CHƯƠNG 17
Từ khi Tiểu Vũ đi rồi, Mộ Dung nghi thực biết tới cảm giác cô đơn. Mà ngay cả Tạ học sĩ cũng cảm thấy không quen với Mộ Dung Nghi phân tâm thế này. Từ trước nay theo hai vị hoàng tử dạy học, nếu không phải lo lắng đẩy cánh cửa có bị thùng gỗ hay nghiên mực linh tinh gì đó nện xuống đầu, ngồi ghế trước tiên cũng muốn lấy tay sờ mắt nhìn ngồi lên có bị sụp xuống hay không. Mà hiện tại, hắn cho dù rung đùi đắc ý đọc bài buổi sáng, Mộ Dung nghi cũng chỉ là ngơ ngác nhìn chằm chằm bàn học ngẩn người, đứa trẻ hoạt bát vui vẻ nhất bỗng nhiên trở nên nặng nề như vậy, mà ngay cả Tạ học sĩ cũng cảm thấy nặng nề.
“Cửu điện hạ”, Tạ học sĩ đầu tiên là đem sách phất một cái trước mặt Mộ Dung nghi, thấy hắn không phản ứng, chỉ phải thán một hơi, gọi tinh thần hắn trở về, “Cửu điện hạ —— “
“Ân? Tạ lão sư?” Mộ Dung nghi ngơ ngác nhìn Tạ học sĩ, “Muốn đánh bàn tay sao?”
Tạ lão sư lắc lắc đầu bất đắc dĩ nói: “Cửu điện hạ tâm thần không ở đây, lão hủ nói nhiều hơn nữa cũng là vô dụng. Cho nên lão hủ quyết định cho điện hạ nghỉ ba ngày, điện hạ có thể trở về nghỉ tạm .”
“A? Ah” Mộ Dung nghi đứng dậy đi phía trước một bước, đụng vào bàn. Tạ học sĩ nhắm mắt cũng biết là đau, nhưng Mộ Dung nghi xem như không có gì mà quanh qua một bên rồi bước qua .
Tiểu Lam Tử không gần không xa theo sát ở sau người, xem chừng Mộ Dung Nghi đã muốn đi nhầm phương hướng, hắn không thể không nhắc nhở, đáng tiếc tiểu chủ tử hắn dường như đã mất hồn cứ phía trước mà đi.
Tiền Phương điện các có chút lạnh lùng, không giống Ngọc Vinh điện, Lạc Hà điện luôn luôn cung nhân hầu ở trước cửa điện, trên tường có mấy bông cỏ dại lay động theo gió, cảm giác rất cô độc. Tuy rằng biết rất rõ ràng nơi này không phải lãnh cung, nhưng tình cảm thê tịch du nhiên phát sinh.
“Trước đây nghê thường, song cửa như tranh vẽ. Một phiên thư tăm tối, hiện giờ ai muốn trở mình khởi. Sau một lúc lâu ngưng thần, nghe con người mới truyện cười, chuyện lạc, cô trong mộng…”
Mộ Dung nghi nâng cước bộ, chậm rãi đẩy cửa, hơi kêu một tiếng, hắn nhắm mắt lại, nghĩ đến sẽ có bụi bặm ập bay đến, ai ngờ trong viện cây cỏ nê mùi thơm ngát, mấy tảng đá không có kết cấu nằm ở trong viện, trong khe đá, mấy đóa hoa nhỏ ở dưới ánh mặt trời nở khai tràn đầy thích ý.
Ngược lại là dựa hành lang gấp khúc, âm thanh của nữ tử, thân ảnh đơn bạc mang lại vài phần cảm giác tang thương.
Nàng nghe thấy có người đẩy cửa vào, không khỏi quay đầu, giật mình nhìn Mộ Dung Nghi đứng ở trong đình, đầu tiên là tinh tế manh mối, lập tức uyển chuyển hàm xúc đứng dậy cười: “Ra là Cửu đệ quang lâm, Bích Nhi, mau mau dâng trà —— “
“Cửu đệ? Ngài là tỷ tỷ của ta sao?” Mộ Dung nghi nhìn trước mắt, nhìn vào đôi con ngươi trong sáng của nữ tử, nếu nàng là công chúa, vì sao mình một chút ấn tượng đều không có?
“Cửu đệ chê cười. Như Thần chính là Phùng tài tử vi bệ hạ sở sinh nữ nhân, bởi vì là nữ tử, cho nên không giống Cửu đệ được thường xuyên có dịp tham dự yến hội, hơn nữa tiên mẫu mất sớm, Như Thần tự nhiên không được phụ hoàng coi trọng .” Tuy rằng biết rất rõ ràng hoàng nữ thất sủng sống cũng giống tần phi thất sủng, tuy rằng không đến mức thiếu thực ít ấm, nhưng có thể biết nội tâm tịch mịch.
“Ra là Như Thần tỷ tỷ, ” Mộ Dung nghi nhẹ nhàng làm một lễ, “Không biết tại hạ có thể ở tọa ở nơi này của tỷ tỷ trong chốc lát?”
“Đương nhiên có thể, mời Cửu đệ vào.” Như Thần đón Mộ Dung Nghi vào trong điện, dâng nước trà.
Mộ Dung Nghi nhìn quanh bốn phía, trong điện bố trí ngắn gọn nhưng đủ thanh lịch, tuy rằng Uẩn phi vốn ít được Hoàng Thượng sủng hạnh, nhưng ít ra cuộc đời này còn có long tử, coi như cũng được tôn trọng, Như Thần với Uẩn phi so sánh, cuộc sống phải đơn giản hơn rất nhiều.
“Đã sắp sang thu , tỷ tỷ nên thêm chút chăn đi.”
“Đa tạ Cửu đệ quan tâm, Cửu đệ gần đây sợ là có chút không vui? Nghe nói Cửu đệ cùng Thập đệ giao hảo, hiện nay bởi vì Thập đệ bị phái hướng biên quan thục châu mà sinh phiền não sao?” Như Thần rốt cuộc là nữ tử, tâm tư thẳng thắn, lại ôn nhu như nước, rất nhanh mở ra trái tim Mộ Dung Nghi.
“Đúng vậy a, như vậy cùng lưu đày có cái gì khác nhau? Tiểu Vũ mới mười bốn tuổi, không biết là có thể thích ứng được cuộc sống quân lữ hay không.” Mộ Dung Nghi cúi đầu, trong đầu hiện ra khuôn mặt Tiểu Vũ.
“Cửu đệ chân thật hiếm có, nhưng hy vọng Cửu đệ tin tưởng, như vậy đối Thập đệ lợi nhiều tệ đó.”
“Vì sao?” Mộ Dung nghi ngẩng đầu lên.
“Cửu đệ ngươi nghĩ xem, thái tử ngoại công [ông ngoại] là đương triều Thừa tướng, vô luận làm sai cái gì, phụ hoàng nể mặt Thừa tướng sẽ không dễ dàng chỉ trích thái tử; Tam ca tay cầm binh quyền, tứ ca thân kiêm Ngự Sử, Ngũ Ca có cậu là Binh Bộ Thượng Thư… Tự Trừng phi nương nương chọc giận Hoàng Thượng lúc trước, Thập đệ có thể nói ở trong cung không hề có gia quyền, nếu còn đứng ở nơi thị phi này, không chừng bị chừng đó vị nương nương, hoàng tử xem không vừa mắt, lại đắc chịu khổ, không có xoay sở trông cậy vào ai . Nhưng nếu đi biên quan có thể không lo đại bất đồng, ngày sau có quân công, Hoàng Thượng vẫn là phải đem hắn triệu hồi đến, ở trong quân có uy tín, ngày sau cũng sẽ không sợ bị người khi dễ .”
“Đúng vậy a!” Mộ Dung nghi trong lòng rộng mở trong sáng, “Kỳ thật nơi này ở lại cũng không tốt.”
“Nhưng thật ra Cửu đệ ngươi phải cẩn thận một chút .” tiếng nói ôn nhuận của Như Thần lại vang lên.
“Ta? Vì cái gì? Ta bất luận kẻ nào cũng không đắc tội a?” Mộ Dung Nghi ngẩn người, “Được rồi, ta thừa nhận ta chán ghét kẻ điên Mộ Dung Phi Dật kia, người điên xem ta cũng không vừa mắt.”
“Tỷ tỷ ý là nói, Cửu đệ ngươi ở trong số hoàng tử cũng coi như không có gia thế, thật may Uẩn phi nương nương trời sanh tính đạm bạc, không có chuyện thị phi, ở trong cung không có gây thù hằn, Cửu đệ ngươi ở trong chúng huynh đệ cũng là không nổi bật gì, nhưng ngươi dù sao vẫn là hoàng tử, cho nên cẩn thận một chút vẫn tốt, không nên bộc lộ tài năng.”
“… Tiểu Vũ lúc gần đi cũng là nói như vậy, hắn còn nói ta muốn chơi cứ chơi, sách không cần đọc quá nhiều, không cần làm một hoàng tử xuất chúng…”
“Xem ra Thập đệ là một người thông minh, Cửu đệ ngươi lại càng không được làm hắn lo lắng .”
Hai người lập tức nhìn nhau mỉm cười.
——————————————–