CHƯƠNG 26
“Lục ca… Lục ca…” Mộ Dung Nghi vươn tay muốn đẩy Phi Dật ra. Càng đẩy đối phương lại càng dùng sức níu lấy đầu của hắn, buộc hắn lộ ra đường cong từ cổ xuống vai, còn có tơ máu từ miệng vết thương kia chảy ra. Lưỡi của Phi Dật dọc theo miệng vết thương lần vào phía trong cổ hắn, nhẹ nhàng cắn một cái. Mộ Dung Nghi đang nắm lấy tóc Phi Dật kéo về sau, liền tại thời điểm này, hay cổ tay bị Phi Dật chộp lấy, đè giữ chặt sang hai bên. Nụ hôn của Phi Dật dọc theo đường cổ đi vào xương đòn, hoạt đến trước ngực, cách qua một lớp quần áo ướt đầm, khéo léo ngậm lấy hai thù du. Mộ Dung Nghi chỉ cảm thấy toàn thân run rẩy, càng làm cho hắn trở tay không kịp chính là, Phi Dật cắn lấy quần và tiết khố của hắn, nhanh chóng kéo xuống dưới.
“Lục ca!” Mộ Dung Nghi vừa sợ vừa thẹn, giãy giụa suy nghĩ phải lấy tay che lấy phân thân kia. Ngay sau đó, nó liền bị nằm vào trong miệng của Lục ca. Hàm răng nhẹ nhàng ngậm lấy, thổi lên mặt ngoài, Mộ Dung Nghi cả kinh không thể kìm chế được càng run lên. Cảm giác được khuôn miệng ẩm ướt kia bao bọc hết thảy từ gốc đến ngọn, nhiệt lượng trong toàn thân của Mộ Dung Nghi trong nháy mắt đều tập trung tới nơi đó, không thể kìm được liền phun trào.
“A nha!” Lúc tầm nhìn Mộ Dung Nghi còn mờ ảo như trong màn sương mù, thấy trên mặt Lục ca dính đầy chất lỏng màu trắng ngà, liền kêu lên một tiếng sợ hãi.
“Ta… Ta không phải cố ý …” Mộ Dung Nghi đưa tay muốn lau đi, bàn tay lập tức lại bị chế ngự trong không trung. Sau đó Phi Dật đem tay hắn đặt ở vật thể đang nóng rực ở thân dưới của mình. Mộ Dung Nghi vội vã muốn đưa tay lùi về liền bị nắm chặt gắt gao không thể động đậy.
“Cho ngươi hai lựa chọn: dùng tay ngươi”, khuôn mặt Phi Dật ửng đỏ càng hiện ra vẻ mị hoặc khác thường, ngón tay của hắn luồn theo hai chân vẫn chưa kịp khép lại của Mộ Dung Nghi đưa vào giữa, “Hoặc là dùng nơi này?”
Mộ Dung Nghi ngơ ngác nhìn dung nhan tuyệt thế của Lục ca, một câu cũng không nói nên lời.
Khóe miệng Phi Dật nhoẻn ra tươi cười mê hoặc, “Nhìn ngươi bị thương, nên tha cho ngươi một mạng đi…” Sau đó cầm lấy tay Mộ Dung Nghi đang đặt ở hạ thể nóng rực của chính mình, vuốt ve.
Mộ Dung Nghi chỉ cảm thấy vật thể nóng rực trong tay lại càng tựa hồ trướng lớn, vừa nhấc mắt liền thấy Lục ca từ từ nhắm hai mắt, hơi ngửa đầu, nơi cổ họng thỉnh thoảng phát ra từng đợt hơi thở gấp gáp. Hắn cảm thấy nóng mặt, ánh mắt không biết nên hướng nhìn vào đâu.
Không biết qua bao lâu, Mộ Dung Nghi cảm giác trong tay run lên, có gì đó bắn ra. Sau đó Phi Dật đem tay hắn ngâm trong nước, giúp hắn rửa tay thật sạch sẽ.
“Làm sao vậy? Chính mình chưa làm qua?” Phi Dật châm chọc nói.
Mộ Dung Nghi thấp đầu nhìn đối phương tắm tay của mình, căn bản không biết nên nói cái gì cho tốt.
“Nhớ kỹ, sau này về nhớ nói vết thương của ngươi là do sơ xuất tự ngã xuống gây nên.”
“Vì sao?”
“Ngươi không muốn chết thì cứ làm như lời ta nói.”
“Biết rồi.” Mộ Dung Nghi cúi đầu.
Phi Dật tới chỗ mũ giáp của hắn bị cởi ra vất cách đó không xa, đưa cho hắn mặc vào, sau đó lại dắt ngựa của hắn lại, bế hắn lên, nói: “Ngươi đi trước đi, ta đi theo phía sau.”
Dọc theo đường đi, Mộ Dung Nghi vẫn cảm thấy tim đập thình thịch như sắp nhảy ra khỏi ngực. Hắn muốn quay đầu lại cũng không dám, e sợ vừa quay đầu lại sẽ nhìn thấy ánh mắt của Mộ Dung Phi Dật đang nhìn mình chăm chăm.
Vừa về đi thẳng vào trong trướng, nhóm thái y lại tay nọ tay kia thay nhau nắn bóp, Mộ Dung Nghi chỉ biết nước mắt ngắn dài.
“Lục đệ, ta xem ngươi là không có thu hoạch gì rồi a.” Ngũ hoàng tử ở một bên vừa uống trà nói chuyện phiếm lên tiếng.
“Không đem con mồi của người khác bắn về là được rồi.” Phi Dật cười cười, nhấp một miệng trà, giọng nói kia truyền đến không khỏi làm Mộ Dung Nghi lại run rẩy.
“Ngươi nói câu này có ý gì khác a?”
“Không nói trước đây, lễ săn bắn lần này người thắng dám nói sẽ không lại là Tam ca đi?”
“Đó là.” Ngũ điện hạ đột nhiên phẫn nộ sờ sờ cằm.
Cũng không lâu sau, Đinh Hiên cũng bước vào. Vừa thấy Mộ Dung Nghi bị thương, liền lập tức ngồi xuống.
“Ai… Ngươi làm sao tới nông nỗi này a?” Lông mày Đinh Hiên nhíu lại, ôm lấy chân Mộ Dung Nghi đồng thời lấy tay bôi rượu thuốc lên , “Sớm biết thế này ta nên ở bên xem chừng ngươi.”
“Ta bị…” Mộ Dung Nghi thiếu chút nữa thốt ra mình bị tiễn bắn, nhưng lập tức liền thoáng nhìn thấy ánh mắt cảnh báo của Phi Dật, “Ta bị ngã a …”
“Sao lại không cẩn thận thế? “
“Không nói việc này nữa, Tứ ca có thu hoạch gì?” Mộ Dung Nghi vội vàng nói sang chuyện khác.
“Cũng không có gì, một con hồ ly cùng mấy con thỏ hoang, một lát nướng cho tên ngốc người ăn?” Đinh Hiên nở nụ cười cưng chiều chìm đắm, “Da hồ ly da làm cho ngươi cái bao tay?”
“Ai nha, thật tốt quá, ” Mộ Dung Nghi nghĩ nghĩ nói. “Cái bao tay đó, ta có thể đưa cho người khác không?”
“Ai? Uẩn nương nương?”
“Không phải, là Như Thần tỷ tỷ. Nàng bình thường cứ ru rú trong nhà, trước nay đã ít được ban cho vật phẩm gì, cho nên ta…”
“Hảo, hảo, chờ làm xong sẽ đưa cho ngươi, được không?”
“Đa tạ Tứ ca!”
Thời điểm lễ săn bắn kết thúc, đầu bảng vẫn tiếp tục thuộc về tam hoàng tử Mộ Dung Lăng. Nhưng Thanh Trúc công tử gì kia thu hoạch cũng không ít, Hoàng thượng càng mừng rỡ không ngừng khen hắn “văn võ song toàn “, mắt Mộ Dung Nghi trợn trắng muốn rớt ra ngoài.
Trở về cung, quả nhiên Tiểu Lam Tử ngạc nhiên kêu la nửa ngày: “Tiểu chủ tử của ta a!” như muốn làm cho lỗ tai Mộ Dung Nghi điếc sớm. Mẫu phi nói hắn nửa ngày trời rằng như thế nào không cẩn thận như vậy, Mộ Dung Nghi trước sau vẫn cứ nhoẻn miệng cười ngây ngô.
Vài ngày sau, bao tay da hồ ly đã làm xong, Mộ Dung Nghi mang nó sang gặp Như Thần. Như Thần cầm đôi bao tay da hồ ly sờ soạng mãi, Mộ Dung Nghi nghĩ thầm rằng, có thể làm cho tỷ tỷ vui vẻ như vậy, mình bị thương một chút cũng coi như có ý nghĩa.
—————————-
end 25, 26
oh, rút cục là hem có XXOO nặng nề j lắm, hehe. Bạn thấy như thế là phù hợp ah, nhưng ko bik có vị tỷ muội nào hị hố hàng ko nhẩy? )
mà mình đang si nghĩ là có phải cách dùng từ của mình nó hơi bị hiện đại với thô thiển quá ko ah???? =___=
———————————–