CHƯƠNG 7
(Tác giả: donggua1986
Người dịch: phần mềm QT)
Mộ Dung Phi Dật thích bóng tối, cũng không phải bởi vì ở trong bóng tối không ai có thể hoàn toàn trông thấy trên gương mặt hoàn hảo khiến cho người ta thất điên bát đảo kia không còn hài hòa do nốt đậu, cũng không phải bởi vì loại khả năng không muốn nhìn thấy ánh mắt sợ hãi của người khác, mà bởi vì thời gian vui sướng nhất trong cuộc đời mình là trải qua trong bóng tối.
Hắn khẽ cười, như vậy giống như một giấc mộng trong trẻo, nhớ tới cũng khiến cho hắn nhịn không được nhắm mắt lại, tâm tư nhẹ nhàng phiêu lãng, khi tan biến thì lại lặng yên không một tiếng động, lệ cũng không biết nên như thế nào rơi xuống.
Hắn nhớ chính mình khi trời đất quay cuồng ngất đi, lúc thái y vén tay áo hắn trông thấy nốt đậu thì bên người có tiếng thổn thức, còn có những thị thiếp từng trăm phương nghìn kế bò lên giường mình điệu bộ như rắn rết, thế giới chính là như vậy mỉa mai. Này hoặc là ông trời hiểu được hắn quá vô vị nên muốn như vậy lấy mạng hắn, hoặc là ban cho hắn ân huệ – nếu hắn vượt qua khỏi.
“Két-” một tiếng, cửa mở, một tiểu thái giám bước vào, bởi vì trong phòng không có đốt đèn, tiểu thái giám kia bị cái ghế vướng vấp một chút, chắc là ngã rất thảm, bởi vì nó ở trên mặt đất rên rỉ cả nửa ngày trời.
“Nếu ngươi muốn trộm cái gì, có thể đã tìm nhầm nơi rồi, vì chủ nhân căn phòng này đã bị nhiễm bệnh đậu mùa.” Mộ Dung Phi Dật không biết vì cái gì trên mặt mình còn có tiếu ý, hay là hắn đã sớm quên mất những nét mặt khác rồi.
“Lục ca?” Tiểu thái giám kia đứng lên thắp ngọn nến, Mộ Dung Phi Dật trong nháy mắt nhìn thấy một đôi đốm sáng dường như hai tròng mắt nhỏ, tựa hồ điểm xuyết vô vàn hy vọng.
“Tại sao lại là ngươi? Hương ba lão.” Hắn vì sự lơ đễnh của mình mà có chút ảo não, vì vậy cứ luôn khiến mình khinh ghét gã đệ đệ “tạp chủng” căn bản không đáng được hắn chú ý đến.
“Tới thăm huynh a.” Mộ Dung Nghi một bên ngồi ở trước giường hắn, một bên móc thuốc ra đưa tới.
“Hiện tại ngươi xem thấy thế nào? Ngươi không phải còn muốn nói một tiếng ‘huynh thật đẹp’?” Mộ Dung Phi Dật dùng ngữ điệu gay gắt không sợ hãi nói những lời đầy giễu cợt.
“Không phải, đệ tới đưa thuốc cho huynh.” Mộ Dung Nghi nhíu mày lấy ra cái bình sứ trắng, còn chưa kịp đưa tới trước mặt Mộ Dung Phi Dật liền bị hắn một chưởng phát rơi trên đất.
“Thế nào, nô tài tâm phúc kia của ngươi nói cho ngươi biết là ta làm cho ngươi ngã vào ao sen, nên ngươi chạy tới trả thù?” Mộ Dung Phi Dật khóe môi cong lên, “Bên trong là thạch tín hay phụ tử?”
“Mộ Dung Phi Dật! Ngươi không được như vậy! Ta còn có thể đưa cho Tiểu Vũ uống mà!” Mộ Dung Nghi đuổi theo cái bình quay tròn trên mặt đất, vất vả nhặt lên, bất chấp tất cả, vung bàn tay ngay tại trên mặt Mộ Dung Phi Dật để lại một cái dấu năm ngón, “Không biết điều, không uống thì thôi!”
Mộ Dung Nghi nói xong đem cái lọ dộng trên bàn rồi nổi giận đùng đùng chạy ra ngoài.
Đây là lần đâu tiên hương ba lão gọi to tên mình, Mộ Dung Phi Dật ngơ ngác nhìn cánh cửa cấp tốc khép lại, nhưng cơ hồ ngay tại một cái chớp mắt kia, hắn kinh động gọi: “Tiểu Hà Tử! Tiểu Hà Tử(1)!” Người cũng đã chạy xa rồi.
Từ bốn năm trước, hương ba lão này cũng đã từng chưng hửng mà làm ầm ỹ: “Mộ Dung Phi Dật! Ngươi không được như vậy, lão tử còn có thể cho chính mình ăn mà!” Sau đó vả hắn một cái thật kêu, lần đầu tiên trúng phải bàn tay của người khác, một chút cũng không đau, chỉ là hơi hơi nóng lên, độ ấm kia theo máu chảy thẳng vào trong ngực hắn.
“Ta thế nào gặp lâu như vậy mới nhận ra thanh âm của ngươi…” Mộ Dung Phi Dật ngây dại, “Nhưng mà, ngươi vì cái gì lại không nhận ra ta? Là bởi vì ngươi giận ta không tuân thủ lời hứa sao?”
.
Mộ Dung Nghi tức giận chạy tới điện Ngọc Dung, Tiểu Vũ đang uống chén thuốc thiếu chút nữa bị tiếng dập cửa làm cho cả kinh mà sặc chết.
“Cửu ca ~ nếu có một ngày ta phải chết, nhất định không phải là vì mắc bệnh đậu mùa mà chết!”
“Nói nhảm, có Cửu ca cho đệ thuốc sao, đệ mới không chết vì bệnh đậu mùa!”
“Bởi vì ta sẽ bị huynh hù chết!” Tiểu Vũ cả giận theo: “Cửu ca tức giận cái gì a?”
“Bực mình có người không phân biệt tốt xấu không nhìn thấy tâm tư người tốt!” Mộ Dung Nghi nghĩ thuốc nó cực khổ sao bị Mộ Dung Phi Dật phát xuống đất liền bực bội không nói, một mực đi tới.
Tiểu Vũ đem đầu cọ vào bên tai Cửu ca nói: “Cửu ca, bộ dáng huynh tức giận giống hệt con ếch a ~ đáng yêu chết!” Mộ Dung Nghi còn không kịp phản ứng, Tiểu Vũ liền “Chụt” hôn ở trên mặt nó.
“Mộ Dung Vũ!” Mộ Dung Nghi làm ra tư thế muốn đánh nó, chỉ là vẫn còn không có đánh xuống.
“Có gì quan trọng, hai ta là huynh đệ mà…” Tiểu Vũ ha hả cười ngây thơ, đem tay phải của Cửu ca đang giơ lên kéo xuống.
“Hứ! Nếu không e cái bệnh đậu mùa của đệ, ta thực sẽ đem đệ đánh thành con ếch!”
Sau đó hai đứa hi hi ha ha vật nhau, Tiểu Lam Tử ở một bên nhìn bọn nó không biết phải làm sao đành bĩu môi.
.
Muốn nói gì mà “Đao tử chủy đậu hủ tâm(2)”, Mộ Dung Nghi chính là điển hình, rõ ràng cho người ta một cái tát còn mình thì bên ngoài hết sức giận dữ, nhưng vẫn không tự giác mà bắt đầu lo lắng cho Mộ Dung Phi Dật, cho nên ban đêm thừa dịp đi lấy thuốc cho Tiểu Vũ, nó chạy tới điện Lạc Hà.
Khác với lần trước tối tăm, lúc này đây cũng xem như đèn đuốc sáng trưng.
Mộ Dung Nghi đẩy hé cửa thò đầu nhìn vào, còn chưa kịp thấy hết, người bên trong không nhanh không chậm đã lên tiếng: “Còn không vào đây, như con chuột hết nhìn đông lại nhìn tây nhìn cái gì?”
Mộ Dung Nghi đến trước giường Mộ Dung Phi Dật, hừ một tiếng không thèm nhìn hắn, nhưng phát hiện cái nút của lọ sứ trên bàn kia đã rút xuống, vừa định trêu chọc Mộ Dung Phi Dật uống thuốc của mình, lại lãnh một cái bạt tai đến nổ đom đóm mắt.
“Ngươi!” Mộ Dung Nghi vuốt mặt trợn to mắt nhìn tiếu ý tràn trề của tên xấu xa, “Làm cái gì a!”
“Trả lại ngươi lần trước cho ta a, Tiểu Hà Tử.” Phi Dật vẫn như cũ đang cười, nhưng là cười đến mức đã có sự khác biệt, ít đi phần kinh thường, tinh tế nhận định, còn có như vậy bộc lộ chút yêu thương mê đắm.
==========
(1) Tiểu hà tử: trứng tôm nhỏ
(2) Đao tử chủy đậu hủ tâm: nói năng chua ngoa lòng như đậu hủ (bên ngoài thì nói chuyện chua ngoa nhưng trong lòng lại mềm như đậu hủ)