Tịch Chiếu Huề Phương Điện

Chương 40: Chương 40




CHƯƠNG 40

            “Ngươi đã không chịu nói, vậy theo ta cùng đi đi…”  Quỷ hồn  Mộ Dung Vũ chậm rãi xoay người lại, tóc dài che mặt, nơi bị thương ở trên ngực vẫn còn dính lại vết máu đỏ sẫm.

            “Đừng tới đây! Đừng tới đây!” Thôi thái y lùi một lát đến sát chân bàn. “Ta nói! Là Hoàng Thượng! Là Hoàng Thượng muốn ta làm như vậy!”

            “Hoàng Thượng? Ngươi nói chính là Mộ Dung Phi Dật?”

            “Đúng! Đúng! Đúng vậy!”

            “Ngươi nói dối! Làm sao chính là hắn? Lục ca vì cái gì muốn hại tử ta?” Ngươi nói bậy! Phi Dật như thế nào lại muốn hại tử Tiểu Vũ mà? Tiểu Vũ chưa bao giờ nghĩ tới cùng với Phi Dật tranh vương vị a!”

            “Không biết! Ta cái gì cũng không biết! Hoàng Thượng muốn ta làm cái gì thì ta làm cái đó! Thập điện hạ muốn đòi mạng thì đi tìm Hoàng Thượng!”

            Tiểu Vũ kia không ai khác chính là Mộ Dung Nghi giả trang, bây giờ trong đầu trống rỗng, thân thể không khỏi lảo đảo ngả ra sau.

            Là Lục ca? Ha… Mộ Dung Nghi ngửa mặt lên trời, mở miệng cười to một tràng xúc động. Đúng vậy, có thể sai khiến được thái y làm việc như thế, ngoài đương kim Thánh Thượng, còn ai vào đây? Đi một vòng dài, cuối cùng kết quả là như thế này đây.

            Thôi thái y ôm chân không dám mở mắt, ngay khi nghe tiếng bước chân “Quỷ Hồn” kia rời đi mới nơm nớp lo sợ kêu to: “Người đâu! Cứu mạng a! Người đâu!”

            Trở lại Huề Phương điện, Tiểu Lam Tử nhìn tiểu chủ tử đã hồn siêu phách lạc, nội tâm trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Đúng vậy, Tiểu Lam Tử chính là người giúp Mộ Dung Nghi kéo động sợi tơ đóng mở cửa sổ, bởi vậy, mọi lời nói của Thôi thái y Tiểu Lam Tử cũng đều đã nghe thấy hết.

            “Ta đúng là một kẻ ngốc.” Bóng dáng Mộ Dung Nghi ở dưới ánh trăng rất đơn bạc, Tiểu Lam Tử cơ hồ cho rằng hắn sắp như vậy thuận gió mà đi, vì thế chạy lên gắt gao ôm lấy thắt lưng của hắn.

            “Tiểu chủ tử, van cầu ngài! Không cần luẩn quẩn trong lòng!” Tiểu Lam Tử nước mắt lã chã rơi xuống. “Đó là Hoàng Thượng a! Ngài làm sao có thể đấu lại hắn? Tiểu Lam Tử cầu ngài coi như không biết chuyện này đi.”

            Một đôi bàn tay lạnh lẽo khẽ vỗ lên mu bàn tay Tiểu Lam Tử. “Ngươi yên tâm, ta chỉ là muốn được yên lặng một chút, ta mệt chết đi, cái gì cũng không muốn làm… Cái gì cũng không có khí lực làm nổi.”

            Tiểu Lam Tử nhìn Mộ Dung Nghi cất bước đi, lại nhẹ nhàng quay đầu cười cười Nhưng nụ cười đó thật sự rất mờ mịt, việc duy nhất Tiểu Lam Tử có thể làm chính là nhìn bóng lưng của hắn mà thôi.

            Mộ Dung Nghi ra cửa cung, dọc theo bước tường thành cao dày bằng đá, hướng về phía ánh đèn leo lét phía xa kia mà cất bước rã rời. Ánh trăng như nước, duyên hoa tắm tẫn, sương mù vương vấn trong đám người, hửng sáng như sắp bình minh. Tiếng rao hàng trong phiên chợ đêm vang lên liên tục, tiểu hài tử trong tay cầm mứt quả mang theo mặt nạ được song thân dắt theo đi ngang qua trước mặt hắn. Dòng người trong đêm khuya bốn hướng đổ về Tụ Tiên các, cô nương đứng ở trước cửa nay đã đổi thành một vị thanh xuân nữ tử vận lục y [đồ màu xanh], trông rất hữu tình nhưng không có dáng vẻ mị tục của vị hồng y cô nương mấy năm trước. Tụ tiên các cũng đã được sửa chữa lại, có chút thay đổi, thoạt nhìn qua cũng có vài phần tương tự Tú Nguyệt các trong cung.

            Chính là “niên niên tuế tuế hoa tương tự, tuế tuế niên niên nhân bất đồng”. [hoa mỗi năm đều nở như nhau, nhưng người mỗi năm trôi qua thì không còn như cũ nữa]

            Mà nay, Mộ Dung Nghi đứng ở dưới Tụ Tiên các, nhìn lên mái nhà kia tràn đầy mùi rượu, tâm tình cũng muốn thử qua loại phong tình vui vẻ này một phen, thầm nghĩ rằng, dù chỉ một khắc thôi, cũng muốn mượn cơn say mà để nó qua đi nhanh chóng.

            Bất tri bất giác hắn đi vào cửa tiệm nơi hắn lần đầu tiên cùng Tiểu Vũ ăn trà thang. Mộ Dung Nghi gọi một bát trà thang, ngồi ngay ngắn ở vị trí mà trước đây hắn từng ngồi, nhớ lại ngày đó, Tiểu Vũ ẩn tình đưa tình ngồi ở trước mặt mình, như thể đang ở ngay bên cạnh hắn, chỉ nhìn thấy đôi môi hắn mấp máy khai hợp, lại còn có thể nghe rõ lời hắn nói.

            Từ trong đáy mắt Mộ Dung Nghi một dòng nước trong suốt lăn xuống, rơi vào trong chén làm gợn lên một làn sóng nhỏ.

            “Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão…” [mãi nắm tay nhau, cùng nhau già và chết đi] Khoảnh khắc đó, hắn bỗng nhiên hiểu câu nói của Tiểu Vũ chính là như thế.

            Mà nay, người nắm tay mình, là ai?

            Mộ Dung Nghi lẳng lặng ngồi ở đó, nhìn mặt trời đang dần nổi lên từ đường chân trời xa xa.

            Hắn lững thững trở về hoàng cung, trông thấy Tiểu Lam Tử đứng chờ trước Huề Phương đã lâu, liền nói: “Buổi chiều ta muốn đi cưỡi ngựa, ngươi giúp ta nói với Hoàng Thượng một tiếng, nói ta chờ hắn ở thao trường.”

            “Tiểu chủ tử…” Tiểu Lam Tử muốn nói lại thôi.

            Mộ Dung Nghi mỉm cười nói: “Ta biết ngươi muốn nói cái gì. Hắn đã là Hoàng Thượng , ta cái gì đều không được làm gì hắn phải không?”

            Tiểu Lam Tử cúi đầu không dám hỏi thêm.

            Sáng sớm đó, Mộ Dung Phi Dật ngồi ngay ngắn ở trước án tiền trong tẩm cung, Thanh Trúc ở cách đó không xa hơi nâng đầu, trên mặt hiện ra ý cười như có như không, không hề có biểu hiện tham kiến Hoàng đế ở trước mặt mình.

            “Vì sao nói cho hắn biết?” Phi Dật nhìn dáng vẻ bất kính lơ đễnh của Thanh Trúc, thật lâu mới hỏi một câu.

            “Ngươi nói thử xem?” Thanh Trúc nhìn thẳng vào Phi Dật, trong ánh mắt không hề sợ hãi. “Trước đây ta và ngươi, người thắng luôn luôn là ngươi. Ta từng nghĩ rằng, vô luận ta vì ngươi làm nhiều ít chuyện gì, ta cũng chỉ là một công cụ trong tay ngươi. Nhưng ở trong mắt ngươi có ai mà không xem là công cụ đâu? Với cái cớ như vậy, vốn cũng có thể để ta cam tâm tình nguyện tiếp tục sống cuộc sống như vậy, cho đến lễ săn bắn, ta rốt cục đã phát hiện ra bí mật nhỏ của ngươi…”

            “Thì ra kẻ bắn tên là ngươi.” Phi Dật cũng không hề lộ ra thần sắc kinh ngạc.

            “Đúng vậy a, Mộ Dung Nghi không phải là công cụ của ngươi. Nếu như vậy, ta ít nhất có thể dùng hắn để thắng ngươi một lần.”

            “Ta không nên để cho ngươi sống.”

            “Hiện tại ngươi có thể như nguyện”. Khóe miệng Thanh Trúc từ từ chảy máu. Nhưng thật đáng tiếc, chỉ sợ Cửu điện hạ cũng biết được là bệ hạ ngài giết Thanh Trúc… Không phải Thanh Trúc tự sát…”

            Mộ Dung Phi Dật không đứng dậy, nhìn Thanh Trúc ngã ra sau, đột nhiên bật cười khúc khích. Hắn giơ tay lên che lấy đôi mắt mình, hỏi đi hỏi lại chính mình: “Ta nên làm gì bây giờ? Ta nên làm gì bây giờ?”

           Giấu đầu lòi đuôi, sớm muộn em nó cũng biết mà anh ~.~

            ———————————

            

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.