CHƯƠNG 27
Mấy ngày nay trong cung bắt đầu xôn xao khẩn trương, bởi vì có sứ thần từ Điền La ở phương bắc đến.
Mộ Dung Nghi ở bên cạnh Tứ ca, vừa ngửi tới ngửi lui trong phòng, vừa liếc mắt nhìn sang Đinh Hiên đang đọc sách thật vô vị.
“Cứ như một con chuột, ngươi đang tìm gì thế?” Đinh Hiên đẩy chồng sách qua một bên nhìn vào lưng Mộ Dung Nghi vẫn đang loay hoay kiếm tìm.
“Tứ ca, người giấu cái gì phải không? Thơm quá a, nhưng không giống mùi đàn hương, cũng không phải mùi son phấn nhi nữ …” Mộ Dung Nghi rốt cục cũng tìm được mục tiêu, đó là một bình nhỏ màu nâu. Mở nắp ra, bên trong là một chất lỏng sền sệt.
“Đó là đặc sản của Điền La, tên là “Thục lộ”, là kết hợp của mật ong hảo hạng cùng với nước bưởi ép tốt nhất, pha theo một tỷ lệ điều phối mà thành. Chỉ cần lấy chừng một muỗng nhỏ, hòa tan vào nước ấm, ôn nhuận trong veo. Đây là của sứ thần Điền La dâng cho Hoàng hậu nương nương, vừa lúc ta ở đó, Hoàng hậu nương nương liền cho ta ngay.”
“Tứ ca ——” Mộ Dung Nghi mím môi, mở hai mắt thật to nhìn Đinh Hiên.
“Biết rồi, biết rồi, cho ngươi.” Đinh Hiên vươn tay ra gõ nhẹ lên trán Mộ Dung Nghi.
Mộ Dung Nghi cười cười, ôm mật bình chạy đi. Thứ tốt như vậy, tất nhiên là hắn muốn đem cho Như Thần tỷ tỷ rồi.
Nhưng vừa vào tới tẩm điện của Như Thần, lại bất ngờ thấy nơi này có rất nhiều cung nhân. Vào sâu trong viện, còn thấy vài tiểu thái giám đang chuyển vào nào tơ lụa, mã não, ngọc bích nhiều vô kể.
“Đây… Đây là làm sao vậy?” Mộ Dung Nghi nhìn bóng dáng Như Thần đang ngồi điểm trang ở trước gương hỏi.
Như Thần xoay người lại, khuôn mặt khẽ cười, nhưng ai cũng có thể nhìn ra nét ưu sầu ẩn chứa bên trong. “Đệ đệ ngốc, ngươi xem, những thứ này là do phụ hoàng ban cho.”
“Phụ hoàng ban cho? Phụ hoàng không phải đã quên người từ lâu rồi sao? Làm sao ban cho người đồ vật này được?” Mộ Dung Nghi trên tay buông thõng mật bình, nhìn cả gian phòng toàn là ngự tứ lụa là, ngự tứ ngọc như ý, ngự tứ trân châu… [ngự tứ = phần thưởng của vua]
Như Thần nở nụ cười, lại không nói lời nào. Mộ Dung Nghi bỗng nhiên có một cảm giác rất xấu. Hắn liền quay sang Bích Nhi ở bên cạnh mà hỏi: “Bích Nhi ngươi nói, rốt cuộc làm sao vậy?”
“Cửu điện hạ, bệ hạ, bệ hạ muốn gả công chúa đi Điền La!” Mắt Bích Nhi đã sớm đỏ au, phỏng chừng vừa khóc xong.
“Cái gì?” Mộ Dung Nghi thất kinh. “Là thật sao? Tại sao có thể như vậy?”
“Cửu đệ ngốc, tỷ tỷ ngươi xuất giá, ngươi không mừng thay cho ta sao?” Như Thần vỗ vỗ vai Mộ Dung Nghi đầy yêu thương.
“Mừng gì mà mừng? Vì sao Đoan Ngọc công chúa của Hoàng hậu nương nương không đi xa như thế, sao đến phiên Như Thần tỷ tỷ được?”
Bích Nhi vẻ mặt khó chịu, “Chỉ có Đoan Ngọc công chúa là công chúa chính tông, phải gả cho hoàng hoàng thân quốc thích. Như Thần công chúa của chúng ta không phải chính tông, có khác chi hàng hóa…”
“Bích Nhi, im miệng!” Như Thần nhíu mày.
“Ta đi tìm phụ hoàng! Ta đi cầu người thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!” Mộ Dung Nghi xoay vừa nghĩ chạy ra khỏi phòng, liền bị Như Thần giữ chặt lại.
“Vô dụng thôi, thánh chỉ đã ban ra… Quân vô hí ngôn. Huống hồ ở đây phải chịu cô tịch vắng vẻ, Như Thần thà theo lễ nghi của hoàng tộc xuất giá, đường đường chính chính bước ra, làm một Vương phi…”
“…” Mộ Dung Nghi thấp đầu, không nói lời nào.
“Ta ở trong cung hai năm gần đây thực sự rất khoái hoạt, có một đệ đệ thiện lương lại tri tâm như ngươi…”
“Ta đi tìm phụ hoàng”. Mộ Dung Nghi ngẩng đầu lên, “Ta muốn đưa người xuất giá!”
Đương triều hoàng đề nhìn kẻ đang im lặng quì ở trước mặt mình thỉnh cầu được làm sứ giả hòa thân, đưa Như Thần công chúa xuất giá, trong lòng không khỏi khẽ kinh ngạc một chút. Đứa con trai này của hắn từ nhỏ lớn lên trong nhân gian, đối với quyền vị không hề có dã tâm, cầm kỳ thư họa mọi thứ đều không thông, thậm chí còn bị vài vị ca ca khinh thường, nhưng đây là lần đầu đến thỉnh cầu mình thế này.
“Nghi nhi, ngươi phải biết rằng, đưa thân đường xá xa xôi, còn phải đi qua sa mạc ở phương bắc, nhất là ngươi lại không thông hiểu tập tục của Điền La. Đây cũng không phải là đơn giản như việc đến dị quốc du ngoạn.” Hoàng đế hết lời khuyên con của mình.
“Đi qua sa mạc vất vả, nhi thần không sợ. Không hiểu lễ nghi ở Điền La, nhi thần cũng có thể lập tức đi học. Như Thần là tỷ tỷ của nhi thần, nàng từ nhỏ đã mất đi mẫu thân, thử nghĩ nàng trên đường đi xa xôi đến đó, ngay cả nhi thần là hảo đệ đệ cũng không đưa tiễn, trong lòng cô đơn biết mấy.”
“Việc này…” Hoàng đế trong lòng cũng có chút dao động. “Ngươi còn chưa đủ mười tám tuổi, hình như…”
“Phụ hoàng, Cửu đệ quả thật trẻ tuổi một chút.” Mộ Dung Phi Dật chầm chậm bước vào tẩm cung, làm một lễ rồi nói. “Nhưng sang năm hắn tròn mười tám, là một đại nhân, nên tuyển phi. Lần này đưa thân coi như là sau này sẽ hiểu rõ việc thành thân. Huống hồ có nhi thần Lục ca này cùng theo, không xảy nhiễu loạn được đâu.” Dứt lời, Phi Dật nhìn Mộ Dung Nghi đang quì ở bên cạnh, miệng cười thâm trường ý vị.
Rốt cục, hoàng đế cũng gật đầu.
Trên đường về, Mộ Dung Nghi gọi Phi Dật đang đi ở phía trước, nói: “Đa tạ.”
Hắn nghĩ Phi Dật sẽ quay đầu lại, nhưng hắn cứ tiếp tục bước đi, phất tay vài cái.
Nửa tháng sau, Mộ Dung Nghi theo đội ngũ đưa thân ra khỏi kinh thành. Hắn nhìn chiếc xe ngựa màu đỏ thẫm ở phía trước, nội tâm trăm mối xúc cảm ngổn ngang. Như Thần vén màn lên hỏi: “Xem, đó là chỗ ngươi cùng Tiểu Vũ dùng trà sao?”
Mộ Dung Nghi liền gạt khuôn mặt khó coi của mình đi, tươi cười gật gật đầu.
“Mau nhìn, kia hình như chính là Tụ Tiên các?” Như Thần vui vẻ như chú chim nhỏ vừa được giải phóng khỏi ***g son. Nhưng mà chú chim đó, cũng sắp sớm bị rơi vào chiếc ***g khác mà thôi.
“Đúng vậy a…” Mũi Mộ Dung Nghi có chút cay cay.
“Ta hiện tại rất hạnh phúc, Nghi nhi”. Như Thần nở nụ cười, Mộ Dung Nghi chưa bao giờ biết ngoài Phi Dật còn có ai có thể có nụ cười khuynh thành như thế. “Nếu không phải nhờ lần hòa thân này, ta chỉ sợ suốt đời cũng không có cơ hội nhìn thấy nơi ngươi cùng Tiểu Vũ từng đi qua.”
Mộ Dung Nghi nhìn chân trời, hít một hơi dài.
Tiểu Vũ, ngươi bây giờ ra sao? Ta rất nhớ ngươi, thật sự rất nhớ.
——————–
Tiểu Vũ, giờ em ra sao? Tỷ ta cũng rất nhớ em ah T___T