Tịch Chiếu Huề Phương Điện

Chương 36: Chương 36




CHƯƠNG 36

            Chúng đại thần nối đuôi nhau rời đi, nhưng ai trong lòng cũng biết Hoàng thượng đã có chủ ý.

            “Thanh Trúc a, trẫm cân nhắc lập Phi Dật làm thái tử, ngươi xem thế nào a?” Hoàng thượng nghiêng thân, nhìn Thanh Trúc ở bên đang châm trà cho mình.

            “Việc quốc gia đại sự này kia Thanh Trúc làm sao hiểu được a. Lục điện hạ có thể làm hảo Hoàng đế hay không, Thanh Trúc không biết. Nhưng Thanh Trúc nghĩ, nếu Thái tử lên ngôi, sợ rằng Hoàng hậu nương nương sẽ không bỏ qua cho Thanh Trúc, hơn nữa Tứ điện hạ, Cửu điện hạ còn có Thập điện hạ tra lật đổ Thái tử ngoại công, ngày sau Thái tử làm vua, chỉ sợ đối với các vị đệ đệ này…” Thanh Trúc dừng lại, nhăn mày liếc mắt nhìn sang Hoàng thượng, “Tam điện hạ võ đoán, Tứ điện hạ vô tâm, Ngũ điện hạ vô tài…”

            “Xem ra chỉ có Phi Dật …” Hoàng thượng thở dài, lại chưa phát giác ra ý cười đang lộ rõ trên mặt của Thanh Trúc.

            Trên thành Ngọ môn, Mộ Dung Nghi nhìn về phương xa, mắt chẳng buồn chớp.

            Khi nào thì cơn bạo động náo loạn này mới có thể chấm dứt, hắn cùng ta mới có thể dắt tay nhau ngao du thiên hạ?

            Bỗng một thân ngựa phi nhanh qua cửa cung, cuốn lên một đám bụi mịt mù.

            “Báo —— Tam điện hạ Mộ Dung Ngọc ở Ngô châu bị bạo dân vây khốn, tình thế rất nguy cấp!”

            Hoàng đế vừa nghe xong tin này liền ngất đi.

            Thái y hội chẩn càng tỏ vẻ tình huống thập phần không ổn, Hoàng thượng bệnh tình vốn đã không lạc quan, lại đột nhiên bị chấn động làm cho tâm huyết bất khoái, không thể gắng gượng…

            Hoàng thượng tựa hồ cũng biết mình sắp không xong, cho truyền vài vị hoàng tử và nhất phẩm đại thần vào tẩm cung, tuyên chiếu truyền ngôi Hoàng đế cho Lục hoàng tử Mộ Dung Phi Dật kế vị.

            Tất cả các đại thần nghe được tin này cũng không có biểu hiện gì kinh ngạc. Các hoàng tử khác đối với chiếu thư này quá bất ngờ ngoài sức tưởng tượng, nhưng lại cực lực che dấu. Chỉ có Mộ Dung Nghi trợn tròn mắt ngẩng đầu lên, ngôi vị Hoàng đế không phải là do Thái tử ca ca kế thừa sao?

            Hoàng thượng nói với các chư vị đại thần Mộ Dung Nghi sắp xếp hậu sự cho mình, giọng điệu rất bình tĩnh. Mộ Dung Nghi vốn đối với phụ hoàng không có cảm tình nhiều, nhưng trước cảnh tượng như vậy cũng không kìm được nước mắt giàn giụa. Cuối cùng, Hoàng thượng chỉ cho Phi Dật lưu lại, nói rằng có chuyện giao lại cho hắn.

            “Phi Dật, phụ hoàng biết…” Hoàng thượng mới vừa muốn nói gì, Phi Dật cười cười, khom người xuống.

            “Phụ hoàng”, khoảnh khắc đó, Hoàng thượng thấy trên mặt đứa con luôn luôn phóng đãng ngỗ ngược kia, hiện lên một nụ cười hấp dẫn quỷ mị lại vô cùng tàn nhẫn. “Ngươi có biết người mà Thanh Trúc yêu nhất là ai không?”

            “Đương nhiên là trẫm…” Hoàng thượng trong lòng bỗng nhiên dâng lên một nỗi bất an.

            “Không đúng, là ta.” Mộ Dung Phi Dật vừa lòng nhìn phụ hoàng của mình lộ ra biểu tình kinh ngạc há hốc. “Ngươi biết là ai chủ ý hãm hại Lục Tử Mặc làm cho hắn chịu tiếng xấu thay cho người khác không?”

            “Tần… Chư Lưu…” Hoàng thượng ngơ ngác hỏi.

            “Không đúng, cũng là ta.” Mộ Dung Phi Dật ra vẻ hiếu thuận, thay Hoàng thượng vuốt ngực thuận khí, lại nói tiếp “Bởi vì Lục Tử Mặc bị hãm hại, Cửu đệ mới có thể tận hết sức lực tìm cách cứu hắn. Cửu đệ muốn cứu, Đinh Hiên nhất định sẽ giúp hắn. Mà Đinh Hiên đã nghĩ muốn làm gì, làm sao lại không làm được? Bọn họ khổ sở trăm bề lật đổ được Tần Chư Lưu, ta có thể làm cho Triệu Lam lên làm… Phụ hoàng của ta, ngươi đại khái không biết Triệu Lam mê luyến mẫu phi của ta bao nhiêu, còn tận tâm phù ta thượng vị Hoàng đế.”

            “Ngươi… Ngươi nói bậy bạ gì đó…” Trong mắt Hoàng thượng đã tràn ngập kinh hoàng không thể tin được, thân thể bất giác sợ hãi mà run rẩy.

            “Phụ hoàng biết sự việc bạo dân khởi sự lần này quy mô tại sao lại lớn thế không?  Bởi vì thủ lĩnh là tâm phúc Vệ Phong của ta a, cho nên ngài yên tâm, trận này bạo loạn nhi thần sẽ nhanh chóng bình trị được nó a!”

            “Ngươi… Ngươi…” Hoàng thượng vươn tay muốn bắt lấy đứa con giống như ác ma ở ngay trước mắt kia, nhưng thân người co rúm yếu ớt, không thể nắm được vào cái gì.

            Mộ Dung Phi Dật bình tĩnh bước sang phía bên kia ngồi xuống, chậm rãi nói: “Đây là quả báo trả lại cho ngươi thay mẫu phi và ta. Nhưng mà, cuộc đời này sự việc duy nhất ngươi làm tốt, chính là đem Nghi nhi mang về cung, bằng không ta cả đời này cũng sợ đều tìm không thấy hắn.”

            Một cơn gió thổi qua, màn liễu tung bay, lướt qua cánh tay run lẩy bẩy của Hoàng thượng, như mặt nước lạnh lẽo…

            Khoảng nửa khắc sau, toàn bộ hoàng cung chìm trong tiếng than khóc.

            “Hoàng thượng băng hà, cả nước thương tâm —— “

            Cái gọi là “quốc không thể một ngày vô chúa”, ba ngày sau Mộ Dung Phi Dật liền ở giữa chúng quần thần vây quanh, đăng cơ Hoàng đế.

            Khi triều bái, Mộ Dung Nghi nghe thấy tiếng hô bên tai vang tận mây xanh “Vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế “, trong lòng không khỏi giật mình, phụ hoàng đã qua đời? Người ngồi ở thượng triều thật là Lục ca? Tiểu Vũ vì cái gì không ở bên cạnh ta?

            Mộ Dung Nghi theo bản năng ngẩng đầu lên, thấy người ngồi ở hoàng tọa kia khí thế lăng duệ, thao túng thiên hạ, trên khóe miệng nở nụ cười không khỏi làm người ta khuất phục. Vốn một việc đăng cơ đại hiển đơn giản mà vì người bước lên ngôi kia lại là Phi Dật, lại khiến người ta mê say.

            Sau khi đăng cơ đại hiển, những lễ mừng khác toàn bộ bị hủy bỏ vì loạn dân và thủy tai. Khi Phi Dật mệnh cho Mộ Dung Vũ lãnh binh tìm cách cứu viện Tam ca Mộ Dung Ngọc, trong lòng Mộ Dung Nghi càng thêm rối bời. Vì sao, vì sao Tiểu Vũ cách mình càng ngày càng xa ?

            Hắn lặng lẽ nắm chặt tay Đinh Hiên đang ngồi bên cạnh mình. Ngón tay Đinh Hiên chậm chậm vỗ nhẹ lên mu bàn tay Mộ Dung Nghi, hắn đã tính trước định bước ra khỏi hàng tấu trình Hoàng thượng hy vọng có thể để Tiểu Vũ lưu lại kinh thành, không ngờ chưa kịp mở miệng, mình đã bị phái đi Ngô châu đàm phán với thủ lĩnh loạn binh.

            Lúc bãi triều, Đinh Hiên vỗ lên vai Mộ Dung Nghi nói: “Cửu đệ ngươi nghe cho rõ, trước khi ta cùng Tiểu Vũ trở về, ngươi không được làm gì, chỉ cần đứng ở trong Huề Phương điện là được.”

            Mộ Dung Nghi gật gật đầu: “Tứ ca, ngươi nhất định phải giúp ta, giúp ta hảo chiếu cố Tiểu Vũ…”

            Cứ như vậy, Tiểu Vũ cùng Đinh Hiên đều đã đi đến Ngô châu.

            Nửa tháng sau, nạn loạn dân bị triều đình trấn áp đi xuống. Đinh Hiên ra mặt đàm phán, triều đình nguyện cấp một ngàn vạn lượng trợ cấp nạn dân của ba châu này, do Lục Tử Mặc danh tiếng thanh liêm đích thân giám sát việc này.

            Quân đội của Tam ca và Tiểu Vũ cũng bắt đầu quay về kinh.

           —————————————-

           Anh Phi Dật quả là ghê gớm, muốn hất ngôi Thái tử, phải hất chỗ dựa vững chắc trước. Muốn hất lão Thừa tướng, lại đi đường vòng giật dây buộc Tứ ca tuy thông minh nhưng ko màng thế sự của mình phải nhúng tay vào. Cha chả, anh này đúng là thâm nồi nhọ đix kiểu Tàu Phò, đểu ko chịu được >.<  Trước khi đọc chap tiếp theo các bạn down bài này về, tớ nghe trong lúc edit chap 37: http://www.mediafire.com/?hwmkhmdtk0y  Chap sau thảm lắm, chuẩn bị khăn giấy T____T           ————————————–

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.