Mặc dù họ đã dành ba ngày trên giường ở Scotland, nhưng cả Derek và Nicole đều không muốn rời chỗ trú ngụ trong phòng họ và trở về với thực tại. Bên ngoài, mưa đang đổ xuống như tấm màn, nhưng bên trong họ ấm áp, tắm mình trong ánh lửa lò sưởi và trạng thái thoả mãn đê mê.
“Làm chồng khá là dễ dàng,” Derek nói khi anh lười biếng đưa những ngón tay lên đùi nàng.
“Anh nghĩ thế à?” nàng thở dài. Nàng uể oải, thư giãn hơn bất kỳ lúc nào kể từ lần cuối ở trên giường anh. Nàng cần anh, cần thứ mà chỉ anh mới có thể mang lại cho nàng. Nàng đang nằm úp bụng xuống, chống hai khuỷu tay lên, và ăn nho từ tay anh.
“Cùng với người vợ đúng đắn,” anh nói với một nụ cười. “Anh không cho là em biết chút xíu nào về chuyện cái này” – anh đưa một ngón tay lên chỗ giữa hai đùi nàng – “hay cái này” – anh xoa bên mông trần của nàng – “đang làm gì với ông chồng lụ khụ của em đâu?”
Nàng nhìn xuống để thấy vật khuấy động dày dặn của anh đang cộm lên trong chăn, và môi nàng cong lên. Nàng sẽ chăm sóc vấn đề đó ngay thôi…
Suốt buổi chiều hôm đó, trong lúc không làm tình, họ thưởng thích một bữa trưa ngon lành gồm món thịt bê muối hình trái tim mang lên tận phòng cho họ trong quán trọ cổ xưa. Giờ họ đang nằm dài trên giường lơ đãng ăn hoa quả và hồi phục sinh lực cho đêm nay, theo ý nàng. Ngại dịch đoạn honey moon này quá :D
“Anh nghĩ chúng ta nên tới Ý trong kỳ trăng mật. Hãy nghĩ vài tháng –“
“Vài tháng?” nàng nuốt một quả nho nữa từ tay anh. “Anh biết là em phải trở về để giúp Cha và dì Maria.”
Anh cau mày. “Không, anh không biết chuyện đó,” anh nói, và thả tay xuống. “Nicole, cha em có vấn đề của riêng ông – ông ấy không nên trông chờ em cứu giúp.”
“Ông không làm thế.” Nàng ngồi dậy và kéo chăn che mình. “Ông sẽ không bao giờ cầm một đồng xu của em. Em muốn giúp ông.”
“Em biết là bằng cách giúp ông ấy, em đang làm tổn hại anh?” anh hỏi nàng, một cái nhìn kỳ lạ hiện trên mặt.
Nàng cho là họ sắp sửa có cuộc tranh cãi giữa hai vợ chồng lần đầu tiên. Chỉ vài ngày sau đám cưới.
“Em nghĩ em có thể làm gì giúp ông ấy?” anh hỏi khi đặt khay thức ăn xuống bàn cạnh giường. “Em đã kể với anh là giờ còn có cả Maria.”
“Họ sẽ cần ai đó ở Anh Quốc. Em có thể xử lý các giao dịch ở đấy –“
“Ý em là xử lý các chủ nợ. Giờ em đã là nữ bá tước rồi, và nếu em nghĩ là anh sẽ để cho vợ mình tranh cãi với một nhúm những tên con hoang đó thì em điên rồi. Đó là còn chưa kể tới những chủ nợ có ý định cấp tiền cho đối thủ chính của anh.”
“Em không thể tin là anh lại nói thế.” Nàng bắn cho anh cái nhìn bị tổn thương trước khi nhảy khỏi giường và tròng váy lót vào.
Anh cúi tới trước. Nàng đã quên anh có thể tỏ vẻ đe doạ ra sao. Bằng một giọng nhẹ nhàng hơn, hợp lý một cách giả dối hơn, anh giải thích, “Nicole, em không thể làm việc với ông ấy được vì chẳng mấy nữa ông sẽ không còn việc gì để làm.”
Nàng gần như đã thốt lên là họ đã có nguồn tài chính mới, dồi dào hơn, nhưng nàng không thể phản bội cha nàng. Nàng muốn làm thế giới, và đức ông chồng hoài nghi của nàng kinh ngạc, khi Hãng tàu Lassiter trở nên mạnh hơn bao giờ hết.
“Em không còn dính dáng gì tới hãng tàu ấy nữa,” anh nói, cằm siết lại. “Chấm hết. Anh sẽ mong có được nhiều lòng trung thành hơn nữa từ vợ mình. Hãy để cho cha em tự tìm đường thoát khỏi chuyện này.”
“Tại sao anh không thể thoả hiệp? Chúng ta có thể tìm cách tránh hầu hết những sự cạnh tranh trực tiếp –“
“Tại sao anh lại phải thoả hiệp?” anh quát. Anh cũng đã đứng dậy và bắt đầu xỏ chân vào quần. “Em cần phải quyết định lòng trung thành của em nằm ở đâu. Mỗi một giây phút em giúp ông ấy cũng là khoảng thời gian em bỏ mặc anh.”
“Vậy đây không chỉ là chuyện về hai công ty phải không? Anh muốn lòng trung thành của em và nghĩ rằng em không thể trung thành với cả hai người.” Ý nghĩ nàng đang cố tình để cho Derek tin rằng cha nàng không có tiền kích động tâm trí nàng. Khi anh chuẩn bị nói tiếp, nàng cắt lời, “Đừng có bảo em lựa chọn. Anh không muốn em làm chuyện đó ngay lúc này đâu.”
Đôi mắt anh nhìn xoáy vào mắt nàng, khuôn mặt căng thẳng.
“Đừng bắt em phải lựa chọn giữa anh, một người đang quá quắt và vô lý không chịu nổi, và cha em và Maria, người đã đến đón em khi anh bỏ rơi em.” Một giọt nước mắt lăn xuống má nàng.
Mắt anh mở to hơn, nhưng gần như không thấy được, và anh vươn tay ra gạt nước mắt cho nàng. “Chết tiệt, Nicole. Chuyện này đang mất kiểm soát. Anh…” Anh thở dài. “Anh xin lỗi. Anh không biết tại sao anh biến thành thằng khốn khi dính tới em. Anh nghĩ đó là vì anh không có nền tảng vững chắc với em.”
“Không có nền tảng vững chắc? Em đã làm gì gây nghi ngờ cho anh nào?”
“Em không có. Nhưng sau những gì anh đã làm với em… Anh tự hỏi làm sao em tha thứ cho anh được.”
“Vậy là anh muốn em phải tự chứng tỏ bản thân, chứng tỏ những cảm xúc của em dành cho anh, bằng cách chọn anh thay vì gia đình em? Chẳng lẽ thực tế em đã lấy anh còn chưa đủ?”
“Chỉ là sau khi anh đã lôi em đến bệ thờ.”
“Nếu anh nghĩ anh có thể buộc em làm đám cưới, thì anh chẳng biết gì về em hết. Em đã quyết định như thế vì em nghĩ chúng ta có thể sống tốt bên nhau. Nhưng chuyện đó là không thể nếu anh không hiểu lý lẽ và tôn trọng cảm xúc của em.”
“Anh xin lỗi, em yêu. Hãy quên chuyện này đi.”
“Em mong có thể tin anh sẽ giúp cha em nếu ông cần.”
Anh chậm rãi lắc đầu. “Anh sẽ cho em bất kể điều gì, nhưng đó là một việc anh sẽ không bao giờ làm.” (Anything mà vẫn còn chừa something không thể, thế là kiểu anything gì nhỉ ;))
Sự cả quyết trong lời nói của anh khiến nàng nhận ra nàng phải chấp nhận sự thù địch giữa hai người đàn ông. Tại sao phải chiến đấu với nó? Cha nàng đã trêu tức Derek; nàng biết điều đó. Và rõ ràng là Derek không phải dạng người cao thượng và chôn vùi sự ác cảm.
Tuy nhiên, nghĩ về những thiệt hại cha nàng đã gây ra cho Peregrine khiến nàng khó mà đổ lỗi cho Derek. Nhưng việc đó cũng không đẩy lùi được nỗi buồn. Kể cả khi anh vuốt ve mặt nàng và cái cau mày của nàng đã mất đi, nàng vẫn sợ phải nói với cha nàng về đám cưới của nàng với kẻ thù tồi tệ nhất của ông, một địch thủ quyết tâm duy trì tình trạng ấy.
Derek biết họ không thể tiếp tục như thế này. Anh đã làm tổn thương Nicole. Anh không bao giờ muốn làm chuyện đó lần nữa. Giờ nàng đã là vợ anh, một người phụ nữ xinh đẹp và can đảm có thể yêu anh. Anh không muốn nghĩ anh là thứ duy nhất đứng chắn con đường tới hạnh phúc toàn hảo của nàng.
Kể cả lúc này, khi họ trở về nhà, anh cũng tự hỏi về nàng. Có phải nàng đang nhìn ra ngoài cửa sổ xe, suy nghĩ và hối tiếc vì đám cưới của họ? Anh biết nàng lo lắng về công ty Lassiter. Và anh biết việc phải kể cho cha nàng biết về đám cưới của họ đang đè nặng lên nàng.
Sau khi họ về nhà ở London và anh đã giới thiệu nàng với đám gia nhân, anh để ý thấy nàng đang che miệng ngáp. Anh đỏ mặt; anh đã không nghĩ những đêm thức khuya và chuyến đi có thể tác động tới nàng ra sao.
Anh không chờ mà bế nàng trên tay, mang nàng tới phòng mình.
“Derek!”
“Anh đang đặt em lên giường.”
“Mới có giữa ngày thôi. Em không thể đi ngủ được.” Khi họ vào trong phòng ngủ của anh, nàng lại ngáp lần nữa. “Chà, có lẽ…” Nàng nhìn quanh căn phòng rộng rãi, ốp gỗ. “Đây là phòng anh.”
Nàng không muốn ngủ cùng anh sao? “Thế không được à?”
“Không, em thích ở đây. Em chỉ không biết sao em mệt đến thế.”
“Bởi vì anh đã liên tục làm tình với em trong suốt ba ngày,” anh nói khi đặt nàng xuống và bắt đầu cởi nút áo cho nàng. “Ngay cả một người phụ nữ khoẻ mạnh như em cũng có giới hạn.” Anh kéo váy qua đầu nàng và hôn cổ nàng. “Bất kỳ ai cũng cần nghỉ ngơi sau những đêm như vừa qua.”
Nàng cởi hết váy áo chỉ còn lại đồ lót. “Có lẽ chỉ vài phút thôi, nhưng sau đó em phải đi gặp cha. Đến giờ chắc họ đã về rồi.” Giọng nàng buồn bực, phờ phạc.
Anh kéo tấm khăn phủ giường qua người nàng khi nàng nằm cuộn tròn trên giường anh. Anh thích nhìn nàng nằm ở đó. Anh nói khi hôn vào trán nàng, “anh biết rồi. Chúng ta sẽ nói chuyện khi em thức dậy.”
Sau khi đi khỏi, anh ngồi lại trong phòng làm việc của mình, nhìn ra ngoài cửa sổ và chìm trong suy tư. Chết tiệt, anh không muốn Nicole cảm thấy như thế này! Phải, bề ngoài nàng tỏ ra như thế, nhưng nàng không hạnh phúc. Anh đã thề sẽ làm một người chồng tốt hơn, một người chồng đúng mực, và anh biết nàng tin tưởng anh. Nhưng nàng cần nhiều hơn thế.
Anh chìm xuống ghế của mình.
Kể cả khi anh muốn kết thúc cuộc chiến giữa anh với Lassiter, anh có thể làm gì? Không như Nicole, Derek không nghĩ một câu xin lỗi và một cái bắt tay là đủ với tên kh – với ông già. Không, có những thứ tốt hơn nên được để yên.
Ở Sydney, Derek đã thôi không đính chính khi nàng bảo anh rằng bên trong anh là một người đàn ông tốt, nhưng gần đây anh vẫn chưa cho nàng gì nhiều để tin vào điều đó. Nếu anh không thay đổi, anh có thể mất nàng. Mãi mãi. Và anh không thể tưởng tượng cuộc sống không có nàng.