Tịch Chiếu Huề Phương Điện

Chương 6: Chương 6




CHƯƠNG 6

(Tác giả: donggua1986

Người dịch: phần mềm QT)

Sáng sớm tỉnh lại, Mộ Dung Vũ chỉ cảm thấy đã trải qua một cơn ác mộng hắc ám rất sâu, trong mộng mặt chính mình hóa mưng mủ thành quái vật lở loét, mẫu hậu kêu lên sợ hãi rồi chạy trốn, các cung nữ đã từng tỏ vẻ yêu thương mình đứng cách thật xa mà nhìn, Thường công công từng hòa nhã vừa nhìn thấy nó đi tới, liền trong nháy mắt rời đi, cuối cùng, nó vất vả mở hai mắt, hé nhìn gương mặt đang ngủ yên bình, khe khẽ nhếch lông mi lên, trên đôi mắt của nó lưu lại một cái bóng mờ nhỏ bé, tựa như ảo mộng. Vì vậy Mộ Dung Vũ bèn đưa tay chỉ, kìm lòng không đặng sờ vào hình ảnh nồng đậm của tiểu phiến tử(1) kia, tiếp đó tiểu phiến tử run run, ánh mắt mở ra.

“A… Tiểu Vũ đệ tỉnh rồi?” Mộ Dung Vũ trông thấy Cửu ca của mình vươn tay áp lên trán mình, đã nhiều ngày trôi qua như vậy, ngoại trừ tiểu cung nữ luôn nơm nớp lo sợ ngoài kia, lần đầu tiên có người tiếp xúc nó, “Lẽ nào vẫn còn sốt thế a?”

Tiểu Lam Vũ cũng tiến lên sờ, nói: “Tiểu chủ tử, so với đêm qua đã muốn khá lên nhiều rồi! Nô tài còn lo lắng Thập điện hạ nếu còn sốt thêm như vậy, không thể không bị choáng. Nô tài đi chuẩn bị chút cháo, Thập điện hạ ăn cháo, rồi uống thêm thuốc đi.”

Mộ Dung Vũ lờ mờ gật đầu. Ăn cháo uống thuốc xong, Tiểu Lam Tử khuyên Mộ Dung Nghi quay về một chuyến, Tiểu Vũ vừa nghe, liền nắm lấy ống tay áo của nó nói: “Cửu ca lại rời ta?”

Mộ Dung Nghi phát cái mũi của Tiểu Vũ, cười nói: “Đương nhiên không phải a, Cửu ca trở về lấy thuốc cho Tiểu Vũ a! Chỉ có thuốc của Cửu ca mới có thể trị cho Tiểu Vũ, cho nên Cửu ca muốn đi lấy thuốc.”

Mộ Dung Vũ cắn môi, thật lâu sau mới gật gật đầu.

Mộ Dung Nghi cùng Tiểu Lam Tử ly khai điện Ngọc Vinh trở về, toàn tâm lo lắng cho bệnh của Tiểu Vũ, không ngờ lại cùng người xung đột chạm trán.

“Nguyên lai ngươi là hương ba lão a?” Thanh âm của đối phương rõ ràng mang theo ý miệt thị, nhưng không vênh váo, ngược lại có vài phần phong tình làm cho người ta không nhịn được ngẩng đầu nhìn.

Mộ Dung Nghi lại một lần nữa ngây dại. Mặc dù nó vô số lần nhớ rõ Lục ca của nó có vẻ ngoài tuyệt thế vô song độc nhất vô nhị, nhưng mà mỗi lần nhìn thấy hắn, đều sa vào trong vẻ mặt tươi cười của hắn đến không thể thoát ra.

“Như thế nào, trong cung nháo khởi bệnh đậu mùa, ngươi liền dự định mặc y phục của thái giám chạy trốn?” Mộ Dung Phi Dật nhẹ nhàng khom hạ thắt lưng, tầm mắt cùng nó ngang bằng, nhìn Cửu đệ thường ngày bị hắn chán ghét đang đỏ từ mặt đến tai.

“Không… Lục ca bảo trọng, Cửu đệ xin cáo biệt.” Nó không dám nhìn hắn, rầu rĩ cúi đầu đi trước. Bỗng nhiên cảm thấy có thứ gì bắn vào gót chân mình, liền giật mình một cái ngã qua bên, bõm một tiếng, toàn thân đột nhiên lạnh, trong lỗ tai âm thanh lùng bùng, chính mình sợ hãi ra sức quẫy đạp, làm xáo trộn cả mặt ao phẳng lặng nở đầy hoa sen hồng lá xanh.

“Chủ tử!” Tiểu Lam Tử hô to chạy xuống vớt người.

Trong nháy mắt đó, ánh mắt Mộ Dung Nghi lướt qua bờ vai Tiểu Lam Tử, xuyên qua tầng tầng đình đài lầu các, trông thấy cái kẻ được xưng là “Lục ca” đang ngoái đầu lại mỉm cười, nổi bật tựa như trích tiên(2), nhìn qua khó mà quên được.

Ban đêm, Mộ Dung Nghi cùng Tiểu Vũ ở trên giường.

“Tiểu Vũ, vẫn còn lạnh sao?”

“Không lạnh, ta có Cửu ca a.”

“Thế chân ngươi còn lạnh buốt,” vừa nói, Mộ Dung Nghi vừa đem chân Tiểu Vũ ôm vào trong ***g ngực, “Ta trước kia đi ngủ, chân lúc nào cũng lạnh, mẫu phi ta chính là như vậy ôm chân của ta.”

Tiểu Vũ sốt đã bớt một nửa, trên mặt còn có vài nốt đậu, “Cửu ca, huynh không sợ bị nhiễm bệnh đậu mùa sao?”

“Ta đã từng bị qua rồi,” Mộ Dung Nghi đưa tay gãi đầu, “Nhưng mà không biết vì cái gì, mẫu phi không cho ta nói ta đã bị qua.”

Tiểu Vũ có hơi sửng sốt, ngước mắt lên: “Cửu ca muốn làm hoàng đế sao?”

“Không a, làm hoàng đế làm gì? Giống như phụ hoàng vậy mỗi ngày vội vàng xem tấu chương, ngay cả thời gian chơi đùa cũng không có. Mẫu phi nói, hoàng đế tuy là được thống trị một quốc gia, nhưng mà lại mất đi rất nhiều thứ. Ta hiện tại đều đã có thứ mình muốn, cho nên còn làm hoàng đế làm cái gì?”

Tiểu Vũ nhìn Cửu ca của nó bộ dáng nghiêm trang, đành nở nụ cười: “Đúng a, Cửu ca, chúng ta vẫn cứ khoái hoạt vui vẻ như vậy là tốt rồi.”

Mộ Dung Nghi cũng ngây ngô cười theo: “Trước tiên dưỡng bệnh cho tốt rồi nói sau!”

“Nhưng mà Cửu Ca, nếu như huynh thật không muốn tranh ngôi vị hoàng đế, cũng đừng cho người ta biết huynh đã từng mắc bệnh đậu mùa.”

“Vì sao?”

“Bởi vì… bởi vì ta cũng không biết nữa!” Mộ Dung Vũ nhìn đôi mắt trong veo của Cửu ca rốt cuộc nói không nên lời.

Bởi vì khi sắc lập thái tử, đều đã ưu tiên suy xét xem có đúng là hoàng tử hay không(3). Cửu ca, ta một chút cũng không muốn huynh làm hoàng đế, nhưng ví như huynh muốn làm hoàng đế, ta sẽ nghĩ tất cả mọi biện pháp để đưa huynh lên. Mộ Dung Vũ nhẹ nhàng tiến vào trong lòng Cửu ca.

Tiểu Vũ sốt cao vừa bớt, trong cung lại truyền ra tin tức Lục hoàng tử Mộ Dung Phi Dật cũng ngã bệnh.

Mộ Dung Nghi ngơ ngác đứng trước điện Huề Phương, nhìn bọn thái giám cung nữ tới lui đeo khăn che mặt thiêu hủy những đồ vật Lục hoàng tử đã từng dùng qua. Nghĩ đến người kia khóe miệng khẽ nhếch liền có thể khuynh quốc khuynh thành chính là Lục hoàng huynh, nó đột nhiên cảm thấy một trận đau lòng khó hiểu.

Ngược lại Tiểu Lam Tử phía sau thì thầm một câu: “Ác giả ác báo(4)!”

“Cái gì?” Mộ Dung Nghi xoay người hỏi, ai ác giả ác báo?

“Đương nhiên là Lục hoàng tử rồi, thần ngày đó trông thấy y gỡ chiếc nhẫn trên ngón tay bắn vào trên đùi ngài mới có thể ngã vào ao sen.”

“Nguyên lai Lục ca lại chán ghét ta đến như vậy a?”

“Ngài… mới biết sao?” Tiểu Lam Tử không nói gì.

==========

(1) Con người nhỏ bé

(2) Tiên giáng trần

(3) Ý nói, đã điều tra xem có đúng là con vua hay không. Bệnh đậu mùa có thể dẫn đến vô sinh ở nam giới.

(4) Nguyên văn: Ác hữu ác báo

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.