Tịch Chiếu Huề Phương Điện

Chương 28: Chương 28




CHƯƠNG 28

             

            Ra khỏi biên quan, tiếp đến là sa mạc mênh mông vô bờ. Mỗi khi có trận gió to thổi qua, trông chúng nhấp nhô như sóng biển.

            Mộ Dung Nghi liếm liếm đôi môi khô khốc, đem siêu nước đưa vào trong xe ngựa cho Như Thần công chúa.

            “Ta không cần, ngươi khổ cực như vậy, ngươi uống đi!” Như Thần nhìn Mộ Dung Nghi bị nắng gió quật đến tiều tụy, vạn phần đau lòng. Mộ Dung Nghi lại an ủi chính nàng rằng không có việc gì.

            Ở sa mạc, nhiệt độ ban ngày làm cho người ta cảm giác như bị nướng sống, ban đêm lại lạnh như ở hầm băng.

            Buổi tối, binh lính cùng đội ngũ đưa thân ngồi vây quanh ở trước lửa trại. Mộ Dung Nghi mân mê ngón tay, ngẩn người nhìn chằm chằm vào ánh lửa. Lúc này, một túi nước lắc lư ở trước mặt mình.

            “Uống chút sữa ngựa đi, bằng không ban đêm càng lạnh hơn.”

            Mộ Dung Nghi ngẩng đầu, chỉ cảm thấy một luồng sáng lóa mắt. Lục ca của hắn dù trải qua xan phong lộ túc [thiếu ăn, gió quật], vẫn không lộ vẻ mệt mỏi như người khác, vẻ mặt vẫn tươi cười như gió thoảng mây trôi.

            “Sao ngươi lại phấn chấn như vậy? Hình như mọi người ở đây đều mê mệt ngủ cả rồi.” Mộ Dung Nghi nâng mắt lên.

            “Bởi vì bọn họ càng ôm lấy tâm sư sầu khổ càng làm tinh thần tiêu hao nhanh chóng. Mà ta, tới đây để thưởng thức đại mạc cô yên, trống trải tịch liêu, không có thâm cung nội viện đấu đá nhau, vì sao không hảo hảo hưởng thụ?” Ánh mắt Phi Dật hướng về phương xa, làm người ta đoán không ra tâm tình.

            Mộ Dung Nghi cảm giác một cánh tay ôm lấy mình, nhẹ gác đầu mình lên vai đối phương.

            Người đang ôm lấy mình sưởi ấm chính là Lục ca sao? Người hay cười nhạo hắn cũng là Lục ca? Trong giây lát nhớ lại khi ở lễ săn bắn, đôi môi của Lục ca, lưỡi của Lục ca, đầu ngón tay của Lục ca, chỉ cảm thấy tim đập tăng nhanh, một luồng hơi nóng trào lên.

            “Làm sao vậy?” Thanh âm của Phi Dật vang lên trên đỉnh đầu.

            “Không… Không có gì… Lục ca”, Mộ Dung Nghi dừng một chút, “Ngươi vì sao đột nhiên đối tốt với ta như vậy a?”

            “Ngủ đi.” Phi Dật không trả lời, nhắm nghiền hai mắt.

            Đi qua sa mạc thêm hai ngày một đêm nữa, đoàn đưa thân của Mộ Dung Nghi cũng tới Điền La thành công, ba ngày sau vào đến đô thành.

            Buổi tối hôn lễ, Mộ Dung Nghi nhìn Như Thần vừa xong lễ liền bị phu quân của nàng ôm lấy, đi qua chiếc thảm màu đỏ, xuyên qua đám người hoan hô, tiến nhập tân phòng, không khỏi từ trong mắt một dòng nước trong suốt chảy xuống.

            “Làm sao vậy? Ngươi là hoàng tử, cũng không phải là công chúa, nam nhi đổ máu không đổ lệ.” Phi Dật cầm chén rượu đi đến trước mặt hắn.

            “Lục ca không đi hưởng thụ ôn hương ngọc nhuyễn nơi này, lại chạy tới đây cười nhạo ta… Mỹ nhân ở đây cũng giống như cảnh sắc ở đại mạc, cả đời được gặp không tới vài lần.” Mộ Dung Nghi tức giận nói, dù sao nơi này không phải hoàng cung, không sợ đắc tội với Lục ca điên này.

            “Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta.” Tâm tình của Phi Dật hình như chẳng bị vẻ mặt của Mộ Dung Nghi phá hỏng được.

            “Ta suy nghĩ rằng người bên cạnh ta đều dần rời xa ta. Bốn năm trước là Tiểu Vũ, bây giờ là Như Thần, tương lai có lẽ mẫu phi, Tiểu Lam Tử bọn họ cũng đều rời bỏ ta!” Mộ Dung Nghi đột nhiên nóng giận đem toàn bộ nói ra, xong trừng mắt nhìn Phi Dật “Như vậy ngươi vừa lòng chưa!”

            “Ta sẽ không rời xa ngươi.” Mộ Dung Phi Dật cười cười, cầm chén rượu quay lại đám người kia.

            “Cái gì?”

            Trong lời nói kia, biểu tình của Phi Dật rất ôn nhu, ngữ điệu rất nghiêm túc. Khi nhìn bóng lưng hắn xoay người đi, Mộ Dung Nghi cảm giác mình đang trải qua một giấc mộng dài, triền miên dai dẳng không bao giờ tỉnh lại.

            Vào ngày hôn lễ thứ hai, Mộ Dung Nghi nhìn Như Thần ở xa kia. Nàng ngồi ở trước bàn, nhìn thấy Cửu đệ của nàng, bất giác lộ ra nụ cười hạnh phúc. Phu quân của nàng vẻ ngoài thô lỗ, nhưng đối nàng lại thập phần ôn nhu. Như Thần nói với Mộ Dung Nghi, tuy rằng nàng sau này có thể không còn cơ hội trở lại cố hương, thậm chí là không thể gặp lại đệ đệ này. Nhưng trực giác nói với nàng rằng, nàng không có gả sai người.

            Khi ly biệt, Mộ Dung Nghi thấy treo trên tường hình như chính là con diều hắn làm cho Như Thần.

            “Cửu đệ, trong lòng ta con diều này mới chính là quà cưới thật sự.” Vị công chúa này ngày xưa ở thâm cung chịu đủ loại khinh thường, ngược lại ở trên dị quốc lại cười tươi như hoa. Giây phút đó, Mộ Dung Nghi thấy yên lòng.

            Đội ngũ đưa thân sau khi ở lại bảy ngày, tới khi ly biệt, Mộ Dung Nghi ngước nhìn Như Thần ở trên thành lâu vẫy tay, thầm nói “Bảo trọng”.

            Khi mọi người lại đi tới sa mạc, không ít người bắt đầu thở dài. Ngược lại Mộ Dung Nghi lại hô to: “Mọi người cố lên! Sống qua quan này, chúng ta trở về gia !”

            “Hương ba lão, phấn chấn vậy a?” Phi Dật cười cười đi theo phía sau Mộ Dung Nghi.

            “Lục ca”, Mộ Dung Nghi xoay người, cười ám muội nói, “Ngươi có để ý được  không, ngươi trước mặt người khác rất thích gọi ta là hương ba lão, cười nhạo ta mong ta thống khổ chảy nước mắt ngắn dài. Nhưng mà lúc không có ai, ngươi lại… Loại người gì thế? Không phải là ngươi điên thật đấy chứ?”

            Mặt Mộ Dung Phi Dật sầm xuống, trong lòng Mộ Dung Nghi kêu một tiếng “bất hảo a”. Sau đó Phi Dật xuống ngựa, thay lạc đà, quất roi, một trận bụi cát tung lên, làm cho Mộ Dung Nghi bị ăn vào không ít.

            Đúng, ta có bệnh, mắt Mộ Dung Phi Dật trừng mở lớn, phóng đi dứới ánh mặt trời đã thượng đỉnh, bệnh của ta chính là không nên đem ngươi để ở trong tim ta.

            Lại đi thêm trong sa mạc một ngày một đêm, tất cả mọi người có chút mỏi mệt. Ngẫm lại chỉ cần đi thêm một ngày đường nữa, tới chút nữa là có thể uống thanh tuyền, ăn hoa quả mọng nước, trong lòng tràn ngập hào hứng.

            Bỗng nhiên, phía trước có một nhóm người cưỡi tới, Mộ Dung Nghi không khỏi nhướng cổ nhìn ra xa. Bỗng một mũi tên bắn lại đây, thị vệ ở một bên đã ngã phịch xuống.

            Mọi người nhất loạt đều ngây ra.

            “Xếp thành hàng! Rút kiếm! Chúng ta bị tập kích !” Thanh âm của Phi Dật cắt qua không gian yên tĩnh. Mọi người đột nhiên bừng tỉnh, Mộ Dung Nghi nghe thấy bên tai thanh âm của bảo kiếm được đồng loạt rút ra khỏi vỏ.

            Bọn họ là ai?

            “Lại đây!” Phi Dật kéo Mộ Dung Nghi từ trên lạc đà xuống ra sau lưng mình.

            Rất nhanh, lại có mấy cái tiễn bắn lại đây, Phi Dật đều linh hoạt chặn được. Sau đó giương cung ráp tên, cơ hồ không có thời gian nhắm bắn, tiễn liền thả đi ra ngoài. Trong đám kẻ địch lập tức vài kẻ ngã xuống.

            “Bọn họ cưỡi ngựa, xem ra đã sớm chuẩn bị mai phục kỹ càng!”

           ————————————

            End 27,28

——————————

           

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.