Tịch Chiếu Huề Phương Điện

Chương 18: Chương 18




CHƯƠNG 18

Từ đó trở về sau, Mộ Dung Nghi càng quan tâm tới tỷ tỷ, hắn bảo Tiểu Lam Tử đem chăn nệm sang cho Như Thần, còn thường xuyên đem những xiêm y trang sức mà mẫu phi không dùng tặng cho vị tỷ tỷ này.

Mỗi khi chịu đựng những bài học căng tai nhức óc của Tạ học sĩ , hắn luôn thích tới chỗ Như Thần tỉ tỉ, trước mặt nàng kể khổ, cũng thường xuyên tán gẫu những chuyện thú vị ngoài cung, có một lần còn kể chuyện mình và Tiểu Vũ ở Tụ Tiên các gây nên sự tình, Như Thần cười đến thở không nổi.

Mộ Dung Nghi thấy nàng không đứng ở trong phòng thêu hoa thì cũng là ở đình viện lý ca hát, thật là nhàm chán, liền làm cho nàng một con diều. Hai người ở đình viện lý đem con diều phóng lên không trung, Mộ Dung Nghi thoáng nhìn sang nàng đang hướng tới đám mây ở trên bầu trời kia tươi cười.

“Cửu đệ…” Ta nhớ rõ năm ấy khi mình sáu tuổi, trong cung có rất nhiều nương nương, công chúa đều cùng thả diều, trong khoảng thời gian ngắn, trên bầu trời ở hậu cung thả đầy những con diều nhiều màu sắc. Ta không biết có bao nhiêu hâm mộ, mẫu thân thấy ta thích, liền dùng xiêm y cũ của mình làm cho ta một cái, ta rất vui vẻ đem nó phóng lên không, con diều đó là bay cao nhất xa nhất… Vì thế bị Hoàng hậu nương nương thấy được, liền sai một công công đến đem con diều kia đi . Mà ta, chỉ có thể đứng trong tháp giương mắt nhìn nó bay trong không trung…”

Nhìn ánh mắt mong mỏi vô hạn của Như Thần, Mộ Dung Nghi chỉ cảm thấy trong lòng trào lên cảm giác chua xót. “Hảo tỷ tỷ đừng buồn nữa, ngày sau đệ đệ ta nhất định làm rất nhiều rất nhiều con diều tặng cho tỷ tỷ, để tỷ tỷ đem tất cả chúng thả lên trời, làm cho tất cả công chúa nương nương đều hâm mộ người!”

Như Thần nhẹ nhàng cười nói: “Cửu đệ ngươi lòng mềm yếu, ta chính là lo lắng ngươi sẽ bị người ta lừa, sẽ chịu thiệt .”

“Tiểu chủ tử, ngài cần phải đi, xế chiều hôm nay có tiệc trà xã giao do Thanh Trúc công tử của vạn tuế gia lo liệu mà!” Tiểu Lam Tử ở một bên thúc giục.

“Ta ghét nhất gặp cái gì gậy trúc công tử kia ! Nếu không phải hắn, Tiểu Vũ…”

“Cửu đệ!” Như Thần bỗng nhiên nghiêm mặt, dùng cẩm khăn che miệng Mộ Dung Nghi lại. “Nơi này là hậu cung, cho nên… cho nên ngươi làm việc gì đều phải học được tính nhẫn nại, vô luận ngươi có bao nhiêu chán ghét đối phương, vẫn phải tỏ ra khuôn mặt tươi cười đón chào.”

“Chính là… Chính là ta thật sự không muốn gặp gậy trúc công tử kia!”

“Coi như vì mẫu phi của ngươi, Tiểu Vũ của ngươi.” Như Thần đem hai tay khoát lên bờ vai của Mộ Dung Nghi, “Còn có ta.”

Mộ Dung Nghi nhìn đôi mắt thân thiết của Như Thần, gật gật đầu.

Địa điểm của tiệc trà xã giao là ở Dao Phi diên của Thanh Trúc công tử , khu vườn này thập phần lịch sự tao nhã, ở giữa sân là một ngư trì [ao cá] , chính giữa ngư trì tọa lạc một tiểu đình, đình được dẫn bởi một cửu khúc kiều hành lang liên tiếp đến bên cạnh ao. Chung quanh ngư trì là một mảnh màu đỏ đầy phong diệp [cây lá đỏ] phiêu diêu tung bay theo gió mà rơi, giống như những cánh bướm nhanh nhẹn vỗ cánh bay. Mà cảnh trí như vậy, lại làm cho Mộ Dung Nghi không khỏi nhớ đến tà áo phất bay của Tiểu Vũ ngày ấy rời xa.

Phụ hoàng ngồi ở chủ tọa thượng của tiểu đình lý, thần tình ý cười nhìn sang Thanh Trúc công tử ở bên cạnh. Trước kia chưa từng gặp qua vị Thanh Trúc công tử làm cho Hoàng thượng thần hồn điên đảo này, Mộ Dung Nghi đối hắn không có cảm tình gì, nhưng là gặp được, hắn coi như là hiểu được phụ hoàng vì sao lại sủng ái hắn ắt không phải là không có lý. Không bàn đến vị Thanh Trúc công tử mặt như trăng sáng, thần sắc tuấn tú không có…chút nào nữ tử đích mềm mại chi tư, nhưng là đã có làm cho người ta không thể dời ánh mắt của mình đi. Hơn nữa vị Thanh Trúc công tử này tài hoa hơn người, thất bước thành thơ, có người nói hắn thị cưng chiều mà kiêu, kỳ thật đến không bằng nói hắn cậy tài khinh người.

Ngồi trong đình có phụ hoàng cùng Thanh Trúc công tử, bên kia cửu khúc kiều thượng còn có vài vị hoàng tử còn có Tĩnh phi, Lộ phi, Phù Chiêu Nghi cùng vài vị nương nương. Bên trái Mộ Dung Nghi là kẻ điên Lục ca của hắn Mộ Dung Phi Dật. Thật sự là không hay ho, Mộ Dung Nghi thầm nghĩ trong lòng. Nhưng lại nghĩ, thà thưởng thức khuôn mặt tươi cười đáy mắt nheo nheo của Lục ca ở trước mắt này, so với vài vị nam nhân, nương nương ngồi ở bên cạnh phụ hoàng giương mắt dong tình còn hảo hơn nhiều lắm.

Lúc đó Mộ Dung Nghi không kìm được nhoẻn miệng cười cười, xem cảnh vài vị nương nương tán thưởng, xuýt xoa khen tay nghề pha trà của Thanh Trúc công tử, một bên vẫn ung dung ăn điểm tâm trên bàn. Hắn đối với trà của gậy trúc công tử một chút đều không có hứng thú, ngược lại chén rượu thanh tuyền này mới chính là thú ăn uống a. Uống uống, không khỏi có chút lâng lâng, hắn bỗng nhiên suy nghĩ, nếu hắn có thể cùng Tiểu Vũ hai người, trong tay mang theo thanh tuyền ẩm, đứng ở trên một bè gỗ nho nhỏ, vừa uống rượu, vừa thưởng thức cảnh rừng núi hai bên bờ sông, thanh chi lục ý, không biết là có bao nhiêu thích ý.

“Hương ba lão, xem ra cho ngươi tới đây thưởng thức phong nhã trà nghệ thật sự là một loại lãng phí.” Còn ai khác chính là Mộ Dung Nghi ở bên cạnh chống đầu, tà suy nghĩ, trong mắt ý cười đã toan bề châm chọc.

Lục ca a Lục ca, bị ngươi chán ghét như vậy ngay cả ta cũng không rõ là vì cái gì. Mộ Dung Nghi cảm thấy đầu óc có chút chuếnh choáng, ma xui quỷ khiến, hắn cũng bắt chước tư thái của Phi Dật, chống đầu, tà suy nghĩ, dùng ngữ điệu trêu tức đáp: “Trên đời này nhẹ nhất chính là trà, có Lục ca tọa tại bên người, uống vào cổ cũng sợ bị Lục ca đích kinh hồng chiếu ảnh nổi lên thành ngọc dịch quỳnh tương, chính cái gọi là ngàn năm nhất say, nhất say ngàn năm…” Dứt lời, còn học theo Tạ học sĩ làm bộ dáng đầu đong đưa.

Đáng tiếc, đầu còn chưa đưa được mấy vòng, cằm liền bị một bàn tay cấp bắt, ngón trỏ kia nhẹ nhàng ma xát lên bên môi Mộ Dung Nghi, Mộ Dung Nghi định ra thần trí, đang lúc giật mình nhìn thấy ánh mắt của Phi Dật ở phía đối diện, biên đắc có chút ám chìm, vì thế chính mình bất giác nuốt nước miếng, cổ họng lúc ấy phát ra một tiếng “Ùng ục”. Lúc này, Phi Dật chầm chậm khẽ nhíu mày, tạo nên một nếp uốn nho nhỏ, ngón tay kia không an phận dọc theo môi dò xét tiến vào khoang miệng, tinh tế chạm vào đầu lưỡi. Mộ Dung Nghi tâm không phục, ai cho phép ngươi bỏ ngón tay vào miệng ta? Vì thế đầu lưỡi nhẹ nhàng động đậy, đẩy đầu ngón tay kia ra ngoài, trong nháy mắt đó, hắn cảm giác được thân mình Phi Dật ngay trước mắt mình run lên.

——————————-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.