Tịch Chiếu Huề Phương Điện

Chương 30: Chương 30




CHƯƠNG 30

            Mấy ngày gần đây ở biên quan điều động đến rất nhiều binh mã. Ngay cả Mộ Dung Nghi cũng cảm giác được một loại không khí vô cùng khẩn trương. Theo lời của Đinh Hiên nói, là bởi vì nhóm dong binh đánh lén chưa trở về Tây Quỳ phục mệnh, Tây Quỳ sẽ sớm tiến thêm một bước hành động nữa.

            Lại qua mấy ngày, nghe nói Điền La phái sứ thần đến tìm hiểu từ đầu đến cuối sự việc, Hoàng đế Lan Phũ quyết định tự mình thiết yến đãi bọn họ. Vào ngày yến hội, ngoại trừ Mộ Dung Phi Dật đang bị thương mà vắng mặt, ba vị hoàng tử còn lại đều tham dự lễ hội đón sứ thần Điền La.

            Trong buổi yến hội, sứ giả Điền La lại hỏi một chút những việc có liên quan sự kiện lần, tỏ vẻ toàn lực hỗ trợ Lan Phũ.

            Ngay lúc đó, Mộ Dung Nghi hỏi thăm tin tức Như Thần công chúa, đối phương trả lời khi đi vội vàng chưa kịp gặp qua công chúa, làm cho Mộ Dung Nghi trong lòng không khỏi thất vọng.

            Sau vài màn khinh ca mạn vũ [ca múa lung tung beng] , tất cả mọi người đều có vẻ hưng phấn. Sứ giả Điền La thừa dịp mọi người đang hưng trí dạt dào, liền đề nghị rằng bọn họ có mang đến vài vũ nữ, có thể gọi đến ca múa cho mọi người xem một lát. Mộ Dung Nghi bĩu môi không có chút hứng thú, nhưng phụ hoàng liên tục vỗ tay tán thưởng nhiệt liệt.

            Ở phía bên ngoài lập tức có tiếng trống cơm gõ nhịp, sau đó nhạc khúc vang lên, vài nữ tử Điền La nối đuôi nhau mà vào, chỉ mởi khởi vũ mà tất cả mọi người đều bị dáng người uyển chuyển kia thu hút. Mộ Dung Nghi ngược lại có chút kỳ quái, bởi vì khi ở Điền La xem bọn họ ca vũ, so ra tiết tấu có phần đơn giản nhưng mạnh mẽ hơn, không có uyển chuyển hàm súc như vậy.

            Đang lúc nghi nghi hoặc hoặc, bỗng nhiên một vũ nữ rút ra chủy thủ hướng về phía hoàng đế đâm tới. Mọi người trong giây phút đó liền giật mình, đáng tiếc Tam ca Mộ Dung Ngọc lại ngồi quá xa căn bản không kịp cứu giá.

            Ngay lúc mà tất cả người ngồi đó thở cũng không dám thở mạnh, một mũi tên cắt qua tất cả tầm mắt, bắn trúng vào hậu tâm của vũ nữ kia. Nàng trong nháy mắt ngã xuống trước ghế ngồi của hoàng đế, nhưng vẫn cố gắng giãy giụa nghĩ muốn trườn lên,  lại bị đám thị vệ đã phản ứng kịp thời đè xuống.

            Một vị tướng quân thân mang áo giáp màu bạc từ ngoài cửa dẫn dắt một đội quân nhanh chóng vào trong điện. Sứ giả Điền La kia thấy tình hình không ổn, liền rút trong ống giày ra một cây chủy thủ hướng ghế chủ tọa mà đâm tới. Vị tướng quân mặc áo giáp bạc kia liền rút bội kiếm từ bên hông ra, trong nháy mắt mọi người chỉ thấy kiếm quang chợt lóe lên. Sau thắt lưng sứ giả Điền La liền đổ máu ngã xuống, lập tức vài thị vệ tiến lên đưa đè chặt bọn họ hung hăng áp trên mặt đất.

            Mọi người lại thêm một phen ngẩn ra, chính vị hoàng đế cũng không theo kịp biến cố vừa xảy ra, vẫn chưa hoàn hồn lại.

            Vị tướng quân mặc ngân giáp kia lập tức sụp một gối quỳ xuống, cúi đầu hành lễ, thanh âm trong trẻo.

            “Nhi thần cứu giá chậm trễ khiến phụ hoàng chấn kinh! Thỉnh phụ hoàng thứ tội!”

            Thanh âm vang vọng trong điện, đem tinh thần của tất cả mọi người quay về. Khoảnh khắc Mộ Dung Nghi nghe thấy âm thanh của hắn, thân thể không tự giác được lập tức run rẩy. Hoàng đế nhìn chằm chằm người mang mũ giáp màu bạc kia một lúc lâu, cũng không thể cất nên lời.

            “Thập đệ? Là thập đệ sao?” Đinh Hiên từ chỗ ghế ngồi liền đứng lên.

            “Ra là Vũ nhi! Mau mau đứng lên!” Phụ hoàng đã qua cơn khiếp sợ, khôi phục lại tinh thần, nhìn đứa con trước mắt tư thế oai hùng hiên ngang, mặt lộ vẻ vui mừng từ trên ghế ngồi đi xuống nâng hắn dậy. “Ngươi cứu mạng phụ hoàng, phụ hoàng làm sao trách tội ngươi?”

            Việc là, Tây Quỳ sau khi biết được động binh thất bại, lại nghe nói Hoàng đế Lan Phũ thân chinh tới biên quan, liền phái năm nghìn quân lính tinh nhuệ nhất đi vòng qua biên quan Thục Châu – nơi Mộ Dung Vũ trấn thủ, nhằm đánh úp Lộ Châu – nơi giáp giới của Lan Phũ và Điền La. Nhưng lại bị Mộ Dung Vũ thấy rõ tiên cơ, toàn quân qua cửa ải đều bị mai phục tiêu diệt hết. Mộ Dung Vũ còn biết được Tây Quỳ thủ tiêu sứ giả Điền La, ý đồ lợi dụng bọn họ, giả mạo mang công văn đến ám sát hoàng đế, vì thế liền gấp rút hành quân trắng đêm từ Thục Châu đến Lộ Châu cứu giá.

            Mộ Dung Nghi ngơ ngác nhìn Mộ Dung Vũ đã trưởng thành hơn xưa rất nhiều, không biết nên khóc hay nên cười. Đây có phải thật không? Bốn năm đã qua nhanh như thế, ta rốt cục có thể lại nhìn thấy hắn?

            Hắn cao lớn hơn nhiều, ngũ quan trở nên thâm thúy nhạy bén, thần thái có một loại quyết đoán không thể diễn tả bằng lời, cũng không thâm trầm như Tam ca. Tiểu Vũ hiện tại giống như ra một lưỡi dao sắc bén đã rút ra khỏi vỏ.

            Ngươi còn có thể nhớ rõ ước định của chúng ta không? Ngươi còn có thể ngây ngốc hỏi ta có thích hay không?

            Phụ hoàng vẫn vỗ vai Tiểu Vũ nói, nào là: “Thật sự trưởng thành!”, “Phụ hoàng đưa ngươi đi biên quan quả không sai!”… Tiểu Vũ chỉ cúi đầu trở lại: “Tạ ơn phụ hoàng đã cất nhắc!”

            Mà Tiểu Vũ như vậy, làm cho Mộ Dung Nghi cảm thấy được thoạt nhìn rất gần, trên thực tế là ở quá xa, hắn nhớ… hắn thật muốn tiến đến ôm hắn. Nhưng hắn cũng đã bị các đại thần vây quanh, hỏi lung tung này kia, lại là ca ngợi, lại là mời rượu.

            Mộ Dung Nghi thở dài, đành ly khai khỏi buổi tiệc.

            Hắn vẫn là Cửu hoàng tử vô công rồi nghề như trước đây, mà người kia đã là tướng quân thân mang áo giáp anh dũng vượt mọi chông gai trên chiến trường. Bốn năm, dường như tạo nên khoảng cách giữa bọn họ như thế, nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm, chính là không biết nên như thế nào để vượt qua.

            Mộ Dung Nghi nằm ở trên giường, tắt đèn, nhắm mắt lại.

            Đêm đã khuya, bắt đầu lạnh, Mộ Dung Nghi kéo kéo chăn, vẫn không thể ngủ được.

            Có tiếng đẩy nhẹ mở cửa ra, “Trễ như thế…” Mộ Dung Nghi còn chưa kịp nói cho hết lời, miệng hắn đã gấp gáp bị một bàn tay ngăn lại.

            “Ta rất nhớ ngươi, Cửu ca…” Trong bóng đêm, chỉ nhìn thấy một đôi đồng tử sáng ngời.

            “Tiểu Vũ?” Mộ Dung Nghi muốn ngồi dậy lại bị đối phương đè xuống. Ngón tay Tiểu Vũ nhẹ nhàng chạm lên mặt hắn, chậm rãi lướt qua từng điểm trên khuôn mặt, đi qua chóp mũi, dừng lại ở đôi cánh hoa của hắn ve vuốt ve.

            Sau đó, Tiểu Vũ khẽ cúi đầu xuống, một sự tiếp xúc thật mềm mại tiến đến trên môi Mộ Dung Nghi. Khoảnh khắc đó, trong lòng Mộ Dung Nghi trào dâng một nỗi khát khao mãnh liệt, liền đưa hai tay choàng lấy vai Tiểu Vũ. Lưỡi của Tiểu Vũ lướt qua khe hở, nhanh chóng tiến vào trong, dùng sức mút nước bọt vào trong miệng hắn. Hai bàn tay Tiểu Vũ nhẹ nhàng nâng lấy cằm Mộ Dung Nghi, từng nụ hôn tinh tế say đắm đi vào cần cổ. Tiểu Vũ đưa lưỡi đi vào hầu kết [Adam’s apple], dọc theo điểm nổi lên đó đánh vài vòng. Mộ Dung Nghi không khỏi “A…” một tiếng, liền lập tức đỏ mặt, vươn tay che miệng mình, xấu hổ liền nghĩ muốn kéo chăn quấn mình trốn vào đó.

———————–

 

Em Vũ đã về, và thế là em Nghi mất đời trai ‘____’

Tiếp theo đây, bạn phải nói trước là bạn chỉnh da ôi rất dở, bạn bik đọc hiểu ko bik nói ah, ai đọc kiu bạn xài từ bậy cũng chịu thau. Bạn lười nhất là chỉnh mí khúc XXOO =___=

            

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.