CHƯƠNG 21
Mộ Dung Nghi nhìn về bia ngắm bắn ở phía trước mặt mày liền hớn hở, Lý Mạnh Phi ở một bên cũng đi theo lộ ra ý cười.
“Lý giáo úy! Lý giáo úy ngươi xem! Mũi tên của ta cắm trên bia !” Đúng vậy, lúc trước Mộ Dung Nghi làm không xong bởi vì lực cánh tay không đủ, tiễn còn chưa tới bia ngắm trước mặt liền mất lực dường như rơi xuống, còn thường xuyên bắn trúng bên cạnh hồng tâm, dần dần, Mộ Dung Nghi cũng có chút nản lòng .
“Điện hạ thất thần làm gì? Còn không tiếp tục!” Lý mạnh phi thanh sắc Nghiêm khắc, nhưng dấu được ý cười trong đáy mắt lấn át.
“Hảo hảo!” Mộ Dung Nghi đã được cổ vũ, lau mồ hôi trên trán, lại ráp cung bắn tên, đáng tiếc mấy tiễn sau này cũng chỉ là bắn trúng bên cạnh bia thôi.
“Sưu ——” lại một mũi tên bắn đi ra ngoài, lại một mũi tên tiếp nữa. Mộ Dung Nghi bắn không phải thực để tâm, đầu tiên là bởi vì mỏi mệt , tinh lực có chút không dồi dào, tiếp theo đó, mặc cho ai bắn nửa ngày tiễn kia cũng không có tới gần hồng tâm, buồn bực cũng là phải.
Một tràng tiếng ngựa hí vang lên, Mộ Dung Nghi bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại, nhìn theo hướng đường bay của tiễn, hắn thấy một thân ảnh anh tuấn ngược chiều sáng không rõ dung nhan, rồi lại có một loại cảm giác phẩm chất anh hào, hai chân trước của ngựa vươn cao khỏi mặt đất, phịch rơi xuống. Người kia một bàn tay cầm lấy dây cương, tay kia thì sắc bén vươn ra nắm lấy một mũi tên của Mộ Dung Nghi bắn ra cắm trên bia. Tới khi bóng người kia quay lưng cưỡi ngựa đi biến mất như một bóng ma, Mộ Dung Nghi chỉ biết mình không thể động .
Ngồi trên lưng ngựa chính là Lục ca của hắn, Mộ Dung Phi Dật. Mộ Dung Nghi vẫn là lần đầu tiên thấy bộ dáng Lục ca cưỡi ngựa, bình thường hắn luôn thích ngồi trên tháp cao, khóe miệng cầu ý cười, đáy mắt lộ vẻ nghiền ngẫm, cũng không âm nhu, lại tạo cảm giác trêu ghẹo người khác. Nhưng là hôm nay, hắn phát cao bó buộc đỉnh đầu, đội quan mạo chế trụ bằng đồng, hiên ngang như gió, vài tia tóc bay rối ở thái dương như có như không, thổi quét phiêu đãng, khiến cho biểu lộ trên mặt vừa nghiêm cẩn vừa vài phần bất kham, còn có đôi môi hé cong thực có vài phần tự phụ nắm giữ cả thiên hạ. Mộ Dung Nghi có một loại ảo giác, chỉ cần một cái chớp mắt, Mộ Dung Phi Dật sẽ khom hạ thân tử đem chính mình một phen túm lên ngựa, sau đó phóng túng đặt trước ngực, nghênh ngang mà đi…
“Ôi, lão Cửu, ngươi đây là bắn bia mà giống như muốn bắn chết ca ca ngươi a!” Một tràng thanh âm bén nhọn theo sau Mộ Dung Phi Dật vang lên, rốt cục làm cho Mộ Dung Nghi tâm thần phiêu ly liền trở về chốn cũ.
Phát ra âm thanh chính là kẻ đi theo Mộ Dung Phi Dật, Ngũ Ca Mộ Dung Diệp. Mộ Dung Nghi đến nay còn nhớ rõ, khi mình mới vừa vào cung chính là vì cưỡi con Tuyết Tẩu của vị Ngũ Ca này thiếu chút nữa là té gảy chân.
“Ngũ Ca, Cửu đệ lúc này không cố ý hướng vào Ngũ ca.” Mộ Dung Nghi nhanh chóng cúi đầu thở dài.
Đáng tiếc Ngũ hoàng tử cũng không muốn bỏ qua như vậy, không bằng lòng, không buông tha nói: “Cửu đệ a, Cửu đệ, ngươi nói ta đây may là không việc gì, nếu ta thật bởi vì này mũi tên đi đời nhà ma, ngươi nói ngươi chỉ điểm ai giải thích?”
“…” Mộ Dung Nghi cúi đầu hoàn toàn không nói gì, được, ngươi muốn mắng chửi như thế nào thì mắng chửi đi, nếu không ta cho ngươi hướng vào ta bắn một mũi tên? Như vậy ngươi có thể như nguyện lấy thi thể của ta chuộc lỗi .
Lý Mạnh Phi ở một bên xem tình hình không tốt liền chạy nhanh tiến lên, hành lễ nói: “Ngũ điện hạ bớt giận, là hạ thần không trông chừng Cửu điện hạ…”
Ngũ hoàng tử cầm roi ngựa vút xuống, thẳng tay đánh vào vai Lý Mạnh Phi, Lý Mạnh Phi không có mày nhăn mặt nhăn một chút nào, vẫn duy trì tư thế hành lễ như cũ. Mặc dù đây là biểu hiện con người rắn rỏi, nhưng lại càng làm cho Ngũ hoàng tử khó chịu. Lão tử quất ngươi một roi, không phải là muốn thấy bộ dáng ngươi đau đến nhe răng trợn mắt sao?
Vì thế roi thứ hai của Ngũ hoàng tử sắp rơi xuống, Mộ Dung Nghi trong lòng căng thẳng, không chút suy nghĩ liền lao tới, mắt thấy kia roi sẽ dừng ở chính trên mặt mình, Mộ Dung Nghi chỉ còn biết nhắm chặt hai mắt lại.
Tưởng chừng đau đớn sẽ lại như vậy quật xuống, Mộ Dung Nghi hơi hơi mở một bên mắt, thấy Phi Dật đã một tay bắt được tay của Ngũ hoàng tử, còn nhìn mặt Mộ Dung Nghi để trêu tức.
“Tam ca quả thật có cách dạy quân, một giáo úy nho nhỏ cũng có thể đến lâm nguy không sợ, Phi Dật thật sự bội phục.”
Ngũ hoàng tử nhìn nhìn Mộ Dung Phi Dật, phẫn nộ rút tay về, nói: “Cửu đệ a Cửu đệ, nhìn qua khả năng, chỉ sợ ngươi có luyện mười năm nữa cũng không trúng được hồng tâm!”
Mộ Dung Nghi nhướng mày mở miệng nghĩ muốn phản bác, nhưng là nhớ tới Tiểu Vũ còn có Như Thần tỷ tỷ đều khuyên chính mình không cần bộc lộ tài năng rồi gây chuyện, chỉ biết cắn môi cúi đầu.
“Ngũ Ca thực cảm thấy Cửu đệ luyện tới mười năm cũng bắn không trúng hồng tâm?”
“Tất nhiên là thế!” Mộ Dung diệp tràn đầy đắc ý.
“Hảo, Phi Dật cùng Ngũ Ca đánh cuộc một phen.”
“Ha? Đánh cuộc gì?” điệu bộ Ngũ hoàng tử sửng sốt khó hiểu.
“Cuộc với tài năng của Cửu đệ được ta giáo huấn, nội mười ngày có thể bắn trúng hồng tâm. Nếu ta thắng, tòa đại trạch ở ngoại ô của Ngũ ca liền thuộc về ta.”
“Ai, Lục đệ nếu thích, ta cho ngươi đó, còn đánh cuộc cái cái gì?”
Mộ Dung phi cười cười rất ám muội, “Nếu Ngũ Ca thắng, tên tiểu đồng Khiếu Lộ Ngọc kia ta sẽ cho ngươi.”
Ngũ hoàng tử vừa nghe, ánh mắt trong phút chốc sáng lên, vỗ tay hoan nghênh nói: “Quyết định như vậy đi !”
Sau đó hai người lên ngựa rời đi, cái gì cái gì a! Muốn đánh cuộc, cũng phải nhìn ta Mộ Dung Nghi có nguyện ý được ngươi dạy không chứ? Ai biết kẻ điên này trong lòng tính toán điều gì?
Mộ Dung Nghi muốn hé cổ họng hô to ra ý nghĩ trong lòng của bản thân, lại thoáng nhìn Phi Dật ở trên ngựa nhanh nhẹn quay đầu lại, thế gian này vạn vật đều vì nụ cười của hắn mà nhạt nhòa hết thảy.
Mà Mộ Dung Nghi nhìn thân ảnh của tuyệt trần đó rời đi, chung quy cái gì cũng không cất lời được.
end 20,21
————————————-