Tịch Chiếu Huề Phương Điện

Chương 41: Chương 41




CHƯƠNG 41

            Mộ Dung Nghi cưỡi ngựa chạy dọc theo viền thao trường, trong ánh nắng chiều từ phía tây chiếu đến, hắn thấy Phi Dật ở xa xa cưỡi ngựa chậm rãi tiếng đến, vì thế vươn tay vẫy kêu một tiếng: “Hoàng huynh —— “

            Âm thanh rõ ràng thanh minh như vậy, giống như nhạc khúc vang lên lảnh lót trong trong yến tiệc, không khỏi khiến Phi Dật chấn động toàn thân.

            “Nghi nhi.” Phi Dật cười cười, “Mặt trời sắp lặn rồi, chi bằng để ngày mai lại cưỡi ngựa được không?

            “Hảo!” Mộ Dung Nghi cười sáng lạn, càng sáng lạn lại càng khiến thâm tâm Phi Dật lại càng là bất an, “Chúng ta không cưỡi ngựa, Cửu đệ muốn cùng hoàng huynh so tài bắn tên!”

            “Bắn tên?”

            “Đúng, bắn tên. Người thua phải trả lời cho người thắng một vấn đề, được không?”

            “Hảo.” Luận về tài bắn tên, Phi Dật chưa bao giờ thất bại. “Vậy so tài bằng ba mũi tên”.

            Hai mũi tên đầu tiên, hai người ngang sức ngang tài.

            “Ta thật có chút hối hận đã dạy ngươi bắn tên .” Phi Dật vừa nói vừa giương cung chuẩn bị bắn đi mũi tên thứ ba, không ngờ thấy Mộ Dung Nghi đã đứng ngay trước bia.

            “Làm sao vậy, hoàng huynh, bắn đi!”

            Bàn tay Phi Dật lập tức run rẩy, lớn tiếng nói: “Ngươi đứng ở đó làm gì! Biết rất nguy hiểm không!”

            Mộ Dung Nghi lại bật cười ha ha. “Hoàng huynh, người làm sao vậy? Chỉ cần ngươi muốn làm, ai đứng ở trước mặt ngươi có khác gì đâu! Ngươi bắn đi!”

            “Nghi nhi!” Ánh mắt Phi Dật chăm chăm nhìn vào đôi mắt kiên định của Mộ Dung Nghi, trong phút chốc toàn thân đông cứng đau đớn.

            “Hoàng huynh, nếu không bắn, người thua đó!” Mộ Dung Nghi chậm rãi tiến lên, cho đến khi mũi tên chỉ còn cách cổ họng mình chưa đầy hai tấc. “Người thua vậy sao?”

            Hàm răng Phi Dật đã rung lên lách cách, đôi mắt mờ mịt. “Đúng, ta bắn không nổi, nên mời người tránh ra.”

            “Nhưng mà ta sẽ không để yên như thế, ngươi cũng biết rõ, ván cược này chỉ có một người muốn có đáp án.” Mộ Dung Nghi tiếp tục đến phía trước, Phi Dật lại theo cước bộ của hắn chậm rãi lùi về phía sau, một người tiến một người lùi, tưởng chừng như vĩnh viễn cũng không thể dừng lại.

            “Có phải điều Thôi thái y nói là sự thật…” Mộ Dung Nghi ngẩng mặt, những tia sáng cuối cùng theo hướng mặt trời lặn mà chiếu nghiêng lên khuôn mặt hắn, vốn đã ướt đẫm nước mắt tự khi nào.

            “Nghi nhi…” Phi Dật muốn tiến lên ôm lấy hắn, Mộ Dung Nghi lại lập tức lùi về phía sau.

            “Vì sao?” Mộ Dung Nghi nghiêng ánh mắt, đưa ánh mắt lạnh lẽo nhìn Phi Dật, khiến hắn cảm thấy trên thân thể như bị kim châm lên toàn thân.

            “Không nên hỏi ta vì sao…” Phi Dật cười cười, nụ cười lạnh lẽo đến thấu xương. “Mà người càng không nên hỏi vì sao lại chính là ngươi. Lúc ta sống trong mù lòa người từng nắm lấy tay ta là ngươi, người quên đi ta cũng là ngươi. Ngay cả ta cũng đã tự hỏi chính mình tại sao lại quan tâm ngươi như vậy, ngươi có thể trả lời cho ta tại sao không?”

            Mộ Dung Nghi lắc đầu nói: “Ta… Không muốn thấy ngươi nữa…”

            Phi Dật vẫn đứng tại chỗ, nhìn hình ảnh Mộ Dung Nghi phiên thân lên ngựa, toàn thân giống như bị mất lực liền sụp xuống. Hắn lần đầu tiên cảm giác trái tim của mình bị bóp rất chặt, chặt đến mức không thể làm gì nổi. Ở thao trường rộng lớn này, hắn co mình lại, ánh trăng đổ xuống, hắn tìm không thấy chỗ ẩn thân.

            Mộ Dung Nghi cưỡi ngựa chạy như điên trên đường đua. Hắn há miệng, lại không thở nổi, để mặt cho cơn gió lạnh quật lên mặt mình thổi tan đi những giọt nước mắt nóng hổi không thể nào chùi hết. Hắn không muốn hồi cung, không muốn trở lại nhà ngục đó nữa.

            “Vào cửa cung thâm sâu như biển…” Lời nói của mẫu phi ngày đó lại vang lên bên tai hắn.

            “Từ nay về sau Tiêu Lang là người qua đường!” Mộ Dung Nghi quất mạnh một roi vào lưng ngựa.

            Rốt cuộc ai là Tiêu Lang?

            “Ha ha… Biết được thì sao!” Mộ Dung Nghi cười to.

            Bọn họ, chung quy đều là người qua đường.

            Lúc Mộ Dung Phi Dật trở lại hoàng cung đã là bình minh ngày hôm sau. Nếu không phải thị vệ Vệ Phong tới tìm mình, hắn cũng không nghi ngờ rằng mình sẽ mãi ngây ngốc đứng ở thao trường suốt đời.

            Trong cung hoàn toàn yên ắng, đáng tiếc Mộ Dung Phi Dật không còn tâm trí để ý đến những thay đổi như vậy, nhưng vừa thấy Mộ Dung Đinh Hiên đứng ở trước cửa cung liền hồi phục hồn phách.

            “Bệ hạ…” Âm thanh của Đinh Hiên run nhẹ .

            “Tứ ca ngươi làm sao?” Hắn mệt chết đi, không muốn xử lý bất cứ chuyện gì.

            “Cửu đệ… Hắn…”

            “Hắn làm sao ??!” Mộ Dung Phi Dật thật mạnh xoay người lại nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng bệch của Đinh Hiên, cảm giác bất an dâng lên trong lòng.

            “Hắn ngã ngựa …”

            Phi Dật trợn tròn đôi con ngươi, trong đầu óc bỗng nhiên trắng xóa. “Cái gì!”

            “Lúc hắn được mang về toàn thân đổ máu, hôn mê bất tỉnh, thái y đều tập trung ở Huề Phương điện… Không biết có qua nổi đêm nay… Thái y cân nhắc  thỉnh bệ hạ đi xem hắn…”

            Phi Dật ngẩn người, lập tức tuông chạy như điên, đẩy đám thái y đang vây quanh Huề Phương điện, nhìn thấy khuôn mặt không còn chút huyết sắc nào của Mộ Dung Nghi “Hắn làm sao vậy! Các ngươi nói!”

            “Bẩm Hoàng Thượng… Cửu vương gia ngã ngựa bị thương, xuất huyết quá nhiều. Hơn nữa… càng lúc càng sốt cao… Chén thuốc hạ sốt uống vào cũng không thấy hiệu quả…” Lão thái y lập cập trả lời, ở dưới ánh mặt giận dữ của Hoàng thượng thật ngay cả nói cũng nói không xóng.

            “Trẫm không nghe các ngươi nói lời vô dụng!” Mộ Dung Phi Dật chỉ vào đám thái y đang run rẩy quỳ sạp trên mặt đất, không còn giữ được chút nào điềm tĩnh phong độ xưa nay, hiện giờ giống như một con sư tử bị thương đang điên cuồng giãy giụa. . “Trẫm chỉ cần hắn hảo hảo! Trẫm muốn nhìn thấy hắn trợn tròn mắt cùng trẫm nói chuyện!”

            Phi Dật ngồi ở trước giường Mộ Dung Nghi, thật cẩn thận vuốt ve khuôn mặt hắn: “Ta biết ngươi hận ta… Nhưng đừng dùng phương thức này báo thù ta… Ngươi mở mắt ra được không?”

            Mọi người thấy  Hoàng Thượng dùng âm thanh cầu khẩn giống như một đứa trẻ, ôm lấy Mộ Dung Nghi vào lòng, một lần lại một lần cầu xin hắn tỉnh lại. Bọn họ chưa từng thấy qua Hoàng thượng bất thường như thế này, mỗi người chân tay lại càng thêm luống cuống.

            Mộ Dung Phi Dật bỗng nhiên cảm giác trước mắt tối đen lại, cả người ngã xuống, bên tai là liên thanh tiếng gọi âm ỉ : “Hoàng Thượng! Hoàng Thượng!” Giây phút đó, hắn rốt cục sáng tỏ: ván cược này, cho đến cuối cùng hắn cũng không thể là người thắng.

          ————————–

          end 40,41

          *thở dài* Khổ ghê vậy đó. Phi Dật ca ca cũng khổ tâm lắm chứ, ảnh cũng vì qúa yêu quá cần Nghi nhi thôi… Có điều ảnh không hiểu, tình yêu vốn không phải là một trò chơi, không phải dốc sức thì có thể thắng được trái tim của người đó. Bên này níu qua bên kia kéo lại … Rốt cục thì tình ái này phải sắp xếp sao cho thoả đây? T__T

——————————-

              

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.