Tịch Chiếu Huề Phương Điện

Chương 14: Chương 14




CHƯƠNG 14

“Cửu ca, ngươi tại sao phải cứu hắn a?” Tiểu Vũ hỏi.

“Gặp chuyện bất bình không nên ra tay tương trợ sao?” Mộ Dung Nghi khó hiểu nói.

“Tiểu cửu, trên đời này có nhiều chuyện bất bình như vậy, ngươi mọi chuyện đều phải ra tay tương trợ, làm sao có thể quản hết được ? Mỗi người có vận mệnh của mình, chẳng hết thảy tùy duyên…” Đinh hiên xoa đầu Mộ Dung Nghi, ý vị thâm trường nói.

“Tứ ca, hắn gặp ta, đó chính là duyên của hắn a…” Mộ Dung Nghi ngước mắt cười, “Người thiếu niên kia ánh mắt trong sáng, không tà không tính, một ngày nào đó điện phủ trung học, nhất định sẽ là một thanh chính liêm minh hảo hảo quan.”

Đinh Hiên hiểu rõ, nhoẻn miệng cười cười.

Ba người trở lại trong cung, trời cũng vừa tảng sáng. Đinh Hiên mỉm cười nhìn hai huynh đệ ngáp ngáp ngất ngư đi lên tháp, vừa lăn lên giường liền mộng hội chu công.

Chạng vạng, huynh đệ hai người lại bắt đầu tinh thần hưng phấn giằng co. Hai người một bên đào xới đất chuẩn bị trồng hoa kê [hoa mào gà a], một bên luôn miệng nói về những việc linh tinh lộn xộn xảy ra trong cung gần đây.

“Cửu ca, ngươi chuẩn bị gì chưa?”

“Chuẩn bị cái gì?”

“A? Ngươi không nhớ à, ngày mốt là sinh thần của Lục ca, ta phải chuẩn bị hảo lễ vật !”

“Ha?” Mộ Dung Nghi ngẩn người, “sinh thần của kẻ điên kia a?”

“Kẻ điên? Vì sao gọi Lục ca là kẻ điên?”

“Hắn…” Hắn đem Cửu ca của ngươi ấn trên giường, cắn miệng Cửu ca ngươi không tính, còn đem đầu lưỡi luồn vào để Cửu ca ngươi uống thủy trong miệng của hắn, không lẽ Cửu ca phải nói cho ngươi biết vậy ah?

“Hắn tính tình âm dương bất định, không phải kẻ điên là cái gì?”

“A? Cửu ca ——” Tiểu Vũ cười cười ám muội, “Không biết là ai từng ngốc nghếch ngơ ngác nhìn chằm chằm Lục ca lên tiếng gọi người ta là mỹ nhân đây —— “

“Khi đó ta bạch chưa thông, hiện tại sẽ không đi trêu chọc người điên kia làm gì!” Mộ Dung Nghi đột nhiên phẫn nộ nói.

 

Đáng tiếc đêm đó hắn liền vội hùng hục chạy vào tẩm cung của mẫu thân nói: “Mẫu phi —— mẫu phi —— “

“Có sự tình gì kinh ngạc vậy?” Uẩn phi nương nương đang điểm trang, nghe thấy tiếng kêu la của đứa con không khỏi nhíu mày nâng mắt lên lên xem tiểu quỷ láu lỉnh này có ý gì.

“Việc đó… Ngày mốt là sinh nhật Lục ca … Chúng ta có chuẩn bị gì chưa a?”

“Đương nhiên chuẩn bị” , Uẩn phi liếc mắt nhìn con một cái, từ một bên tủ treo xiêm y bằng gỗ liêm, lấy ra một hộp gỗ tinh mỹ bằng đàn hương, nhẹ nhàng mở ra, bên trong là một mảnh ngọc hoàng [mảnh ngọc hình bán nguyệt] thanh nhuận trong suốt.

“Vật này… nhìn vô cùng quí giá a, không phải phụ hoàng thượng ban cho?”

“Ngươi dành thêm nhiều thời gian đọc sách đi” Uẩn phi thở dài nói, ” Khi được Phụ hoàng ngươi ban thưởng gì thì không thể tái chuyển tặng người khác được, miếng ngọc này là do dượng của ngươi trong lúc đi buôn bán, theo biển cát cơ duyên xảo hợp chiếm được một khối ngọc thạch, ngọc chất thượng thừa, vì muốn tận tôn vinh giá trị phân lượng của ngọc thạch, cho nên liền cho gọt giũa thành mảnh ngọc hoàng này.”

“A —— nó không phải là thứ dễ tìm a?” Mộ Dung Nghi ha hả vui mừng, “Như vậy người điên kia sẽ không dám tái cười nhạo ta hương ba lão” [nhà quê]

 

Vào ngày yến tiệc sinh thần, trong điện Lạc Hà đầy khắp đủ loại quan lại tới tới lui lui chúc thọ rồi lại tặng quà, châu ngọc bảo khí rực rỡ muôn màu, được bày biện chính giữa là ngân chất thực khí do hoàng đế ngự ban cho, rất có phong vận, tính chất vô cùng cao nhã.

Mộ Dung Phi Dật ngồi ngay ngắn trước điện, bốn phía cơ thiếp vờn quanh, một tiểu đồng nhẹ nhàng ghé vào đầu gối hắn, mặc cho ngón tay Mộ Dung Phi Dật lướt qua gáy cổ của hắn, đường hoàng luồn vào vạt áo, ở trước ngực hắn lả lướt, lững thững nhàn nhã giống như ở đình viện của riêng mình.

Mộ Dung Nghi làm sao gặp qua trận thế bực mình này, mới vừa vào đến, nhìn đến tiểu đồng kia sắc mặt kiều nam, bên tai là tiếng rên rỉ tinh tế, chỉ cảm thấy da đầu run lên.

Đã sớm nghe nói bởi vì mẫu phi của Mộ Dung Phi Dật chết đi dưới âm mưu thâm độc của tiền hoàng hậu, cho nên phụ hoàng đối hắn có nhiều áy náy, Mộ Dung Phi Dật rất ít tham dự chính sự triều đình, chỉ yêu thích sắc đẹp, cho nên phụ hoàng đối vị Lục ca phóng đãng này làm như không thấy không biết gì.

“Cửu đệ bái kiến Lục ca, nguyện Lục ca niên niên lục tuế tuế hữu kim” [chúc pả thọ đó mà nói tiếng hán cho nó máu a =)) ] Vừa mới dứt lời, Mộ Dung Nghi chỉ cảm thấy một trận tim đập bối rối, bởi vì Lục ca ngồi ở tiền đường vẫn ung dung trước sau không lên tiếng, lại mang ánh mắt chăm chú nghiền ngẫm nhìn chằm chằm Mộ Dung Nghi, khiến mặt y nay đã phiếm rượu hồng.

“Ân, Cửu điện hạ cũng có mang lễ vật đến đây.” Một vị thanh xuân nữ tử lắc lắc cái eo nhỏ và dài đi đến trước mặt Mộ Dung Nghi, dùng một tay cầm lấy hộp gỗ đàn hương trong ngực hắn, sau đó đem trở về bên người Mộ Dung Phi Dật, đem hộp gỗ ngả ngớn để vào trong ngực của hắn.

Hắn tùy ý mở ra vừa thấy, mọi người đều trêu đùa, “Cái gì a, chính là một miếng ngọc hoàng bình thường như vậy a?”

Mộ Dung Phi Dật liền nhẹ tay khẽ buông lỏng, thả cái hộp lên thạch bàn, ngọc hoàng bên văng ngã ra ngoài, rung lên vài tiếng. Hai ngón tay Mộ Dung Phi Dật biếng nhác lắc lư miết theo dải tua đính trên ngọc hoàng, mở miệng trêu tức nói: “Cái này không phải là ngọc bội lưu ly phỉ thúy hãn hải trong truyền thuyết sao? Không phải nói muốn tặng cho Trương đại nhân và Cửu phu nhân của hắn sao?”

Mộ Dung Nghi kinh ngạc ngẩng đầu, Lục ca làm sao biết hắn ngày hôm trước ở trong Tụ tiên các nói những lời đó?

“Vẫn là tặng cho vị cô nương ấy? Để ta đoán xem, là Hồng Đào hay là Liễu Yên? Không đúng không đúng, như vậy ngọc bội này phải là tên của vị cô nương kia, Hoa nương lộng ngọc a?”

Mộ Dung Nghi chỉ cảm thấy một trận khí huyết cuồn cuộn, ngón trỏ Mộ Dung Phi Dật buông lỏng, ngọc hoàng liền rơi trên mặt đất, cơ thiếp bên cạnh giả ý nói hỗ trợ nhặt lên giúp, lại thình lình giẫm chân lên nó vài cái.

Mộ Dung Nghi cắn cắn môi, nuốt xúc động gào rít xuống, cùng lúc cảm nhận sâu sắc hai má đang run rẩy, đè thấp cổ họng nói: “Cửu đệ cáo từ” . Rồi mặc kệ tiếng vui cười phía sau, liều mạng bước nhanh khỏi Lạc Hà điện.

 

Vừa về tới viện của mình, Mộ Dung Nghi liền phẫn hận đào xới trên mặt đất, vừa đào xúc vừa kêu la: “Ngươi là bất thức hóa cái gì, chính là Vương bát đản! Lão tử chôn sống ngươi! Chúc ngươi sinh nhật khoái hoạt, hàng năm đều mắc phải tất cả chủng loại bệnh hoa liễu không bệnh nào như bệnh nào! Thối nát mặt, thối nát thịt, thối nát mông!” [vương bát đản là dùng để chửi đàn ông, ghét thằng nào đều chửi nó là Vương Bát Đản ah, còn bất thức hóa = không bán, ý nói pa này hàng hiếm sao á hok hỉu lắm o__0 thằng này nó chúc sinh nhật mất dạy quá =))]

Đang lúc mắng chửi ác liệt như vậy, bỗng nhiên một đôi cánh tay từ phía sau ôm lấy mình, “Ai chọc Cửu ca của ta sinh nộ khí thế này a?”

Người tới chính là Mộ Dung Vũ, nhìn vào ánh mắt hắn buông xuống, ánh mắt lung linh sáng, Mộ Dung Nghi liền cảm thấy tâm khoan, vì thế Nghiến răng Nghiến lợi đem chuyện nhục nhã Mộ Dung Phi Dật đối với mình nói ra, giống như nước sông thao thao liên miên không dứt.

Mộ Dung Vũ buồn cười, cầm lấy bàn tay của Cửu ca nói: “Cửu ca thích Lục ca sao?”

“Ai thích kẻ điên kia a!”

“Được rồi, được rồi, là không phải thế. Dù sao ngươi cũng không thích hắn, hắn thích nói như thế nào cứ cho nói như thế.” Mộ Dung vũ kéo ống tay áo Cửu ca nói, “Đi thôi, hôm nay chúng ta đi thao trường cưỡi ngựa càng thống khoái a!”

 

 

——————————-

 

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.