn mừng to lớn, một buổi lễ mà đáng ra anh và người của mình nên tham dự. Nhưng anh không thể nghĩ về nó lúc này.
Anh đã mong rằng hình ảnh đầy đủ của những đối thủ đáng gờm với những chiếc tàu vô khuyết của họ sẽ khiến anh thấy mình như một tên đần độn khi chọn ở lại cảng. anh theo dõi và ghi nhận về các con tàu như thường lệ, nhưng anh không cảm thấy hối hận về quyết định của mình. Vì lý do gì đó anh không thể hiểu nổi, anh buộc phải tìm ra Nicole trước khi ra khơi. Một sự cấp thiết níu chặt lấy anh đến mức anh không thể tự cắt nghĩa với chính mình, chứ chưa kể là với người em trai khinh ghét anh và những thủy thủ bất mãn với anh.
Nhớ lại những khuôn mặt kinh ngạc của đám thủy thủ khi anh nói với họ về quyết định của mình khiến cho môi anh cong lên. Anh đã không bỏ qua những đồng tiền được trao đổi nhanh chóng khi tiền cược được trả. Được, cứ để cho họ cười. Quyết định tìm kiếm nàng là… đúng.
Những ý nghĩ nửa say nửa tỉnh của anh bị chen ngang khi anh để ý thấy con tàu Bella Nicola chiếm chỗ bên cạnh những con tàu khác. Anh biết Lassiter vẫn còn trong tù, và ông ta thậm chí còn không thèm cố tìm một thuyền trưởng khác, một nỗ lực chắc chắc vô vọng. Vậy thì con người quỷ quái nào đang điều khiển con tàu đó?
Derek chạy lên khoang lái để lấy chiếc ống nhòm. Anh loạng choạng chĩa nó về phía con tàu.
Với suối tóc óng ánh chảy ra sau, Nicole Lassiter đứng trên mũi chiếc tàu Bella Nicola và đang giong buồm ngay bên cạnh anh. Chancey đứng trên khoang lái.
Derek lắc đầu, không thể nào tin nổi. Anh xoa một bàn tay lên mặt; rồi, với niềm hứng khởi anh đã không cảm nhận trong nhiều năm trời, anh quay về phía thủy thủ của mình và kêu to, “Chuẩn bị ra khơi!”