“Nàng là ai?”
Trong bóng tối, một tia sáng theo câu nói này mà ánh lên. Ban đầu, ánh sáng chỉ le lói, chập chờn như ngọn đèn dầu rung rinh trước gió, sau đó lan rộng ra, chiếu sáng quang cảnh trước mặt.
Không cần chàng bận lòng. Nàng cắn môi chớp nhoáng suy tư, rồi viết vào tay bạch y nam tử, lại tình cờ cảm nhận được một cái ấm nóng ở nơi đây. Trong mơ hồ, bàn tay ấy bỗng xoay một cái, bao bọc lấy bàn tay nàng, rồi dần dần, chàng đưa tay lên. Bên gò má nàng ửng đỏ khi xúc cảm từ đầu ngón tay tuy nhẹ nhàng mà cứng cáp truyền sang, lại chạy thẳng vào trái tim nàng.
Giọng người đó trầm ấm lại vang lên, có chút quen thuộc, nhưng lại không giống như trong tiềm thức: “Không nói cũng không sao. Có một ngày, ta sẽ biết nàng là ai. Cứ ở bên ta là được rồi. Mãi mãi”
Giống như trong những áng văn được viết từ nghìn năm trước, có nam có nữ, vì một câu nói mà xuyến trường kinh tâm. Bạch y nam tử cười, mắt chàng nhìn vào thinh không, nhưng chàng biết, nàng cũng đang mỉm cười. Mà nụ cười của nàng, chàng chắc chắn sẽ được chiêm ngưỡng.
Chỉ là xa ra khỏi hai người, lại thấy có chút mông lung. Cố gắng nhìn, khuôn mặt của nam tử lại là bóng tối. Chớp mắt, đã thấy tà áo trắng hoà lẫn vào trong sương mù, trôi đi thật xa.
Đột nhiên thấy đau, vì hai chữ “mãi“.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---------
“Chủ nhân, người tỉnh rồi?”
Tống Ý Thiên nặng nề mở mắt, bất giác nhận thấy hai tay nàng đang không ngừng run rẩy, móng tay bấu chặt vào bên ngực trái, mồ hôi nàng túa ra lạnh toát khắp người.Tâm Liên hai mắt trũng sâu, cầm tay nàng xoa xoa, lo lắng nói: “Vừa rồi, chủ nhân bất tỉnh, hết mỉm cười sau đó lại co giật kịch liệt, chúng nô tỳ ai cũng lo lắng. Linh Lung đã chạy đi mời thái y lại rồi, sẽ không sao đâu”
Tống Ý Thiên hít một hơi sâu, không kìm được lại rùng mình một lượt. Một giấc mơ không đầu không đuôi, nhưng lại khiến lòng nàng chùng xuống. Nhìn sang Tâm Liên, lại thấy nha đầu kia hai má hóp lại, mặt mày cũng tái xanh, e rằng đã làm nàng sợ hãi một phen. Tống Ý Thiên đột nhiên nhớ ra, vội vã hỏi: “Tiểu Liên Tử đâu, hắn như thế nào rồi?” “Chủ nhân yên tâm, thái y đã chữa trị cho Tiểu Liên Tử rồi, nội thương cũng khá nghiêm trọng, nhưng may mắn người đưa hắn về kịp thời, có thể giữ được tính mạng.” “Ta muốn đi xem xem...”
Tống Ý Thiên định ngồi dậy, lại bị Tâm Liên cản lại. Một trận đau nhức từ cổ truyền đến, khiến nàng phải cắn chặt răng để không phát ra tiếng kêu. Tâm Liên sốt sắng lấy lọ thuốc cao thoa cho nàng, nhỏ giọng lầm bầm: “Chủ nhân xem người đã ra nông nỗi nào rồi, còn đòi đi thăm hắn. Cổ của người thiếu chút nữa đã bị vặn làm đôi, hôn mê ba ngày trời. Sao hoàng thượng lại có thể làm như vậy chứ!” Nàng ngước nhìn Tống Ý Thiên, đôi mắt đã sớm rớm lệ: “Rốt cuộc đã có chuyện gì mà hoàng thượng lại ra tay nặng đến như vậy chứ. Người đã ra nông nỗi này, lại còn bị giáng xuống làm quý nhân, thật tàn nhẫn...” “Tâm Liên, không được nhiều chuyện!”
Linh Lung dẫn thái ý đi vào, đưa mắt nhìn Tâm Liên. Nàng hiểu ý, bèn hành lễ rồi đi ra, không quên khép cửa lại. Linh Lung chậm rãi đỡ Tống Ý Thiên ngồi dậy, rồi quay sang vị thái y: “Tối qua quý nhân đã hạ sốt, thương thế ở cổ đại nhân cũng đã nói qua rằng tạm thời không có gì đáng ngại. Nhưng vừa rồi, quý nhân bị mê sảng, lại có triệu chứng co giật, thỉnh Đồ đại nhân xem qua cho tiểu chủ chúng tôi”
Phải rồi, bây giờ, nàng đã là một quý nhân.
Vị thái y kia gật đầu, nhanh chóng mở hộp thuốc lấy ra chiếc khăn đặt lên cổ tay Tống Ý Thiên rồi từ tốn bắt mạch. Sau một tuần trà, thái y ngẩng đầu lên, cung kính nói: “Thưa quý nhân, thương thế của người vốn không còn gì đáng ngại, chỉ là do bị kinh sợ, cộng với hô hấp khó khăn dẫn tới mê sảng, thần trí bất ổn, vì vậy mà co giật, thần sẽ kê một đơn thuốc khác nữa để an thần. Tuy vậy, mạch đập có chút hỗn loạn, thứ lỗi cho vi thần tài hèn sức mọn, nhưng có lẽ cũng không vấn đề gì”
Tống Ý Thiên im lặng gật đầu, lập tức Linh Lung bước tới, đưa hắn một ít bạc vụn “Cảm tạ Đồ đại nhân chiếu cố” rồi tiễn hắn ra ngoài. Nàng đợi thái y đi khuất, rồi tự mình chẩn mạch. Đúng như hắn nói, mạch tượng hơi bất ổn, nhưng vấn đề ở chỗ nào, nàng cũng chưa thể nhìn ra.
Nhìn theo bóng lưng Linh Lung đứng ngoài cửa điện, Tống Ý Thiên bất giác đau lòng. Nàng hôn mê ba ngày, cũng trong ba ngày này, mọi sự đều đổi khác. Cả Tâm Liên lẫn Linh Lung đều tiều tuỵ hẳn đi, không khí cũng có phần chùng xuống, e rằng những ngày qua, mọi người trong Khâm Nhân cung đều đã chịu khổ.
Cảm thấy ánh nhìn của nàng, Linh Lung quay đầu lại. Lần đầu tiên, Tống Ý Thiên thấy được dấu hiệu tuổi tác trên gương mặt điềm tĩnh thanh tao của vị Hà cô cô luôn chu toàn thấu đáo. Nàng khẽ mở miệng: “Linh Lung, là ta liên luỵ các ngươi“. Linh Lung chậm rãi đi đến trước mặt nàng rồi quỳ xuống, trong ánh mắt là ba phần cảm thông và bảy phần khích lệ: “Tiểu chủ đừng nói như vậy. Con người hoàng thượng khi nóng khi lạnh, tính khí thẳng tay tàn nhẫn, đâu thể trách người. Chúng nô tỳ đều đã nói, một lòng vì tiểu chủ, là phúc hay hoạ đều là người của tiểu chủ”
Tống Ý Thiên sống mũi cay cay, nước mắt trong veo ngưng trên làn mi nơi khoé mắt, rồi rơi xuống từng hàng: “Chính ta đã hại Tiểu Liên Tử sống dở chết dở thế kia, chính ta đã chọc giận hắn, báo hại các ngươi vất vả lo toan. Trước kia đã như vậy, giờ bị giáng làm quý nhân, chẳng phải cuộc sống của các người...” Linh Lung đưa tay gạt đi nước mắt trên gương mặt nàng, mỉm cười nói: “Là quý nhân thì đã sao? Chẳng phải chính người đã nói, chỉ cần yên bình mà sống là được sao? Nô tỳ cũng muốn vậy, trên dưới Khâm Nhân cung cũng đều theo người. Chủ tớ ta thầm lặng qua ngày, thì phi tần hay quý nhân có gì quan trọng chứ”
Tống Ý Thiên gục đầu vào vai Linh Lung, bỗng cảm thấy mình đã biến lại thành một nữ hài nhỏ bé trong vòng tay của nhũ nương, vô lực rơi lệ để xả đi nỗi uất ức bất lực trong lòng. Nàng không lo chịu khổ, nàng đã quen chịu khổ. Nhưng còn cuộc sống của những người khác thì sao?
Bốn ngày sau, người của nội vụ phủ tới truyền ý, Tống Ý Thiên phải rời khỏi chính điện Thiên Kiều tới sống tại Tuý Liên đường theo đúng cung quy đối với một quý nhân. Khâm Nhân cung vốn đã thanh tịnh, mà Tuý Liên đường lại toạ tại nơi hẻo lánh nhất của hậu viện, chưa được nội vụ phủ thu xếp gì nhiều. Trong phòng đồ đạc không nhiều, cửa sổ hướng nam khai nhìn ra ao nhỏ, vách tường treo bức phù điêu phong diệp giang sơn.
Tống Ý Thiên bước vào, cảm thấy không hề tệ, chỉ cần dọn dẹp đôi chút là chu toàn. Nàng nhẹ nhàng hướng công công bên nội vụ phủ nói: “Tuý Liên đường vốn rất tốt, chỉ là ta muốn thay đổi một chút bố cục. Ngươi cho người mang tới hồ một bộ bàn đá thưởng ngoạn, cũng phát quang đi rậm rạp tre trúc bên hồ để đón ánh sáng tự nhiên”
Tên nô tài thấy vậy cười lạnh, mắt đảo một lượt quanh gian phòng: “Nô tài thấy Tuý Liên đường rất tốt nha. Hồ ao tre trúc, đúng là không thiếu thứ gì, cần chi bàn đá chứ, quý nhân cũng nên thấy hài lòng đi. Vả lại...” Hắn đưa mắt nhìn Linh Lung đang dẫn đám thái giám cung nữ tới nơi ở mới, khoé miệng nhếch lên: “Một thái giám, một cô cô quản sự, lại thêm hai nha đầu sai vặt, hai công công giúp việc, theo nô tài thấy, chặt dỡ cây cỏ, quý nhân tự sắp xếp được mà. Nội vụ phủ còn nhiều công việc, nô tài xin cáo lui”
“Ngươi dám!” Tâm Liên vốn nóng tính lại hấp tấp, vung tay lên, nhưng ngay lập tức, Tống Ý Thiên luồn tay ra sau ghìm chặt nàng lại, lạnh lùng cất tiếng: “Được, vậy không phiền ngươi”
Chờ tên thái giám kia đi khuất, Tâm Liên ấm ức gằn giọng: “Cẩu nô tài! Tại sao nương... tiểu chủ lại có thể để mặc cho hắn làm càn như vậy chứ! Có lần này sẽ có lần sau, nô tỳ không thể để tiểu chủ chịu uỷ khuất như vậy“.
Tống Ý Thiên thở dài. Tâm Liên thông minh lanh lợi, nhưng xét cho cùng, nha đầu mười lăm tuổi vẫn chưa thể hiểu được thế nào là thế thái nhân tình. Nàng chẫm rãi đặt người xuống chiếc sập gỗ, đưa tay vỗ vỗ bên cạnh “Ngươi ngồi xuống đây” “Không được, nô tỳ không...” Tống Ý Thiên nhắc lại: “Ta nói ngươi ngồi xuống đây. Ta muốn nói chuyện với ngươi như khi còn ở Trịnh quốc, không phân biệt kẻ trên người dưới”
Đợi Tâm Liên ngồi xuống, nàng nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng ấy: “Ta biết ngươi lo cho ta, không muốn ta chịu uất ức. Nhưng bây giờ tình thế thay đổi, trước kia tuy không được sủng ái, nhưng dù sao ta cũng là Đoản Hoa phi. Ngươi nói ta hay, bây giờ, ta là ai?“. Tâm Liên nặng nề lên tiếng: “Là Đoản Hoa quý nhân” “Phải, là Đoản Hoa quý nhân, một quý nhân bị hoàng đế chán ghét, thậm chí vũ nhục. Một phi tần bị giáng từ tòng nhất phẩm thẳng xuống tứ phẩm nhỏ nhoi. Ngươi nói xem, bây giờ ta còn có thể làm phượng hoàng với ai chứ”
Tống Ý Thiên nhìn nha đầu trước mắt, ánh mắt loé lên một tia kiên định: “Chúng ta muốn sống một cuộc đời bình yên ở chốn thâm cung này, chỉ còn cách nhẫn nhịn. Có nhẫn nhịn, mới có thể tránh xa được thị phi. Có nhẫn nhịn, mới có thể vô hình, không gây thù chuốc oán. Có nhẫn nhịn, các ngươi mới có thể bình an”
Tâm Liên đáy mắt hơi run, mãi một lúc lâu sau mới lí nhí: “Tâm Liên hiểu rồi...Công chúa, người thật cực khổ quá...” Nàng mỉm cười: “Không sao, chẳng phải mọi người cũng đều chịu cực khổ vì ta sao”
Vốn định cùng Tâm Liên vào gian trong nghỉ ngơi, Linh Lung vén rèm bước vào, mang theo ánh nắng tháng tư rực rỡ. Nàng bước tới chỗ Tống Ý Thiên, nét mày hơi chau lại thoảng qua chút lo lắng: “Tiểu chủ, cung nữ Hải Đường vừa tới truyền khẩu dụ của thái hậu, mời tiểu chủ tới thưởng trà, toàn thể hậu cung đều có mặt. Là ý của Lệ phi nương nương”
Tống Ý Thiên và Linh Lung nhìn nhau hồi lâu, chừng như không gian thời gian đều đã đông cứng lại. Đến khi Tâm Liên tưởng rằng cả hai đã hoá đá, đột nhiên, Tống Ý Thiên khẽ gật đầu.
Kịch hay lại chuẩn bị bắt đầu rồi.