Tịch Chiếu Huề Phương Điện

Chương 25: Chương 25




CHƯƠNG 25

            Mũi tên kia thẳng hướng chính phía Mộ Dung Nghi bay đến, hắn chỉ biết kinh hô một tiếng, theo bản năng hướng sau rồi ngã xuống. “Phập ——” tiên kia cắm trên thân cây gần đó, Mộ Dung Nghi chỉ cảm thấy trên cổ nhức buốt, vươn tay ra quét qua, nóng hổi, là máu !

            Rốt cuộc là kẻ nào ra tay! Mộ Dung Nghi lắc lư đứng lên nghĩ muốn phải nhắc nhở đối phương săn bắn phải cẩn thận, con mồi không bắn trúng lại bắn chết người a.

            Mà cách đó không xa, trái tim Mộ Dung Phi Dật thiếu chút nữa ngừng đập. Hắn mở to hai mắt, cổ họng ú ớ không thể phát ra âm thanh, mà hai chân đã muốn không điều khiển được đã chạy vội ra ngoài, trợn mắt thấy tiểu ngốc tử kia hết ngơ ngẩn lại đứng lên tiếp tục làm bia cho người khác bắn.

            “Tiểu Hà Tử! Gục xuống!” Phi Dật gân cổ họng hô to lên. Trong nhất thời toàn bộ núi rừng đều vang vọng tiếng gọi của hắn, làm Mộ Dung Nghi giật mình một cái. “Ầm——” ngã vào trong hồ, làm văng tung tóe một đám bọt thật nước thật lớn .

            Trong nháy mắt đó, Mộ Dung Nghi chỉ nghe thấy trên đỉnh đầu lại thêm một tiếng “Sưu ——”, lại là một mũi tên nữa bay qua.

            Phi Dật nghĩ ít làm nhiều, lập tức giương cung, động tác giống như nước chảy mây trôi, phóng ra ba mũi tên bay thật nhanh nhắm vào phía rừng kia. Trong rừng có tiếng nói loáng thoáng truyền tới, “Để cho nó sổng mất!”. Phi Dật xoay người lại, chau mày, nhìn vào Mộ Dung Nghi vẫn còn ngẩn ngẩn ngơ ngơ ngồi trong nước.

            Mộ Dung Nghi lấy lại bình tĩnh, nhìn thấy Lục ca ở trước mắt đang bước đến hướng mình.. Mỗi một bước vừa nhanh vừa mạnh, tựa hồ đạp giẫm nát hòn đá ở dưới chân, ánh mắt giống như Tu La địa ngục. Mộ Dung Nghi nhìn thấy khí thế như thế muốn chống chân đứng lên cũng không nổi.

            “Cách cách cách cách” Phi Dật đạp nước đến trước mặt Mộ Dung Nghi. Hắn lần đầu tiên cảm nhận được Lục ca kia dù vẻ mặt tươi cười thế nào vẫn là khinh thường châm chọc hắn, lúc này đây thật sự là trong cơn giận dữ, mà hắn cả người liền bị cái bóng của Phi Dật vây phủ lên.

            Mắt hắn thấy Mộ Dung Phi Dật giơ tay lên, “Ba!” một tiếng. Trên mặt mình vừa bị ăn một tát, Mộ Dung Nghi chỉ cảm thấy thiên địa xoay tròn, thân mình lập tức lại nằm úp sấp vào trong nước, kêu lên vài tiếng, vài ngụm nước đã bị uống vào trong miệng.

            Cơn ho sặc kéo đến, nhìn lên Mộ Dung Phi Dật vẫn đứng tại chỗ, hung tợn chăm chăm nhìn mình, khí sắp xuất ra cũng cố gắng lẳng lặng nuốt trở vào, thiếu chút nữa nội thương.

            “Cút khỏi đây cho ta!” Phi Dật túm lấy bả vai của Mộ Dung Nghi kéo lên, giống như xách một con gà con.

            “Ôi!” Mộ Dung Nghi đau đến toàn bộ mặt đều nhăn nhó cùng cực.

            “Ngươi kêu cái gì!”

            “Đau a —— đau —— chân ta vẹo rồi a  ——” Mộ Dung Nghi đau quá cũng nói lầm bầm. Đồ điên! Đừng kéo, kéo nữa ta tàn phế luôn a!

            Phi Dật đang đi ở phía trước bỗng nhiên ngừng bước, quay người lại, Mộ Dung Nghi cảm thấy chân và lưng mình toàn bộ bị nâng lên, rầm một chút hất nước bay lên không. Hắn phục hồi tinh thần lại, phát hiện mình đã được Mộ Dung Phi Dật bế lên rồi.

            Mộ Dung Nghi ngơ ngơ ngác ngác không thể tin được, nhìn lên khuôn mặt nghiêng nghiêng lạnh băng của Lục ca. Hắn không phải là mặc kệ mình chết sống thế nào, hung hăng lôi mình lên khỏi hồ giống như tha xác chết, sau đó sẽ trào phúng cười châm chọc nói mình là “Hương ba lão” sao?

            Không tới một khắc sau, hắn thấy mình đã được Mộ Dung Phi Dật đặt ở trên bờ.

            Trước mắt Lục hoàng tử là Mộ Dung Nghi ngồi ở bên cạnh, cúi đầu, hai tay chắp ở phía trước giống như đang trải qua một đả kích rất lớn. Thật lâu sau, hắn mới buống thõng hai tay, thanh âm nói chuyện cùng hơi thở mong manh.”Biết vừa rồi rất nguy hiểm không?”

            Mộ Dung Nghi nói không ra lời, chỉ biết ngây ngốc gật gật đầu.

            “Chân nào bị thương ?”

            Mộ Dung Nghi ngây ngốc chỉ chân trái, Phi Dật nhẹ nhàng nâng chân trái của hắn lên, vén gấu quần ướt đẫm, thấy mắt cá chân sưng to giống như bánh bao mới hấp ở ngự phòng ra. Phi Dật nâng chân của hắn, nắn nắn, Mộ Dung Nghi bật người kêu rên rất thê thảm.

            “Biết đau thì đừng để thân thể bị thương.” Phi Dật không thèm đoái hoài, liếc mắt một cái, tiếp tục xoa bóp. Mộ Dung Nghi nửa câu cũng không dám nói ra khỏi cổ họng, chịu đựng đau đớn, mặt mũi trắng bệch.

            “Còn có chỗ nào bị thương?”

            “Cổ…” Mộ Dung Nghi cố sức đưa một tay chỉ chỉ dấu vết bị thương do tiễn kia gây nên.

            Phi Dật ngẩng đầu, trong ánh mắt rõ ràng kinh ngạc một chút, sau đó chậm rãi vươn tay ra, đưa lên vầng cổ vẫn còn ướt của Mộ Dung Nghi. Hắn nhìn thấy dấu vết màu đỏ kia, ngón tay không khỏi run rẩy. Thiếu chút nữa a… thiếu chút nữa tiểu ngốc tử này đã mất mạng rồi.

            Mộ Dung Nghi nhìn vẻ mặt của Lục ca, thấy rất kì lạ liền hỏi: “Ngươi không phải thực chán ghét ta sao? Tại sao lại đối tốt với ta như vậy?” Vừa mới dứt lời, hắn mới ý thức được mình đúng là quá xuẩn ngốc.

            Trên mặt Phi Dật lại lộ ra vẻ tươi cười, nhìn Mộ Dung Nghi đến sởn gai ốc.

            “Muốn biết?” Ngón tay Phi Dật nhẹ nhàng chạm lên đôi môi của Mộ Dung Nghi.

            Còn chưa kịp trả lời, đầu của Mộ Dung Nghi đã bị giật kéo mạnh về phía trước, đôi cánh hoa vừa vặn đặt trên môi của Phi Dật. Hắn vừa định mở miệng nói gì đó, lưỡi của đối phương liền dọc theo khóe môi nhanh chóng lùa vào trong. Thứ mềm mềm ẩm ướt kia càng lẻn lỏi xâm nhập không buông tha, tìm đến đầu lưỡi của Mộ Dung Nghi. Đầu tiên là va chạm nhẹ nhàng như đang đùa giỡn, mới vừa có chút khoảng cách lại tiếp tục đẩy toàn bộ đến. Hắn muốn né ra, nhưng có một bàn tay đặt ở sau ót hắn, khiến hắn không có cơ hội nhúc nhích. Ngược lại càng cảm thấy lưỡi của mình bị sức hút kia ra sức mút vào. Đầu lưỡi của Phi Dật ở trong miệng Mộ Dung Nghi lại càng ra sức lả lướt lùng sục khắp nơi. Vốn dĩ nụ hôn nhẹ nhàng chậm rãi ban đầu giờ đã trở nên cuồng nhiệt vội vã không thể kìm chế. Đôi cánh hoa của Mộ Dung Nghi bị mút mát tới mức run rẩy, nước bọt không thể nuốt xuống liền dọc theo khóe miệng chảy ra.

            Bàn tay gắt gao chế ngự ở đầu Mộ Dung Nghi chậm rãi trượt xuống, đi vào cần cổ. Phi Dật đẩy mạnh một cái, rời khỏi khoang miệng của Mộ Dung Nghi, không khí thanh tân tràn vào. Mộ Dung Nghi đầu óc trống rỗng, thở phì phò hít lấy hít để từng ngụm không khí. Trong khi đó Phi Dật lại từng chút từng chút đặt những chiếc hôn nhẹ nhàng lên lông mày của hắn, rồi lần xuống mặt. Đến vành tai, Phi Dật nhẹ ngậm mút lấy, liếm qua một đường. Cả thân thể Mộ Dung Nghi như có điện chạy dọc sống lưng, không biết phản ứng lại với tình thế hiện nay sao cho thích hợp.

  ———————————

chap sau sẽ có da ôi chăng? ồ các bạn cứ từ từ, đọc chậm chậm ko coi chừng rớt mất chữ ^^”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.