CHƯƠNG 42
Nếu có thể cứ như vậy chết đi, Mộ Dung Nghi thực sự không muốn tỉnh lại nữa. Bởi vì khi hắn cố sức mở mắt ra, người hắn nhìn thấy đầu tiên lại là Phi Dật.
“Ra… Đi…” Hắn không muốn thấy người kia . Vô luận Phi Dật vì mình mà có bao nhiêu lo lắng, khuôn mặt có bao nhiêu tiều tụy, ánh mắt có bao nhiêu bất lực, hắn cũng không muốn nhìn thấy hắn nữa.
“…” Mộ Dung Phi Dật nhìn đôi môi Mộ Dung Nghi mấp máy, còn có ánh mắt thất thần đang nhìn hắn, trái tim chấn động thật mạnh, giống như lời nguyện cầu của hắn đã thấu tới trời xanh. Trong mắt tràn đầy vui sướng bắt lấy bàn tay tái nhợt đặt ở trên giường kia, nói: “Ngươi tỉnh rồi… Rốt cục ngươi tỉnh rồi…”
“Đừng… chạm vào ta… đi ra ngoài…” Hốc mắt khô khốc của Mộ Dung Nghi chỉ cảm thấy đau đớn.
“Thái y! Thái y!” Phi Dật giống như không hề nghe thấy lời cự tuyệt của Mộ Dung Nghi, quay lại gọi với ra bên ngoài. Các thái y run rẩy chạy vào, vừa bắt mạch vừa xem xét ngũ quan, cuối cùng xác định rằng tính mạng Mộ Dung Nghi đã vượt qua được nguy hiểm, từ giờ trở đi cần phải dốc sức điều dưỡng.
Nửa khắc sau, Phi Dật tay nâng chén thuốc, múc từng muỗng nhẹ nhàng thổi thổi, đưa tới bên miệng Mộ Dung Nghi ôn nhu nói: “Thái y nói ngươi xuất huyết nhiều lắm, lại nhiều ngày chưa ăn cơm, chỉ có thể ăn chút ít thanh đạm. Này, uống thuốc đi.”
Khoảnh khắc Mộ Dung Nghi nghiêng đầu nhìn dung nhan tùy tụy của Phi Dật, trên cằm râu ria hỗn độn, bất giác khẽ quay đầu đi, trong lòng một trận quặn thắt đau đớn. Vì sao phải ôn nhu như thế? Ngươi đã có thể ôn nhu với ta đến mức này, lại tại sao phải làm một việc tàn nhẫn như vậy?
“Nghi nhi…” Âm thanh của Phi Dật lại vang lên, mang theo ý tứ phức tạp, tựa như phỏng đoán, chịu đựng còn có cả… cầu xin.
Ta nên làm cái gì bây giờ? Giả vờ như không biết gì hết? Uống thuốc ngươi đưa đến, hưởng thụ sự ôn nhu không muốn lộ cho người khác biết của ngươi, sau đó âm thầm vui sướng cùng kiêu ngạo ư? Phi Dật, ta không làm được. Còn có Tiểu Vũ đang nằm trong mộ ở hoàng lăng kia…
“Bệ hạ…”
“Nghi nhi, ngươi muốn cái gì?” Ánh mắt Phi Dật trong nháy mắt tựa như phát ra ánh sáng. Hắn rốt cục cũng nói chuyện với ta.
“Ban cho thần đệ một phủ đệ, cho đệ xuất cung đi.” Mộ Dung Nghi bình tĩnh nói ra nguyện vọng của mình. Hắn không thể trả thù hắn, bởi vì bọn họ chẳng những là huynh đệ, còn có những tình cảm mơ hồ khó nói khác.
Phi Dật mở to hai mắt, dường như không tin vào điều vừa nghe thấy. Hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nghiêng nghiêng của Mộ Dung Nghi, một lúc thật lâu sau nói một câu rất chậm, rất nhỏ : “Chúng ta không thể nào quay lại quá khứ, phải không?”
“Đúng vậy. Thần đệ cũng không nhớ rõ cùng đã từng có kỉ niệm gì với bệ hạ.” Mộ Dung Nghi cắn chặt răng nói.
Đột nhiên đuôi lông mày của Phi Dật nhếch lên, đôi môi tuyệt mĩ vẽ nên một đường cong, hấp dẫn mọi ánh mắt rồi lại hiện lên một nỗi bi thương khó lời nào nói hết. “Ta làm nhiều việc như vậy, đổi lấy cũng chỉ là ngươi không muốn nhìn thấy ta, đúng không?”
Mộ Dung Nghi im lặng gật đầu.
“Ta không làm được, Nghi nhi.” Âm thanh của Phi Dật rất nhẹ, nhưng là tuyệt đối khẳng định, “Ta không thể nhẫn nhịn chịu đựng việc ngươi ở một nơi mà ta không biết, ngươi chỉ có thể ở đây.”
“Bệ hạ!”
“Nếu ngươi không muốn thấy ta, ta có thể không gặp ngươi nữa…”
“Bệ hạ!” Mộ Dung Nghi phát giác ra ánh mắt của Phi Dật đã trở nên trống rỗng, vẻ mặt thoạt nhìn giống như đang lầm rầm tự nói với mình.
“Nhưng ngươi tuyệt đối không thể rời khỏi nơi này…”
“Có ai không! Bên ngoài có ai không!” Mộ Dung Nghi bỗng nhiên cảm giác vô cùng sợ hãi. Nhìn Mộ Dung Phi Dật thất thần vô hồn như vậy làm cho hắn cực độ bất an. Cửa lập tức mở ra, Tứ ca Đinh Hiên nhìn vẻ mặt của Phi Dật, trong ánh mắt cũng không khỏi hiện lên một tia kinh ngạc.
“Bệ hạ! Bệ hạ!” Đinh Hiên lắc lắc vai Phi Dật.
Phi Dật bỗng nhiên đứng bật dậy, thanh âm chắc nịch: “Đúng! Đúng vậy! Ngươi không được đi đâu hết! Tiểu Lam Tử hảo hảo trông nom chủ tử của ngươi, có một ngày nếu là trẫm không thấy hắn, trẫm hỏi tội ngươi!”
Tiểu Lam Tử đang quỳ trên mặt đất ở ngoài cửa, nhìn hết thảy sự việc diễn ra trong phòng, không biết phải làm gì.
Đinh Hiên nhìn vạt áo của Phi Dật ở trong gió tung bay tuyệt trần, thở một hơi thật dài.
“Ta nên làm gì bây giờ? Tứ ca?” Mộ Dung Nghi ngẩng mặt lên, nước mắt rốt cục như nguyện chảy tràn đôi má.
Đinh Hiên căng thẳng nhíu mày, ôm lấy Mộ Dung Nghi vào lòng, nhẹ giọng nói: “Hãy tin ta, mọi sự đều sẽ tốt đẹp. Việc ngươi cần phải làm là chờ đợi… Chờ đợi Phi Dật thật sự trưởng thành…” Đợi cho hắn hiểu được như thế nào là tình yêu.
Ba tháng sau, Mộ Dung Nghi bắt đầu có thể đi lại được. Trên trán hắn có một vết sẹo lớn dài khoảng một tấc. Hắn nhớ mang máng khi đó mình ở trên lưng ngựa, gió thổi rất mạnh, đêm rất lạnh, vì thế hắn buông lỏng dây cương ra muốn đưa tay ôm lấy chính mình, giống như Tiểu Vũ trước đây ôm ấp sưởi ấm cho hắn. Hắn đương nhiên theo bước chạy của ngựa xóc nảy lên rồi ngã xuống, bên tai ầm một tiếng thật lớn, cảm giác thân mình bị kéo đi vài trượng …
Hiện tại, ngoài vết sẹo trên trán kia, hắn cũng khó mà được phép cưỡi ngựa nữa. Bởi vì chân trái của hắn bị thương, các đốt ngón chân mỗi khi trời mưa sẽ nhức nhối đau đớn vô cùng.
Mấy tháng đầu tiên, còn có cung nhân lặng lẽ đi theo trông chừng hắn. Vài thái giám nơm nớp lo sợ đi theo phía sau hắn càng không ngừng nhỏ giọng nói thầm: “Ôi, Vương gia ngài chậm một chút! Cẩn thận! Phía trước có tảng đá!”
Kìm chế được mấy ngày, hắn rốt cục chịu không nổi cũng bùng nổ: “Ngoài Tiểu Lam Tử ra, các ngươi đều cút hết cho ta!”
Mấy tiểu thái giám kia ngơ ngơ ngác ngác nhìn hắn, tựa hồ không rõ Mộ Dung Nghi vì cái gì phát hỏa như vậy.
“Nhìn chân của ta đi, nó còn chưa đứt mà! Nhìn thấy không!” Mộ Dung Nghi nhấc chân trái lên, chỉ vào nó, trừng mắt lớn tiếng quát. Đám thái giám kia chỉ còn biết đứng nguyên tại chỗ, nhìn Mộ Dung Nghi khập khiễng bước về phía trước.
———————-