Tịch Chiếu Huề Phương Điện

Chương 39: Chương 39




CHƯƠNG 39

            Mười năm trước, có một vị hoàng tử, mẹ của hắn là Dụ phi, khuynh thế mỹ nhân đệ nhất lục cung, cũng đồng thời vì thế mà khiến cho Hoàng hậu cùng chúng phi tần ganh ghét. Một ngày kia, vị tiểu hoàng tử được tặng một tiểu thỏ ngọc trắng như tuyết. Hắn mỗi ngày thật vui vẻ ôm nó đi chơi khắp nơi, không may ở trong ngự hoa viên bị Hoàng hậu nương nương đang tản bộ bắt gặp. Hoàng hậu nương nương hỏi, Phi Dật có phải hay không thực thích con thỏ này a? Tiểu hoàng tử gật gật đầu. Hoàng hậu nương nương cười cười nói, trách không được này con thỏ thoạt nhìn mập mạp như vậy, Đức công công ngươi phân phó đem con thỏ này làm thịt nấu canh cho các nương nương ở hậu cung nhấm nháp một chút đi. Vì thế, xế chiều hôm đó, tiểu hoàng tử ngồi trước một chén thịt được đưa tới tẩm cung của mình, Dụ phi sờ sờ lên đầu tiểu hoàng tử nói, Phi Dật a, ở trong chốn hậu cung này, ngươi càng yêu thích đồ vật nào ngươi lại càng phải làm bộ như không thèm quan tâm đến, như vậy ngươi mới có thể thật dài thật lâu giữ được nó, bảo vệ được cho nó.

            “Nghi nhi, ở trước mặt mọi người cười nhạo ngươi, chính là ta đang bảo vệ ngươi, cũng là phương thức đối xử với ngươi ôn nhu nhất.” Phi Dật sau khi kể ra câu chuyện thời thơ ấu đó, nhẹ nhàng nói.

            “Lục… Ca…” Trong nháy mắt đó, đôi mày của Mộ Dung Nghi không kìm lòng nổi  nhíu lại, trong ánh mắt có chút mông lung.

            “Đáng tiếc, phương thức này cũng làm cho ngươi đã yêu người khác.” Búi tóc Phi Dật bị gió thổi phất bay. “Nhưng mà từ nay trở đi, ta có thể đối xử với ngươi thật tâm với lòng ta rồi.”

            Nhìn Phi Dật ở trước mắt, đôi mi không mang vẻ câu dẫn kiều mị, trong mắt không có ánh nhìn phóng đãng ngỗ ngược, khóe môi cong lên nhưng hoàn toàn không lộ ra một chút trào phúng nào. Ở trước một Phi Dật điềm tĩnh như vậy, lại càng làm cho Mộ Dung Nghi cảm giác trước mắt là một vực sâu, tầm mắt không tự chủ bất giác thân thể đã rơi xuống đó tự khi nào.

            Một tháng sau, Mộ Dung Nghi đi đến hoàng lăng tế bái Tiểu Vũ, Tiểu Lam Tử lo lắng vốn nghĩ muốn cùng đi với hắn. Mộ Dung Nghi phải nhắc đi nhắc lại với hắn rằng muốn tự đi, tuyệt đối sẽ không làm chuyện điên rồ, chỉ là muốn cùng Tiểu Vũ một mình trò chuyện.

            Hắn mang theo một ít điểm tâm được mua ở ngoài cung, luôn ngồi ở trước mộ Tiểu Vũ cho tới khi mặt trời khuất hẳn ở dãy núi phía tây.

            “Tiểu Vũ a, ngươi nói trà thang [món cháo] này tại sao ăn không ngon như trước nữa?” Mộ Dung Nghi oai đầu nghĩ ngợi. “ Có phải là bởi vì mỗi lần ăn đều có người khiến cho ta cười, bởi vì vui vẻ, cho nên ăn cái gì đều cảm thấy ngon …”

            “Cửu vương gia nhớ nhung Mộ Dung Vũ như vậy, lại không muốn biết hắn chết như thế nào sao?” Đột nhiên một tràng thanh âm nam tử quen thuộc vang lên ở phía sau,  Mộ Dung Nghi quay đầu lại, không ngờ lại là Thanh Trúc công tử.

            “Ngươi tại sao lại ở chỗ này?”

            “Như thế nào, bệ hạ chưa nói với ngài, Thanh Trúc theo di chiếu của tiên đế phải thủ lăng sao?” Thanh Trúc cười cười nói. [Hồi xưa vua chết, mí bà vợ hoặc là phải chết theo, hoặc là phải đi tu để cầu siêu cho vua, hoặc là tới sống trong khu lăng mộ để quét dọn hầu hạ mồ mả, chắc ông này theo kiểu thứ 3]

            “Vì cái gì hỏi ta có biết nguyên nhân cái chết Tiểu Vũ hay không? Hắn không phải là vì trúng tên mới…” Mộ Dung Nghi nhíu mày, vốn đối với lời nói của Thanh Trúc công tử hắn không có hứng nghe, nhưng một khi nhắc tới Tiểu Vũ, mặc dù là chính mình vô cùng ác cảm Thanh Trúc công tử, hắn vẫn là nhịn không được đành lên tiếng hỏi.

            “Ngươi có biết có một vị thảo dược tên là “Ái lô” không?”

            “Chưa bao giờ nghe nói qua.”

            ” Thảo dược này vô cùng lợi hại, mỗi lần chỉ cần cho một chút vào trong thức ăn nước uống, như thế dù người nào miệng vết thương cũng sẽ không thể khép lại, liên tục sốt nhẹ, thân thể suy nhược, theo thời gian lâu dài hắn sẽ suy tim mà chết.” Thanh Trúc công tử ý vị thâm trường nhìn Mộ Dung Nghi đang ngẩn người ra ở trước mắt.

            Theo miêu tả của Thanh Trúc công tử và bệnh trạng của Tiểu Vũ trước khi chết quả thực giống nhau như đúc, chẳng lẽ ý hắn nói Tiểu Vũ là bị người khác dùng loại thảo dược này chậm rãi độc chết? Càng nghĩ càng cảm thấy kỳ lạ, ngay từ đầu rõ ràng tất cả thái y đều nói vết thương của Tiểu Vũ không có gì nguy hiểm, về sau tại sao vết thương lại không thể khép miệng? “Ngươi nói cho ta biết điều này có mục đích gì?” Mộ Dung Nghi cảnh giác hỏi, “Ngươi đừng nói với ta là người đang vì Tiểu Vũ!”

            “Đương nhiên không phải vì Tiểu Vũ. Chỉ là muốn ngươi sống đừng hảo quá mà thôi. Ngươi sống không hảo, như vậy hắn cũng sẽ không sống vui vẻ được.” Thanh Trúc cười, mà làm cho người ta có vài phần không rét mà run.

            “Ngươi nói tới ai?”

            “Tất cả đều nói hết ra thì không có ý nghĩa. Ngươi không ngại đi hỏi Thôi thái y một chút, để xem rốt cuộc là ai chủ ý cho hắn sử dụng loại thảo dược này với Tiểu Vũ.” Thanh Trúc nói xong câu đó liền xoay người rời đi, để mặc Mộ Dung Nghi cau mày sửng sờ đứng mãi như trời trồng.

            Hắn đương nhiên sẽ đi hỏi Thôi thái y, nhưng là hắn biết phương pháp hỏi đáp bình thường chắc chắn không có khả năng tìm hiểu được gì. Hơn nữa nếu hắn nhớ không lầm, Thôi thái y đang ở chuẩn bị cáo lão hồi hương.

            Mộ Dung Nghi sau khi hồi cung liền đi đến Ngọc Vinh điện lấy áo giáp của Tiểu Vũ từng mặc về, sau đó phân phó Tiểu Lam Tử chuẩn bị vài sợi tơ, thừa dịp ngự dược phòng [phòng thuốc]  không có ai, đem xuyên qua cửa sổ.

            Đêm đó, Thôi thái y quay về ngự dược phòng thu dọn đồ đạc, Mộ Dung Nghi sai người nói Uẩn phi nương nương thân thể không khoẻ, mời mấy vị thái y và dược đồng của Ngự dược phòng đến thăm khám, chỉ còn lại có một mình Thôi thái y ở đây. Mộ Dung Nghi bảo Tiểu Lam Tử kéo động sợi tơ, cửa sổ của ngự dược phòng vang lên vài tiếng lách cách. Thôi thái y vừa muốn đi xem sao lại thế này, cánh cửa bỗng nhiên bật mở ra, cách cánh cửa khoảng một trượng, một thân ảnh áo giáp màu bạc đứng sừng sững trong đình viện.

            “Thôi thái y ——” âm thanh quỷ dị trúc trắc vang lên.

            “Ai!” Thôi thái y kinh hãi, thân thể ngã mạnh về phía sau. “Ngươi… Ngươi rốt cuộc là ai?”

            “Thôi thái y —— ngươi làm cho ta Mộ Dung Vũ chết không minh bạch —— “

            Vừa dứt lời, Thôi thái té rầm xuống mặt đất: “Đừng… Đừng nói bậy! Thập điện hạ đã chết…”

            “Ta xuống địa phủ, Diêm vương gia nói ta chính là bị “Ái lô” độc chết. Nói! Đây không phải là ngươi làm thì ai làm?”

            “Ta… Ta… Cái gì cũng không biết… Ngươi là ai! Ngươi không phải Thập điện hạ!” Thôi thái y thanh âm đã run rẩy. Nhưng vào lúc này, cửa sổ lại một lần nữa lách cách chấn động liên hồi.

            ———————————-

            end 38, 39

  ——————————

           

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.