CHƯƠNG 15
Buổi tối ở Lạc Hà điện, ngọn đèn dầu leo lắt cháy, nhưng lại thiếu đi cảnh ca vũ thường thấy ban ngày, Mộ Dung Phi Dật ngồi ở trước bàn học, một bàn tay nâng mảnh ngọc hoàng tinh tế kia lên, tay kia thì nhẹ nhàng vuốt ve ngọc thân, nâng niu như vật chí bảo.
“Vệ Phong…”
Ngoài cửa sổ bỗng nhiên có một bóng đen đứng lặng.
“Ngươi nói, ta có đẹp không?” Tầm mắt Mộ Dung Phi Dật vẫn không rời khỏi mảnh ngọc hoàng kia.
Bóng đen vẫn trầm mặc như cũ, Mộ Dung Phi Dật khinh cười cười, “Không sao, ngươi nói thật, ta rất muốn nghe.”
“… Hậu cung ba nghìn mỹ nhân, đều không thể so sánh với điện hạ.” Thanh âm lạnh lùng mà kiên định.
“Vậy hắn vì cái gì không muốn nhìn ta còn muốn chạy ra ngoài nhìn dong chi tục phấn?”
“Thuộc hạ ngu dốt.”
“Quả thật, ta cũng không rõ, ngươi lại làm thế nào hiểu được?”
Hôm nay Mộ Dung Nghi cùng Tiểu Vũ cưỡi ngựa rất vui vẻ, trên đường trở về còn không quên ước định ngày hôm sau muốn lập tức quất roi da.
Bên ngoài thao trường có một mảnh đất trống, nở đầy những bông hoa nhỏ màu vàng, tạo thành một biển lớn, trong ánh tà dương chiếu xuống, sắc hoa vàng thực sự rất đẹp. Mộ Dung Nghi kéo Tiểu Vũ đi về phía trước: “Nhìn xem! Lúc trước ở ngoài cung thường xuyên nhìn thấy loại hoa này!”
“Thật vậy sao?” Tiểu Vũ cũng cao hứng cùng ngồi xuống.
Mộ Dung Nghi mím môi, nhẹ nhàng ngắt một cành, liền thấy nhũ dịch màu trắng trong thân chảy ra, Tiểu Vũ mở to hai mắt nói: “Thật sự rất thú vị a…” Nói xong cũng ngắt một nhánh.
“Mấy ngày nữa chúng tàn đi, tiểu hoa cúc ở đây sẽ biến thành một đám tiểu nhung cầu, gió thổi qua, lông tơ bay lên khắp nơi, đầy người sẽ dính toàn lông tơ bay bay”
“Thật sao? Đến lúc đó chúng ta cùng đi xem!” ánh mắt Tiểu Vũ lại một lần nữa sáng lên, Mộ Dung Nghi mỉm cười, đôi khi cảm giác Thập đệ thành thục thâm trầm, đôi khi lại cảm thấy hắn giống cái đứa trẻ nhỏ.
“Cửu ca…” Mộ Dung Vũ bỗng nhiên buông cánh hoa trong tay xuống, quay đầu đi đến, cuối cùng một luồng ánh nắng nhẹ nhàng đổ xuống ở trên mặt của hắn, mặt mày đang lúc phập phồng cùng ánh nắng chiếu đổ xuống làm cho người ta có cảm giác hấp dẫn ma mị, Mộ Dung Nghi tâm trong giây lát rơi mất ở đâu rồi.
Chính lúc thần trí mờ mịt ấy, có đôi môi ấm áp bao phủ lên khuôn mặt của Mộ Dung Nghi, chậm rãi di động đến khóe môi. Mặt của Tiểu Vũ hơi nghiêng nghiêng, bày biện ra lưu sướng mũi cốt đường cong, lưỡi nhẹ nhàng thâm nhập vào khóe môi Mộ Dung Nghi, một chút quấy nhiễu, lại giống như câu dẫn. Mộ Dung Nghi không khỏi thân thể phát run, vươn tay muốn đẩy Tiểu Vũ ra, đối phương như nguyện ly khai, nhưng lại ngay sau đó đem môi của mình phủ khắp bao dung, đầu lưỡi tập tiến vào, mút mát, đảo qua lợi, hàm răng… Lưu luyến quên đường về…
“Ta thích ngươi, Cửu ca.” Tiểu Vũ ở bên tai Mộ Dung Nghi thì thầm.
Mộ Dung Nghi ngây người, hắn không ngốc, đương nhiên hiểu được thích này là không phải là “Thích” bình thường.
“A…” Mộ Dung Nghi vỗ vỗ lên chỗ trái tim đang đập điên cuồng của chính mình, luống cuống đứng lên không biết làm sao mà nhìn Mộ Dung Vũ vẫn cứ ngồi yên như cũ.
Đêm hôm đó, Mộ Dung Nghi ở trên giường lăn qua lộn lại, nhớ tới nụ hôn của Tiểu Vũ. Nụ hôn đó so với nụ hôn của Mộ Dung Phi Dật khi nổi điên hoàn toàn không giống nhau, nụ hôn của Phi Dật bên trong ẩn chứa nôn nóng cùng xâm lược, mà nụ hôn của Tiểu Vũ giống như trong tiết tháng hai, gió nhẹ nhàng đong đưa liễu xanh trên mặt hồ , làm cho người ta nhịn không được tới gần, cuối đầu xuống, liền có thể thấy trong hồ nước chiếc bóng của chính mình.
Ngày hôm sau, Mộ Dung Nghi bảo Tiểu Lam Tử đi Ngọc Vinh điện nói cho Tiểu Vũ có chuyện bận, còn mình liền trốn vào chỗ Đinh Hiên .
Đinh Hiên buồn cười nhìn kẻ ở trên giường mình thở dài, lật trang sách, chân thành nói: “Cửu đệ đây là làm sao vậy? Bị ai bắt mất hồn sao?”
Mộ Dung Nghi thần trí chưa có kịp trở về, vẫn như trước nhìn chằm chằm lên đầu giường ngẩn người.
“Hôm nay ngươi không phải hẹn Tiểu Vũ người cưỡi ngựa sao?”
“Tiểu Vũ? Tiểu Vũ làm sao?” Mộ Dung Nghi bỗng nhiên xoay đầu lại, mất thăng bằng thiếu chút nữa rớt xuống giường.
“Ta nói ngươi hôm nay không phải hẹn Tiểu Vũ cưỡi ngựa ?” Đinh Hiên bất đắc dĩ cười cười.
“Ai…” Mộ Dung Nghi lại là thở dài một hơi.
Đinh Hiên lập tức khép trang sách lại, ngồi xuống bên cạnh Cửu đệ tâm thần đã bay xa, nhẹ nhàng ghé vào lỗ tai hắn nói: “Làm sao vậy? Tiểu Vũ hôn ngươi ?”
Thiếu niên thần trí vốn không tại thân liền cả kinh, ngẩng đầu lên nói: “Ca nhìn thấy?”
Đinh Hiên trong lòng hiểu rõ liền cười cười: “Đoán thôi, chuyện sớm hay muộn.”
“Ha?” Mộ Dung Nghi không thể không kinh, lúc trước tứ ca không phải hẳn là bày ra gương mặt phu tử, giáo dục bọn họ cái gì “Nam nam mến nhau có vi âm dương chi đạo “, “Huynh đệ trong lúc đó không thể có vi thiên địa luân thường” linh tinh nhiều thứ còn gì.
“Ngươi thích hắn sao?” Đinh Hiên thông minh thâm trí hỏi một câu, lại nghênh đón ánh mắt kinh ngạc của Mộ Dung Nghi.
“Chúng ta đều là nam nhân, hơn nữa là huynh đệ…”
“Phụ hoàng của phụ hoàng, cũng chính là gia gia [ông nội] của chúng ta-Thường Đức đế yêu Mộ Tướng quân Lãnh Ngự Phong, chuyện tích cả nước đều biết, cũng không có ai quở trách bọn họ, Thường Đức đế có cách trị quốc, Lãnh Tướng quân chinh chiến kiến công, bọn họ tình cảm lưu luyến còn được truyền vi giai thoại.”
“Sau đó thế nào?” Mộ Dung Nghi đột nhiên đến đây hứng thú.
“Sau đó Lãnh Tướng quân trong một lần khải hoàn quay về, trên đường gặp chuyện, qua đời khi chỉ có bốn mươi hai tuổi.”
“A?” Mộ Dung Nghi bỗng nhiên cảm giác lòng chua xót, “Còn Hoàng gia gia thế nào?”
“Hoàng gia gia cắt tóc mình cùng Lãnh Tướng quân hợp táng, sau lại cai trị quốc gia thêm mười hai năm. Vào một buổi tối, Hoàng gia gia nói với người hầu hạ rằng, tối nay Ngự Phong trở về đón ta, tất cả mọi người đều nói Hoàng gia gia rất thương nhớ Lãnh Tướng quân , chính là sáng sớm hôm sau, các cung nữ phát giác Hoàng gia gia thật sự băng hà .”
Mộ Dung Nghi nghe xong này chuyện xưa, đờ đẫn nói: “Như vậy, bọn họ muốn ở cùng một chỗ?”
“Ta giảng chuyện xưa cho ngươi, là hy vọng ngươi có thể thấy rõ tâm ý, không cần bỏ qua sinh mệnh là tối trọng gì kia. Chúng ta không thể so sánh với những đứa trẻ tầm thường trong dân chúng, người khác đối với mình một chút chân thành, chúng ta càng phải nâng niu trân quý.” Đinh Hiên lời nói thấm thía, vỗ vỗ lên vai Mộ Dung Nghi.
Vừa mới dứt lời, một tiểu thái giám liền vội vàng chạy vào bẩm báo: “Đã xảy ra chuyện! Trừng phi nương nương đã xảy ra chuyện!”
Trừng phi? Không phải là Tiểu Vũ mẫu phi sao?
end 14,15
fic này có cái đặc sắc là mỗi lần tả cảnh bạn đều cảm giác như được đứng ở ngay “hiện trường” ah, ôi một biển hoa cúc vàng mê ly, lãng mạn, lãng man ah ~~~
——————————-