Tịch Chiếu Huề Phương Điện

Chương 13: Chương 13




CHƯƠNG 13

(Tác giả: donggua1986

Người dịch: phần mềm QT)

“Cô nương kia nàng xem… Điều này lo liệu thế nào a?” Mộ Dung Vũ mở trừng hai mắt, đầy vẻ vô tội.

“Này… này…” Hồng y cô nương kia từ vẻ cứng rắn lúc đầu trở nên ấp úng, nhìn khắp nơi khách khứa đang không ngừng rời đi, sợ là vạn nhất hai huynh đệ đây thật sự đưa Trần đại nhân tới điều tra, còn không đem… việc tiêu phí của những khách làng chơi này toàn bộ vạch trần hết.

“Hai vị công tử nhìn xem, có đúng hay không khối ngọc bội này a?” Bỗng nhiên một hồi thanh âm thanh nhuận vang lên, khí phách khiến cho người ta cảm giác thông suốt, tiếp đó một khối mĩ ngọc chạm trỗ mài dũa tinh tế ở trước mặt ba người nhẹ nhàng lắc lư.

Hồng y cô nương nhãn tình sáng lên: “Trời ạ, thật chưa từng thấy qua ngọc bội nào quý giá như vậy…”

Mộ Dung Nghi cùng Mộ Dung Vũ hai đứa méo miệng nở nụ cười, muốn bao nhiêu khó coi có bấy nhiêu khó coi: “Đa tạ công tử.”

“Hai vị nếu đã vất vả tìm ngọc bội như vậy, không bằng sớm về nhà, đỡ phải để ngọc bội quý giá lại tìm không thấy nữa.” Vị công tử kia nhẹ nhàng phe phẩy quạt giấy, tươi cười hài lòng, giữa toàn bộ Tụ Tiên Các này, chỉ có y là có ý vị xuất trần nhất.

“Công tử nói phải.” Tiếp đó Mộ Dung Nghi kéo Tiểu Vũ lại hướng ra ngoài bước đi, đã có chiếc xe ngựa chờ ở bên ngoài.

Vị công tử cốt cách nhẹ nhàng này không phải kẻ nào khác, chính là Tứ ca của Mộ Dung Nghi Mộ Dung Đinh Hiên, đương nhiên, này đồng thời cũng có nghĩa là hành vi lén ra khỏi cung của chúng đã bị nắm rồi…

Đinh Hiên cùng vị hồng y cô nương kia hàn huyên vài câu xong, liền lên xe ngựa, tự tiếu phi tiếu nhìn hai vị huynh đệ thấp cổ rụt vai.

“Các đệ cánh đều đã dài hơn cũng cứng cáp rồi, muốn trải nghiệm sao?”

“Hắc hắc…” Mộ Dung Nghi gãi đầu cười cười.

“Chỉ hắc hắc thôi?” Đinh Hiên dùng cây quạt gõ nhẹ lên đầu hai đứa, “Nên cảm kích người tìm ra các đệ chính là ta chứ không phải Thường công công, bằng không thế nào cũng không thể không bị phụ hoàng phạt quỳ.”

Lại quỳ? Không thể làm chuyện khác sao?

Đang sầu não, từ ngoài xe ngựa vang đến một hồi âm thanh huyên náo.

“Ngươi xú tiểu tử! Lão tử mua ngươi thì ngươi là của lão tử!” Nghe thanh âm đúng là không một chút văn hóa của cường hào ác bá.

“Ta bán cho người là thư đồng chứ không phải luyến đồng!” Tiếng la giòn tan, đứng đắn, nhưng cũng có vẻ trẻ con.

“Còn không giống nhau! Lão tử muốn đem ngươi như thế nào thì như thế đó! Nếu không ngoan ngoãn, lão tử trên đường sẽ giết chết ngươi!”

Mộ Dung Nghi nghe lời này liền quát ngừng xe, hai tay nắm chặt hướng ra ngoài cửa sổ nhìn lại.

“Hừ, nơi nào cũng có chuyện bực mình thế này, mà ngay cả phụ hoàng của chúng ta cũng có chút ngọc thụ nam phong, chúng ta có thể có mặt trên đời này cũng xem như được tổ tiên tích phúc!”

“Thập đệ.” Thanh âm của Đinh Hiên nhẹ nhàng, đã có ý nhắc nhở.

“Tiểu Vũ chán ghét đồng tính tương luyến?”

“Không phải, nếu như Mộ Dung Vũ ta yêu thích một người, vô luận y là nam hay nữ, thân phận địa vị, cho dù y là huynh đệ của ta, chỉ cần ta yêu, thì quyết không quay đầu. Nhưng mà, ta tuyệt đối không thể tha thứ cho loại này, dùng quyền lực thân phận bức bách kẻ khác ủy thân cho mình chính là chuyện ác!” Tiểu Vũ nói nghiêm túc, từng chữ từng chữ rõ ràng, Mộ Dung Nghi bỗng nhiên trong lúc đó cảm giác Tiểu Vũ hiện nay đã không còn là đệ đệ suốt ngày đi theo phía sau mình nữa rồi.

“Tứ ca, trên người huynh có ngân phiếu không?” Mộ Dung Nghi hướng Đinh Hiên ngoắc ngón tay tinh quái, Đinh Hiên chỉ đành cười cười, đem xấp ngân phiếu đưa tới, Mộ Dung Nghi túm lấy ngân phiếu nhảy xuống xe ngựa, chen vào đám người.

Đại hán đó đang muốn đưa tay xé đi y phục của thiếu niên kia, Mộ Dung Nghi dõng dạc nói: “Khoan đã!”

Đại hán ngừng tay giữa chừng nhìn về phía phát ra tiếng nói, nhìn nhìn Mộ Dung Nghi, cười lạnh nói: “Tiểu tử, râu tóc còn chưa mọc hết, đến học người khác gặp chuyện bất bình à?”

“Các hạ hiểu lầm rồi, tại hạ chính là cùng các hạ thương lượng một chút, làm cho vị huynh đệ này chuộc thân mà thôi.” Mộ Dung Nghi mỉm cười.

“Chuộc thân? Tiểu đệ đệ,” Đại hán kia sờ sờ cái mũi chế giễu nói, “Nó chính là ta dùng năm mươi lượng bạc mà mua, ngươi mua rồi, ta trên chỗ lừa bịp nào như thế này hời giá mua một món hàng ta xem hợp mắt.” Dứt lời, còn dùng bàn tay hiếu sắc mà chọc ghẹo khuôn mặt hài tử kia.

“Được, đây là ba nghìn lượng.” Mộ Dung Nghi đem ngân phiếu ở trước mặt đại hán phẩy phẩy, “Chúng ta một tay giao tiền một tay giao người.”

“Được! Mặc cả xong!” Đại hán kia cũng thẳng thắn, cầm tiền, đem thiếu niên kia hướng người Mộ Dung Nghi đẩy tới.

Mộ Dung Nghi lảo lảo thật vất vả đỡ nam hài trong lòng: “Này, ngươi không sao chứ?”

Hài tử kia giống như con mèo bị dẫm đuôi, nhát mắt nhảy khỏi cái ôm của Mộ Dung Nghi: “Ta không cần ngươi giả mù sa mưa! Cũng được thôi, ta chỉ làm thư đồng, cùng lắm làm nô bộc, xách nước chẻ củi cũng có thể, nhưng mà tuyệt đối không…”

“Không làm luyến đồng!” Mộ Dung Nghi bĩ bĩ cười cười, “Đối với ngươi không muốn làm thư đồng nô bộc.”

“Cái gì?” Nam hài kia hung hăn trừng mắt nhìn lại, “Ngươi không được khinh người quá đáng! Cho là có tiền liền có thể muốn làm gì tùy ý! Ngươi mua được người của ta, nhưng không mua được tâm ta!”

“Ngươi biết chữ?” Mộ Dung Nghi không đem sự phẫn nộ của hắn đáp lại, ngược lại học hỏi Tứ ca, cười đến tựa như xuân phong tháng ba.

“Biết thì sao?”

“Tốt lắm, ở đây còn ba nghìn lượng bạc, ngươi cầm lấy mà đi học, trong vòng mười năm thi đỗ Trạng Nguyên bản nhãn chẳng hạn.”

Nam hài kia trầm mặc một hồi, thanh âm trầm xuống nói: “Ta không cần bố thí của ngươi.”

“Ha ha.” Mộ Dung Nghi ngồi xổm xuống, tầm mắt cùng thiếu niên kia ngang bằng nói: “Ngươi có biết người nghèo vì cái gì so với người giàu lại có khí phách không? Bởi vì người nghèo chỉ còn lại cốt khí.”

“Ngươi!” Thiếu niên kia trừng con ngươi, tựa như hổ con bị chọc giận.

“Ngươi nếu như thật muốn duy trì khí phách đó thêm nữa, sẽ nhẫn nhục một thời gian, mai sau thành công rồi, lại đến trước mặt của ta diễu võ dương oai.”

“…” Thiếu niên nhìn thẳng Mộ Dung Nghi thật lâu, nói: “Đến ngày đó ta như thế nào mới có thể tìm được ngươi?”

Mộ Dung Nghi chân thành cười, pháo hoa bắn rợp chân trời, năm ấy chiếu rọi khẽ ở trên mặt, nhưng ở trong mắt thiếu niên nháy mắt trổ hoa.

Nó chỉ chỉ phương xa, thiếu niên chính là ngây ngô nhìn theo đúng hướng nó chỉ, sau đó ngỡ ngàng nhìn xe ngựa rời khỏi tầm mắt hắn.

Hắn cho rằng Mộ Dung Nghi chỉ vào nơi chân trời, “Thì ra là thế, ngươi là tiên tử của trời…”

Rất nhiều năm sau, hắn mới hiểu được, hướng ấy, chính là chỉ hoàng thành.

=================================

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.