Nicole thức dậy một giờ sau đó, không thể nào ngủ hơn. Nàng dậy và mặc lại quần áo, vã nước vào mặt và chải tóc trước khi đi tìm chồng trong toà dinh thự rộng lớn. Một gia nhân báo cho nàng biết anh đã ra ngoài từ mười phút trước và có thể không trở về trước bữa tối.
Chắc hẳn anh ra ngoài để lo việc kinh doanh. Nàng thở dài. Ở trong tâm trí mình, nàng đã nghĩ Derek sẽ quay trở lại. Đó là lý do tại sao nàng bỏ ngỏ trận cãi vã. Nhưng anh đã đi mà thậm chí không hộ tống nàng tới chỗ tàu của cha nàng, chưa nói đến hôn tạm biệt nàng. Nàng sẽ phải đối mặt với cha một mình.
Sau chuyến xe ngựa nhanh, nàng lên chiếc Griffin. Chancey đã ở đó để đón nàng. Ừ thì, không chính xác là chào đón – ông lặng lẽ dùng tay chỉ nàng đi theo ông vào căn phòng ngay phía trên phòng khách, rồi bỏ đi không nói một lời.
Từ căn phòng liền bên, nàng có thể nghe thấy cuộc nói chuyện chỉ vừa mới bắt đầu giữa cha nàng và… chồng nàng! Chancey muốn nàng nghe điều đang được nói đến chăng?
“Mày muốn gì?” Jason quát.
Nicole nghe thấy Maria khẽ nói, “Jason…”
Kỳ lạ thay, cha nàng bình tĩnh là và nói gằn giọng, “Sao nào, tại sao mày đến đây?”
Maria nói thêm, “Thuyền trưởng Sutherland, chúng tôi rất vinh dự được cậu đến thăm.”
“Tôi mừng vì được thú nhận điều này,” Derek trả lời.
Cha nàng lại có vẻ giận dữ lần nữa. “Bọn tao đang chờ - nói chuyện của mày và xéo đi.”
Derek hít một hơi dài. “Tôi muốn – tôi cần… sự giúp đỡ của ông,” cuối cùng anh cũng thốt ra.
Lassiter phá lên cười. Nicole không thể tin được ông già đang cười khùng khục kia có máu mủ với nàng.
Maria nói cao hơn tiếng cười của ông. “Chúng tôi giúp cậu ra sao đây?”
“Tôi cần sự giúp đỡ vì Nicole.” Trước câu đó, Lassiter im phắc. Cho đến khi ông gào lên, “Mày đã làm gì?” Chắc hẳn ông đã lao vào Derek, bởi vì nàng nghe thấy tiếng hỗn chiến và tiếng kính vỡ. Nicole đứng dậy và còn chưa đi đến cửa khi Maria nói, “Jason!” Rồi căn phòng yên tĩnh trở lại. Nicole lại ngồi xuống.
“Tôi đã tiến hành huỷ hôn và cưới cô ấy.” Một lần nữa, lại có âm thanh của vụ tấn công giận dữ khác. Lần này nàng nghe thấy tiếng nắm đấm và đã lao ra ngoài cửa. Chancey, đang đứng ở hành lang, hai hàng lông mày nhướng lên, ngăn cản nàng. Nicole thì thào gắt gỏng, “Phải, con đã lấy anh ấy.”
Ông dành cho nàng cái gật đầu trang trọng, hài lòng, rồi đặt một ngón tay lên môi và cúi tới trước để lắng nghe chỗ cánh cửa. Nicole nhìn về cả hai hướng, rồi giơ hai tay lên trời và cũng nhón chân ghé tới gần.
“Tôi đã cưới cô ấy tuần trước,” Derek nói bằng giọng méo mó không nhầm lẫn được. Chancey khẽ đấm vào không trung rồi chỉ vào mũi ông với cái nhìn dò hỏi. Nicole lắc đầu – nàng đã nhận ra cái giọng đó dựa vào kinh nghiệm, và trả lời bằng cách gõ vào quai hàm mình.
“Có lẽ cậu nên giải thích chuyện gì đã xảy ra kể từ lúc chúng tôi đi xa,” Maria nói bằng giọng không chấp nhận sự từ chối. Bằng cách nào đó bà đã giữ Lassiter ở yên trong suốt thời gian Derek kể lại chuyện đã xảy ra – à, phần lớn những chuyện đã xảy ra – trong vài tuần gần đây.
“Và việc đó đã khiến tôi tới đây, để yêu cầu được giúp đỡ,” anh kết thúc, nghe có vẻ rất khó chịu vì mình đã phải giải thích dông dài.
“Tại sao tao phải giúp mày?”cha nàng nói bằng giọng cáu kỉnh. Nhưng ông có vẻ ít thù địch hơn trước chăng?
“Bởi vì tôi muốn dành cho cô ấy bất kể điều gì cô ấy cần để hài lòng với tôi. Bởi vì tôi muốn đền bù cho cô ấy vì tôi đã là –“
“Một tên khốn?” Câu đó thực sự là của Maria.
“Phải, một tên khốn.” Giọng anh nghe như bị rứt ra khỏi mình.
“Chà, chúng tao có thể làm gì? Tao không thảo luận bất kỳ điều gì có vẻ là một ân huệ cho mày,” cha nàng đảm bảo với Derek một cách không cần thiết.
“Nicole rất sợ phải nói với ông về đám cưới, và cô ấy lo lắng cho công ty của ông. Tôi đã nói với ông về đám cưới; ông không thể tức giận với cô ấy vì chuyện đó, bởi vì tôi sẽ không bao giờ từ bỏ. Tôi sẽ theo đuổi cô ấy cho đến khi nào cô ấy nói vâng. Còn công ty của ông…” Anh dừng lại. Nàng có thể mường tượng anh đang lùa một bàn tay vào trong tóc như anh vẫn làm khi bực dọc. “Tôi không thể nghĩ ra cách nào để cứu nó ngoại trừ việc cho ông vay tiền.”
“Cho tao vay tiền?”
“Tôi biết việc mất con tàu Bella Nicola đã khiến các chủ nợ tới tìm ông. Nếu ông để cho tôi hỗ trợ, ông có thể ngăn chặn họ cho đến khi đứng vững trở lại.”
“Để tao nói rõ chuyện này nhé – mày muốn đưa cho tao tiền để con gái tao có thể hạnh phúc?”
“Cô ấy lo lắng vì ông. Trừ khi ông có một ý tưởng tốt hơn, thì đó chính xác là lời đề nghị của tôi.” Một lần nữa, anh lại gặp phải một tràng cười.
Giọng Maria nghe gần Derek hơn. “Thuyền trưởng Sutherland,” bà bắt đầu bằng giọng cảm thông, “Hãng tàu Lassiter đã có một nguồn vốn mới. Chúng tôi sắp đặt chuyện đó ở Cape Town. Tôi đã giúp Jason làm việc kế toán và tái cấp vốn. Tôi tin rằng giờ đây ông ấy vững mạnh hơn trước.”
“Đúng vậy, thuyền trưởng ạ, Không muốn tiền của mày và không cần nó.”
Cha ơi!
“Jason, hãy tỏ ra biết điều,” Maria nói. “Ông quên chàng trai này đã cứu sống Nicole hay sao?”
“Hắn cũng đã làm hại con bé. Trong khi hắn đã có vợ.”
Derek nói, “Việc đó là sai trái và tôi thừa nhận –“
“Nhưng cậu đã yêu và không thể ngăn nổi mình?” Maria khẽ kết thúc.
Căn phòng trở nên im ắng một cách đau đớn. Nicole tin rằng ngay cả trái tim nàng cũng đã ngừng đập khi nàng nín thở. Anh sẽ nói gì? Anh có thực sự yêu nàng không?
Và rồi câu trả lời, chỉ là một tiếng run run hoà trong hơi thở. “Phải.”
Và nàng lao qua Chancey vào trong phòng, thẳng vào vòng tay rộng mở của ông chồng đang rất đỗi ngạc nhiên của nàng. “Em rất yêu anh,” nàng thở dài trên cổ anh.
Với khuôn mặt vùi trong mái tóc nàng, anh lẩm bẩm, “Anh yêu em, Nicole. Hơn những gì anh có thể nói ra.”
Khi Maria khẽ ho hắng, Nicole xoay người trong vòng tay Derek cho đến khi cả hai đều đối mặt với cha nàng. “Cha. Cha tệ quá,” nàng nói, và trông ông hơi có vẻ chán nản. “Con yêu cả hai người, vì thế hai người đơn giản là cần chôn vùi quá khứ.”
“Nhưng còn cái lần hắn đè cha vào đập chắn sóng ở ngoài Hong Kong thì sao?” Lassiter phàn nàn như một cậu học trò bị mắng.
Derek cau mày với ông và nói thêm, “Hay cái lần ở Melbourne khi ông nói với các quan chức cảng là thuỷ thủ của tôi bị thuỷ đậu? Thuỷ thủ đoàn và hàng của tôi đã bị cách ly ba tuần trời.”
“Đủ rồi!” Nicole ra lệnh, nhìn từ người đàn ông này sang người khác. “Ngay bây giờ - hai người, hãy bắt tay nhau.” Cả hai đều bất động. Cho đến khi Maria đẩy Lassiter về phía trước ngay lúc Nicole kéo Derek. Với nỗ lực ghê gớm của họ, và sự miễn cưỡng ghê gớm của Derek và cha nàng, hai người đàn ông bắt tay.
“Tao sẽ giết mày nếu mày không làm cho nó hạnh phúc.”
“Nếu tôi không thể mang hạnh phúc cho cô ấy, tôi sẽ để ông thử.”
Một bữa tiệc đám cưới được tổ chức hai tuần sau đó, tại Dinh thự Atworth.
Bà hầu tước đã tuyên bố như vậy, và mọi người đều vui vẻ tuân lời.
Buổi tối diễn ra bữa tiệc đã rất tuyệt vời với Derek, gần như tuyệt vời ngoài vài lời nhận xét mỉa mai của Lassiter. Nhưng Derek đã bắt đầu nhìn thấy được sự hài hước ẩn sau vài lời của ông ta… nếu anh rất, rất rộng lượng. Cùng với thời gian, giữa hai người có thể sẽ tồn tại một dạng căm ghét thiện chí.
Mặc dù các hoạt động tiệc tùng vẫn còn náo nhiệt, anh đã tìm đường tới cửa. Nicole đã đi nghỉ sớm, và anh háo hức đến với nàng.
“Derek,” Grant gọi vào từ ban công. Cậu ta đang đứng ngoài một mình, hút xì gà.
Anh đã muốn nói chuyện với Grant kể từ khi đưa Nicole về nhà từ tàu Griffin. Anh mỉm cười khi nhớ lại nàng đêm đó. Nàng giống như một vị tướng nhỏ bé khăng khăng bắt họ thảo những đường hướng và mục tiêu cho cuộc sống của họ trước khi ngã vào giường. Nàng bảo anh rằng phần đó trong cuộc sống của họ không cần điều chỉnh gì cả. Tuy nhiên, phần còn lại thì…
Anh cảm thấy hơi bất an khi thay đổi bản thân và niềm tin của mình để làm nàng hạnh phúc. Tuy nhiên, rốt cuộc thì anh đã hiểu rằng anh chỉ hạnh phúc khi nàng hạnh phúc. Anh biết mình đã được trao cơ hội thứ hai với Nicole và với gia đình anh, và anh không muốn làm cho em trai mình lo lắng lần nữa là Derek sẽ không hoàn thành các trách nhiệm của mình.
Derek đến đứng cùng cậu ta ở lan can nhìn xuống khu vườn sáng đèn và nhận một điếu xì gà. “Khi nào thì bọn anh sẽ tổ chức một bữa tiệc như thế này cho chú?”
Grant cười lớn. “Đừng có nhịn thở nhé.”
“Không à? Thế còn cô bé Bainbridge thì sao?”
“Bất chấp những nỗ lực sốt sắng của cả gia đình cô ta, em vẫn còn độc thân.”
Derek châm điếu xì gà của mình. “Anh luôn nghĩ hai đứa sẽ hợp nhau. Cô ấy xinh và trầm tính. Khó mà tin nổi chú lại từ chối bản tính không-gây-rối của cô ấy.”
“Cô ấy là một cô gái tốt. Thậm chí cô ấy còn thề sẽ chờ em về.”
Derek nhướng cặp lông mày lên. “Về?”
“Anh biết đề nghị của ông già Belmont ngốc nghếch chứ?” Grant trả lời với một nụ cười. “Em đã kí vào đó như một thằng ngốc.”
“Chú nghiêm túc à?”
Cậu ta gật đầu. “Em đã trở lại với ông ấy và thoả thuận lại. Ông ấy sẽ cho em toàn bộ Belmont Court khi lìa đời.”
Derek thở hắt ra. “Chắc hẳn ông ta tin chắc rằng gia đình con trai ông ta ở ngoài đó nên mới cho hết những gì còn lại.”
“Đó là vì Belmont đã tuyệt vọng rồi. Belmont là một người đàn ông rất tình cảm,” Grant giải thích bằng giọng khiển trách. “Ông ấy lo ngại sức khoẻ đang suy sụp của mình, và ý nghĩ về họ bị mắc cạn ở ngoài đó khiến cho việc từ bỏ ngôi nhà của mình chỉ là sự nhượng bộ nho nhỏ để tìm kiếm họ.”
Derek cau mày. “Nhưng nếu ông ấy từ bỏ sự sản và em tìm thấy gia đình ông ta, thì họ sẽ làm thế nào?”
“Anh chẳng mấy bao lâu để tìm được điểm nổi cộm nhỉ. Nếu em là người có trực giác, em thề là ông ấy mơ em sẽ cưới cô cháu gái ông ta khi tìm được cô ấy, và chúng em sẽ sống hạnh phúc ở điền trang suốt đời, hay cái gì đó đại loại như thế.”
Derek dừng lại, rồi chỉ ra, “chú đã nói ‘khi’.”
Với nụ cười hổ thẹn, Grant nói, “Phải, chà, ông già chết tiệt thực sự đã khiến em tin.” Từ túi áo khoác của mình, cậu ta lôi ra một tấm ảnh chụp đa-ge[6] của cô gái trẻ tóc vàng với nụ cười e thẹn. “Nhìn này. Cô ấy thật mỏng manh. Nếu cô ấy còn sống thật… Cứ nghĩ, một cô gái như thế ở ngoài đó một mình –“
Chắc hẳn Derek đã nhìn Grant đầy ngạc nhiên, bởi vì cậu ta vội vã trượt tấm ảnh vào trong túi áo, rồi nói bằng giọng dằn dỗi, “có thể chỉ là phí thời gian. Gần như chắc chắn là cô ấy không còn sống nổi.”
“Anh không biết mình có thích việc này không,” Derek nói cùng với cú vẩy xì gà. “Chú vừa mới ổn định ở Peregrine. Và anh cảm thấy như mình vừa có em trai trở lại,” anh thì thầm nói thêm. Vợ anh đã yêu cầu anh không giữ lại những cảm xúc của mình với gia đình, nhưng anh vẫn còn quá mới với điều đó.
“Anh sẽ chỉ phải nhớ em cho đến khi em trở lại thôi, bởi vì việc này đã được quyết định,” Grant vui vẻ khuyên. “Và em cho là giữa anh với Nicole, điều hành Whitestone và Peregrine trong một năm chỉ là trò trẻ con thôi.”
Derek dụi điều xì gà của anh và dành cho Grant cái nhìn hoàn toàn đồng ý. “Anh mong đợi Nicole sẽ giúp đỡ Peregrine, khi bây giờ cha cô ấy không còn là đối thủ trực diện nữa.”
“Chính xác,” Grant đồng ý. “Ai mà biết được?” cậu ta bắt đầu nói khi khoé miệng nhếch lên. “Có thể em sẽ tìm thấy kho báu bị chôn vùi nào đó.” Cậu ta vỗ vào lưng Derek và nói tiếp với sự hào hứng mà Derek chưa từng nghe thấy trong giọng cậu ta từ nhiều năm qua, “Em sẽ ra khơi trong nửa tháng nữa.”