Tịch Chiếu Huề Phương Điện

Chương 32: Chương 32




CHƯƠNG 32

            “Ngươi để cho hắn ôm ngươi ?” Phi Dật lần đầu tiên dùng loại ngữ điệu lạnh lẽo này nói chuyện với hắn.

            “Còn không có… Không…” Mộ Dung Nghi lúc đó chỉ muốn tránh thoát, bất đắc dĩ chính mình lại như một con côn trùng nhỏ mắc phải mạng nhện, không thể vùng vẫy.

            Phi Dật không nói nổi lời nào, nhưng trợn tròn mắt nhìn Mộ Dung Nghi. Ánh mắt của hắn rất phức tạp cũng quá bức người, Mộ Dung Nghi ngoài việc chịu đựng ra thì không thể hiểu được hàm ý trong đôi mắt đó.

            “Cút! Cút ngay ra ngoài cho ta!” Phi Dật bỗng nhiên một tay đẩy ngã Mộ Dung Nghi xuống mặt đất, sau đó chỉ vào cửa lớn tiếng hét lên.

            “Lục ca…” Mộ Dung Nghi đứng lên, hắn không hiểu Lục ca vì sao trước đó còn có ôn nhu biểu lộ nay vì cái gì đột nhiên thay đổi thái độ nhanh như vậy. [vì ghen, vì đau chứ còn giè. Cái đầu mài có j trong đó mà… =.=]

            “Ta kêu ngươi cút —— “

            Mộ Dung Nghi quả thực không thể tin được, chưa bao giờ thấy Lục ca tỏ ra biểu tình tức giận tột cùng như thế, hắn chỉ biết lủi thủi đẩy cửa bước ra ngoài.

            Đêm đó, Mộ Dung Phi Dật ngồi ở trên giường, ôm đầu gối, hung hăng cắn vào một góc chăn. Trong óc của hắn không ngừng lặp lại hình ảnh hai thiếu niên ôm hôn nhau bốn năm về trước, ánh mắt trở nên thâm ám tối sầm lại.

            “Đang suy nghĩ gì? Nghe nói ngươi hôm nay không chịu uống thuốc.” Tiếng nói ôn nhuận vang lên bên tai, không cần ngẩng đầu, Mộ Dung Phi Dật cũng biết cách nói chuyện thế này chỉ có thể là Đinh Hiên.

            “Tứ ca muốn nói cái gì?” Phi Dật không nhìn hắn, đôi mắt vẫn trân trối nhìn về phía trước mặt.

            “Phụ hoàng đã muốn hạ chỉ dụ cho phép Thập đệ quay về kinh hỗ trợ Tam ca.”

            “Thì sao?”

            “Ta biết ngươi không hy vọng Nghi nhi cùng Tiểu Vũ cùng một chỗ, nhưng ta nhắc nhở ngươi, Tiểu Vũ nay đã hơn xưa, Nghi nhi cũng không còn là tiểu hài tử, hắn biết suy nghĩ, hắn có chính kiến, nếu ngươi làm gì bọn họ, Nghi nhi đều sẽ biết.”

            Phi Dật chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt tươi cười của Đinh Hiên, nói : “Đa tạ Tứ ca nhắc nhở, Tứ ca quá lo lắng.”

            Đinh Hiên há miệng thở dốc, vốn còn muốn nói điều gì, nhưng rốt cục vẫn không thể nói tiếp.

            Trên đường hồi kinh, Mộ Dung Nghi mặc dù có Tiểu Vũ làm bạn, cảm giác khoái hoạt vô cùng, nhưng Lục ca đối với mình hoàn toàn lãnh đạm, ngay cả một câu châm chọc khiêu khích đều không có, điều này làm cho trong tim của hắn có một cảm giác bất an mơ hồ.

            Trở về cung, cuộc sống vẫn tiếp tục như trước, điều khác biệt duy nhất chính là, Mộ Dung Nghi không còn cô đơn nữa. Tiểu Vũ lúc nhàn hạ thường xuyên cùng hắn đi cưỡi ngựa, hoàng tử mãn mười sáu tuổi đã được phép tự do xuất nhập hoàng cung, không giống trước đây mỗi lần muốn ra ngoài chơi đều phải cải trang thành tiểu thái giám. Có một lần hai người sau khi đi tới các lầu các nổi danh thưởng thức hết tất cả các mỹ vị trong hoàng thành, lúc về ngang qua Tụ Tiên các năm xưa, thấy vị hồng y cô nương vẫn như cũ ở cửa chào hỏi khách khứa, không khỏi nhìn nhau cười.

            Hai tháng sau, khoa thi năm nay đã xong, người đoạt danh Trạng Nguyên là một thư sinh vô danh. Ngay từ đầu, các học sĩ ở Hàn Lâm Viện đối với vị Trạng Nguyên này không có cảm tình gì, tuy rằng vạn tuế gia đối với văn vẻ của hắn rất là yêu thích, nhưng mọi người chỉ cho rằng hắn còn quá trẻ, không thể có khả năng đó là thực tài. Nhưng sau khi Hoàng Thượng sai người ở giữa đại điện đọc văn án của Trạng Nguyên, mọi người đều chậc chậc khen ngợi, mà ngay cả lão Tạ học sĩ bát cổ [cổ hũ] cũng cảm thán nói: ” Chân thị trường giang hậu lãng thôi tiền lãng a!” [Trường Giang sóng sau xô sóng trước]

 

            Mộ Dung Nghi đối với tài hoa văn chương này cũng rất kính nể, trên đường từ thao trường hồi cung không ngừng hưng phấn mà bàn luận: “Tiểu Vũ a, ngươi nói hạng người nào có thể viết ra văn chương vừa ý vị thiên thành mà ý chính lại thực sát hợp ý dân sinh như vậy a?”

            “Cửu ca muốn biết? Vậy ngươi đến gặp hắn là được a!” Tiểu Vũ điểm điểm lên mũi hắn nói.

            “Đúng rồi, hắn gọi là gì a?”

            “Lục Tử Mặc a, Cửu ca, ngươi kính nể người ta mà ngay cả tên của người ta cũng không biết, có phải là thật tâm hay không a!”

            Mộ Dung Nghi ha hả cười ngây ngô cười, đang đi va phải một người, đối phương thân vận triều phục màu đỏ, toát lên khí chất rất nho nhã. Nhưng ánh mắt trong lúc đó có vài phần lạnh thấu xương, làm cho người ta không khỏi kính nể, dù thoạt đầu nhìn qua chỉ như một thư sinh nhu nhược yếu đuối.

            Mộ Dung Nghi nhanh chóng đỡ đối phương dậy, liên tục nói vài tiếng thực xin lỗi. Đối phương lại nhìn chằm chằm vào mặt Mộ Dung Nghi, tựa hồ thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.

            Tiểu Vũ cũng trêu ghẹo nói: “Cửu ca nhìn ngươi, lỗ mãng thất thất dọa người ta khiếp a.”

            “Ngươi? Ngươi làm sao lại ở đây?” Đôi mày đối phương đích nhíu chặt lại, Mộ Dung Nghi còn không kịp phản ứng, bả vai mình đã bị đối phương ghì lấy.

            Tiểu Vũ bước lên phía trước nói: “Vị đại nhân này, không biết Cửu ca của tại hạ ở nơi nào đắc tội các hạ, xin hãy nói rõ.”

            Đối phương lại ngoảnh mặt làm ngơ, nhìn Mộ Dung Nghi thật lâu sau nói: “Ngươi thật sự không nhớ rõ ? Năm đó ở ngoài Tụ Tiên các, chính ngươi đã cho ta tấm ngân phiếu chuộc thân, khiến ta miệt mài nỗ lực vươn lên ngày sau đến trước mặt ngươi chứng minh năng lực của mình, ngươi còn nhớ không?”

            Mộ Dung Nghi há miệng ngẩn ra trong chốc lát, đột nhiên nhãn tình sáng lên: “Ah! Là ngươi! Là ngươi! Nam hài rất có khí chất kia!”

            “Đúng! Chính là ta! Ngươi lúc ấy còn nói người nghèo cùng chỉ còn lại duy nhất là chí khí, ta đến bây giờ còn nhớ rõ lời của ngươi! Ta tìm ngươi thật lâu! Ngươi lúc ấy chỉ về phía đông, ta đi khắp thành đông hỏi mọi người đều không tìm được ngươi!”

            “Không thể nào? Ngươi còn nhớ rõ lúc ấy lời nói của ta, không phải là muốn đánh ta chứ? Ta lúc ấy nói ngươi cùng khổ chỉ còn lại chí khí là vì muốn cổ vũ ngươi…” Mộ Dung Nghi nhìn vạn phần vô cùng kích động, nơm nớp lo sợ giải thích.

            “Tại hạ hiểu được! Tìm kiếm các hạ là để đứng trước các hạ chứng minh năng lực của tại hạ. Tại hạ cũng không phải là chỉ có chí khí mà thôi!” Đối phương đứng trước Mộ Dung Nghi làm một vái thật thấp đầu.

            “Ra là như vậy a…” Mộ Dung Nghi khẩu khí thở hổn hển.

            “Tại hạ Lục Tử Mặc, xin hỏi đại danh các hạ?”

            “Ha hả, Lục huynh… A? Ngươi chính là Lục Tử Mặc?”

            ———————————–

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.