CHƯƠNG 33
Lục Tử Mặc gật đầu nói: “Như giả bao hoán.” [không thể là giả]
“Ha hả, như vậy tại hạ cũng là như giả bao hoán – Cửu hoàng tử Mộ Dung Nghi, vị này chính là đệ đệ của ta – Mộ Dung Vũ.” Ta chỉ chỉ Tiểu Vũ ở bên cạnh giới thiệu với hắn.
Lục Tử Mặc trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng trên mặt lập tức lại không hề biểu hiện một chút sợ hãi, liền nói câu: “Hạnh ngộ.”
Ban đêm, Mộ Dung Nghi mời Lục Tử Mặc và Tiểu Vũ ở Huề Phương điện cùng cộng ẩm. [Nhậu =))]
Chính cái gọi là tam nhân đối ẩm, có chút không thoải mái, khuôn mặt của Lục Tử Mặc vẫn như lúc đầu không có biểu tình gì nhiều. Khi từ biệt, Lục Tử Mặc đưa ra hai tờ ngân phiếu ba nghìn lạng tới trước mặt Mộ Dung Nghi, hắn ngẩn ra không hiểu gì.
“Cửu điện hạ không nhớ rõ? Ngày đó người từng cho ta ba nghìn lạng, muốn ta trong vòng mười năm thi đỗ Trạng Nguyên?”
“Đúng vậy a, nhưng mà Lục huynh ngươi trong vòng năm năm đã đạt được rồi. Bạc này khi đó tới nay … Còn a.”
“Điện hạ nếu không nhận lại bạc này, chính là không thừa nhận Lục mỗ.”
Mộ Dung Nghi cười cười, Lục Tử Mặc này thật đúng là hết thuốc chữa, bất đắc dĩ đành phải đưa tay nhận lấy ngân phiếu kia về.
Qua mấy ngày sau, hôm đó Mộ Dung Nghi vốn đang muốn tìm Lục Tử Mặc tâm sự, vì Tiểu Vũ từ lúc quay về kinh dần dần trở nên bận rộn rất nhiều việc. Nhưng khi hắn vừa tới Trạng Nguyên phủ lại thấy Lục Tử Mặc đang thu dọn đồ đạc. Nguyên lai là Lũng, Ngô, Trữ – ba châu này đang gặp họa thủy tai, phụ hoàng bổ nhiệm Lục Tử Mặc làm khâm sai đại thần đi trước giám sát hỗ trợ, cứu nạn hồng thủy rồi sau đó ở lại tu kiến công trình thuỷ lợi. Mộ Dung Nghi tuy rằng vì Lục Tử Mặc nhiệm chức sẽ phải rời kinh mà có chút tịch mịch, nhưng cũng vui vì hắn rất được phụ hoàng coi trọng như vậy.
Đáng tiếc, ba ngày sau, Tiểu Vũ cũng bị điều động xuất kinh, phụ trách huấn luyện gì đó. Mộ Dung Nghi đành phải mỗi sáng sớm đều cưỡi ngựa gần một canh giờ, đến quân doanh xa xa kia xem Tiểu Vũ luyện binh, giữa trưa cùng hắn ăn một bữa cơm. Tiểu Vũ thấy Mộ Dung Nghi chung quy vẫn là tính khí trẻ con, liền tươi cười nói thấy Mộ Dung Nghi muốn cùng hắn ở một chỗ như vậy, cảm thấy thực sự rất hạnh phúc. Sau đó hai người thường xuyên làm một số chuyện hôn hít mờ ám. May là người đưa cơm vào trướng là tâm phúc của Mộ Dung Vũ, bằng không hai vị hoàng tử chi mến loạn luân sẽ trở thành đề tài cho bọn lính lúc trà dư tửu hậu mất. [bạn thề là bạn ko chế ra “hôn hít mờ ám” ah, bạn cũng hem bik nó mờ ám tới cỡ nào Nhưng mà theo bạn thì giai đoạn này 2 đứa nó chính thức là lover rồi đó, chuyện gì cũng làm tới được ^^]
Tiểu Vũ ngẫu nhiên cũng biết được vài chuyện trong cung.
“Ngoài việc phụ hoàng thân thể không tốt, thường xuyên ho khan, sắc mặt trắng bệch, ở bên ngoài cũng không có biểu hiện gì khác.”
“Có phải là Thanh Trúc công tử kia vắt kiệt thể lực phụ hoàng quá chăng?” [mần nhiều quá bịnh ah=)) ]
“Đoán bừa!”
Nửa tháng sau, có tin của Lục Tử Mặc, nhưng tuyệt đối không phải tin tức tốt. Hắn phạm tội biển thủ khoản công quỹ triều đình hỗ trợ vùng thiên tai, hiện đã bị hạ ngục.
Khi Mộ Dung Nghi biết tin tức này, kinh ngạc đến nỗi không thể nói nên lời. Hắn từng sang Trạng Nguyên phủ của Lục Tử Mặc, bên trong ngoài những vật phẩm được ngự ban ra, hoàn toàn không có gì đáng giá. Hơn nữa lúc còn ở kinh thành, Lục Tử Mặc cũng không thu nhận lễ vật của các quan viên khác. Chẳng lẽ làm khâm sai đại thần liền khiến cho ngay cả tính tình cũng đại biến?
Ngày hôm đó Mộ Dung Nghi không đi gặp Tiểu Vũ, mà là đi tới đại lao Hình bộ.
Trong đại lao, Lục Tử Mặc thoạt nhìn gầy yếu đi rất nhiều, nhưng quyết không suy sụp tinh thần, vươn lưng thẳng thắn, thần sắc ngạo nghễ.
Mộ Dung Nghi nhìn ánh mắt hắn như thế, biết hắn tuyệt đối không có biển thủ khoản tiền cứu trợ thiên tai. Bởi vì hắn vẫn là một người như trước kia, có tôn nghiêm tự trọng, chắc chắn là không làm chuyện như vậy. Cho nên Mộ Dung Nghi không hỏi hắn ngươi có biển thủ công khố mà bỏ túi riêng thật hay không, mà là hỏi hắn rốt cuộc ai vu oan cho ngươi.
Nguyên lai là sau khi Lục Tử Mặc nhậm chức, phát giác đại bộ phận quan lại hỗ trợ thiên tai đều xem khoản công quỹ này là vô cùng béo bở, mỗi người đều muốn được chia phần. Lục Tử Mặc tất nhiên là không cùng bọn chúng thông đồng làm bậy, bọn họ liền sàm tấu lại với Thái tử ngoại công, cũng là Thừa tướng đương triều. Kẻ dung túng cho bọn chúng biển thủ khoản công quỹ này chính là Tần thừa tướng. Sau khi Lục Tử Mặc biết được, liền dâng sớ tố cáo Tần thừa tướng, không may là sớ chưa kịp dâng đã bị vây cánh tay trong của bọn chúng vu hại. Bọn chúng vừa ăn cướp vừa la làng, đem toàn bộ tội danh đổ cho Lục Tử Mặc.
Mộ Dung Nghi nghe xong, nghiến răng nghiến lợi nói : “Một đám sâu mọt triều đình!”
Lục Tử Mặc lại lắc đầu nói: “Quan trường hắc ám a. Tựa như một cái chảo nhuộm, người nào nhảy vào rồi làm sao không vấy đủ mọi màu sắc?”
“Ít nhất ngươi vẫn là Lục Tử Mặc mà ta biết.” Mộ Dung Nghi thầm hạ quyết tâm, “Lục huynh, ngươi viết lại sớ lần nữa cho ta!”
“Điện hạ không nên vấy tay vào nước bẩn…”
“Không thử một chuyến làm sao biết có bẩn hay không!”
Hôm đó, Mộ Dung Nghi đem chuyện này nói lại cho Tiểu Vũ. Tiểu Vũ thần sắc ngưng trọng, Mộ Dung Nghi vốn đang lo lắng Tiểu Vũ cũng sẽ bảo hắn không nên liên lụy việc này. Nhưng Tiểu Vũ lại nhẹ nhàng cười cười nói: “Quân tử có cái nên làm có việc không nên làm. Cửu ca của ta là quân tử, tiểu đệ này cũng chỉ biết liều mình theo quân tử .”
Hai người thảo luận một lúc, nếu chỉ đem tấu chương của Lục Tử Mặc trình lên thì chưa chắc đã có sức thuyết phục, phải có căn cứ thiết thực xác minh mới được. Tiểu Vũ quyết định phái một ít binh sĩ thân tín cải trang thành dân chúng trà trộn vào ba châu gặp nạn, làm một bản thỉnh nguyên thư của một vạn dân để chứng minh rằng từ khi Lục Tử Mặc tại chức là chính trực thanh liêm. Sau đó tìm cách xem xét sổ sách của bọn quan lại hủ bại kia. Mà tất cả việc này, phải hoàn tất trong vòng một tháng, bằng không chỉ sợ Lục Tử Mặc ở tam ti hội thẩm cũng khó giữ được tánh mạng.
Hai mươi ngày sau, Mộ Dung Nghi lấy được thỉnh nguyện thư của một vạn dân; nhưng vẫn không có được sổ sách, bởi vì không có nắm chắc thành công mà trong lòng vô cùng buồn rầu. Trên đường ra quân doanh, Mộ Dung Nghi gặp Phi Dật.
“Lục… Ca…” Nhớ tới vị Lục ca này đã ba tháng chưa gặp, hắn không khỏi nhanh chóng tiến đến.
“Ra là hương ba lão ngươi ah.” Phi Dật cười cười, thoáng nhìn thấy thỉnh nguyện thư ở trong ngực hắn.
“A…” Mộ Dung Nghi đem thỉnh nguyện thư trong ngực mình giấu đi, nhưng tay Phi Dật lại nhanh hơn, lập tức giật được nó.
———————————-