CHƯƠNG 20
Chữ viết Tiểu Vũ có chút viết ngoáy, nhưng nội dung rất là phong phú, nào là theo huấn luyện vất vả, bị chúng quân sĩ khinh rẻ vì là một hoàng tử chưa từng nếm qua khổ sở trong nhân gian, rồi nhanh chóng gia nhập, kề vai chiến đấu, đào giếng nước, lên núi làm hoa tiêu, dần dần chính mình được mọi người khẳng định, làm cho Mộ Dung Nghi đọc những lời Tiểu Vũ tự thuật, không tránh khỏi trong chốc lát khổ sở một hồi lại cười ngây ngô.
Đọc xong thư của Tiểu Vũ, Mộ Dung Nghi lập tức trở về phòng viết hồi âm giao cho tứ ca Đinh Hiên, Đinh Hiên nhìn nhìn thư nói: “Đừng nghĩ chuyện quá khứ, phải biết rằng sống trong quân lữ quả thực là phải chịu vất vả.”
Mộ Dung Nghi cười cười nói: “Tiểu Vũ hiện tại chính là muốn ở trong quân tạo uy tín, nếu ta đưa cho hắn cái gì quý trọng, thậm chí là nhất giường chăn, cũng có thể làm cho hắn bị những người khác hiểu lầm. Nếu hắn đã muốn nhập ngũ, như vậy hắn ăn mặc tiêu xài cũng nên như họ ah.
Hắn cùng quân sĩ giống nhau, cho nên ngoài viết thư này ra, ta đều không tặng thêm thứ gì.”
Đinh Hiên nhìn hắn, bỗng nhiên trong lúc đó nở nụ cười, vỗ vỗ trên bờ vai của hắn nói: “Cửu đệ, ngươi trưởng thành rồi.”
“Tứ ca khen sai rồi.” Mộ Dung Nghi ngượng ngùng gãi gãi đầu, kỳ thật hắn cũng không phải cái gì đều không muốn gửi cho Tiểu Vũ, mà ở lá thư này chính là mang theo bản thân mình, hắn tin tưởng Tiểu Vũ có thể hiểu được tâm ý mình muốn ở bên cạnh hắn.
Ngay lúc Mộ Dung Nghi sắp rời đi, chợt nói với Đinh Hiên: “Tứ ca! Tứ ca! Ta muốn học bắn tên!”
“A?” Đinh Hiên bị quyết định đột ngột của Mộ Dung Nghi làm cho có chút bất ngờ, liền quay lại, “Làm sao đột nhiên muốn học bắn tên ?”
“Việc đó… Việc đó… Hiện tại Tiểu Vũ ở trong quân ngũ học nhiều bản lĩnh như vậy… Về sau trở về, ta cũng không muốn cái gì cũng đều so không bằng hắn…” mặt Mộ Dung Nghi dường như đã hơi ửng đỏ .
“Như vậy đi, ta nói chuyện với Tam ca, xem hắn có thể điều động một Ngự lâm quân đến dạy ngươi, được không?”
“Đa tạ tứ ca!” Mộ Dung Nghi lập tức mặt mày hớn hở.
Mộ Dung Đinh Hiên quả nhiên thủ tín, ba ngày sau, Tam ca Mộ Dung Ngọc liền phái một ngự lâm binh sĩ đến dạy Mộ Dung Nghi tài bắn cung.
“Xin hỏi các hạ xưng hô như thế nào?” Mộ Dung Nghi ở thao trường ra một lễ chào hỏi với người lớn hơn kia.
“Tại hạ Ngự lâm quân Bắc Thần đội thứ ba Lý Mạnh Phi, điện hạ không cần giữ lễ tiết!” Lý Mạnh Phi chắp tay nói, giọng hào sảng, sự thật chứng minh hắn truyền thụ phương thức bắn tên cũng rất “phóng khoáng” .
Nửa ngày sau, ở thao trường mỗi người đều có thể thấy Cửu hoàng tử mồ hôi ướt đẫm, tư thế cánh tay run lên tiếp tục ở trên bãi bắn, mà một bên Lý Mạnh Phi giọng quát đến kinh người.
“Cánh tay cùng vai phải thẳng!”
“Chân cũng phải dùng sức!”
“Lực kéo cung không đủ lớn!”
Vài ngày sau, Cửu hoàng tử bị phơi nắng sắp thành thịt nướng xem ra hoàn toàn vô ích, Tiểu Lam Tử ở một bên bóp vai nắn chân, có vẻ xót xa nói: “Tiểu chủ tử, ta xem ngài nên bỏ đi, việc này làm khó người quá.”
Nhưng một bên Uẩn phi thực bình tĩnh nói, “Nếu như có thể kiên trì liền kiên trì thêm, học được nhiều thứ cũng tốt.”
“Đúng vậy!” Mộ Dung Nghi ha hả cười, kỳ thật hắn cũng không phải thật sự muốn học cái gì, hắn chính là nghĩ mình thật không đúng tý nào, nhớ tới từ trước Tiểu Vũ luôn nói phải bảo vệ mình, Mộ Dung Nghi vừa cảm giác ngọt ngào lại mất mát. Hắn là nam nhân, hắn cũng không nghĩ muốn được hắn che chở, hắn lại càng muốn cùng người mình thích đứng ở cùng chỗ, vinh nhục có nhau, sóng vai chiến đấu…
Mỗi ngày đều vất vả, cũng chính là Mộ Dung Nghi mà thôi. Ở trên một tòa tháp rợp bóng mát gần thao trường, Mộ Dung Phi Dật trầm mặc nhìn Mộ Dung Nghi từng chút từng chút luyện tập bắn tên.
Vì cái gì đột nhiên muốn học bắn tên? Rõ ràng học bài, thưởng trà, chơi cờ, vẽ tranh, tất cả ngươi đều không có hứng thú!
Mộ Dung Phi Dật buồn cười gõ gõ trán, hắn thiếu chút nữa đã quên, Tiểu Hà Tử của hắn đã không muốn làm trẻ con, hắn sắp mười sáu tuổi, hắn sẽ dần dần tìm được việc mình muốn làm, rồi sẽ nhanh chóng lớn lên.
Lý Mạnh Phi đặt tay nâng cánh tay Mộ Dung Nghi lên, tay kia thì vỗ vỗ thắt lưng hắn ý bảo hắn để lưng thẳng. Chỉ là động tác như vậy, Mộ Dung Phi Dật bỗng nhiên cảm thấy bừng chói mắt, liền xoay người đi xuống tháp.
Ở trong xe ngựa lắc lư, trước mắt Phi Dật luôn tới tới lui lui hiện lên cảnh bàn tay Lý Mạnh Phi nâng cánh tay của Mộ Dung Nghi, vỗ thắt lưng của hắn.
“Dừng xe!”
Xa phu kinh ngạc quay đầu lại, nháy mắt màn xe vén khởi, Mộ Dung Phi Dật từng bước nhảy xuống xe ngựa, nhắm mắt lại, đi về phía trước.
“Điện hạ, phía trước là thủy hang!”
Vừa dứt lời, chỉ thấy Mộ Dung Phi Dật đem đầu đưa vào bên trong thủy hang, cảm giác mát mẻ lập tức tràn tới. Đáng tiếc, trước mắt của Mộ Dung Phi Dật vẫn là khuôn mặt của Mộ Dung Nghi.
Hắn khi leo lên trên cây nhìn xuống đám gia nô đang hoảng hốt luống cuống, liền cười ha hả.
Hắn khi vì mình mắc bệnh sang đưa thuốc, chính là vô cùng thần tình thân thiết thần sắc.
Hắn khi bị Mộ Dung Vũ hôn môi lại ngượng ngùng kinh ngạc biểu lộ.
Hắn khi say rượu ánh mắt mê hoặc…
“Rầm ——” Mộ Dung Phi Dật ngẩng đầu từ trong thủy hang, giọt nước dọc theo đường cong của sợi tóc chảy xuống lại thủy hang, trên mặt nước gợn sóng từng trận kinh người.
“Nghi nhi, ngươi là của ta… Ta sẽ không để cho người khác chạm vào ngươi… Ngươi chỉ có thể là của ta…” Đôi môi Mộ Dung Phi Dật khẽ hiện ý cười, làm cho tâm thần người khác nhộn nhạo.
Xa phu nhìn khuôn mặt ướt đầm của Mộ Dung Phi Dật, không khỏi ngẩn ngơ, thế gian này rốt cuộc có ai có thể chịu đựng được sự mê mị vô hạn của vị này hoàng tử này đây?
———————————-