Tịch Mịch Thâm Cung Phi Đề

Chương 14: Chương 14: Quý nhân (2)




“Tiểu chủ, tới Vĩnh Thọ cung rồi” Tâm Liên đỡ lấy tay nàng, lập tức, Tiểu Hỗ Tử cong người quỳ xuống làm bục cho nàng bước xuống kiệu. Tống Ý Thiên xua tay nói: “Ta có thể tự xuống, từ sau nhớ rằng không cần làm vậy nữa“. Nàng nhớ tới Tiểu Liên Tử, tuy mồm năm miệng mười, nhưng hầu hạ đã lâu, làm việc rất hợp ý nàng. Nhưng chỉ vì nàng, đã hơn một tuần lễ mà hắn vẫn không thể xuống khỏi giường. Việc hôm nay, nàng nhất định phải hoàn thành cho tốt.

Tống Ý Thiên dựa vào Tâm Liên bước xuống ghế đỡ, nhìn cánh cửa Vĩnh Thọ cung sơn son thếp vàng, không kìm được tự trào trong lòng. Lần đầu Đoản Hoa phi tới đây là kiệu sáu người khiêng, mới có một tháng, mọi chuyện đã khác. Người đời nói đúng, trong cung thế sự khôn lường, khắc trước trên vạn người, chớp mắt lại thành hạt cát nương mình mặc gió.

Nàng đưa khăn tay lên trán nhẹ thấm mồ hôi, cố không làm trôi đi lớp hoá trang quỷ dị. Đã thực sự vào hè, tiết trời trở nên nóng nực, lại thêm thương thế trên cổ thỉnh thoảng đau đớn, khiến nàng không khỏi có chút mỏi mệt.

Tống Ý Thiên bước vào bên trong, không khí lập tức trở nên dễ chịu hẳn. Hai thái giám và cung nữ hầu môn khẽ nhún mình hành lễ, rồi cất giọng eo éo ngân dài: “Đoản Hoa quý nhân tới“. Tiếng cười nói phía bên trong điện lập tức ngưng bặt, chỉ còn tiếng quạt phần phật vang lên trong không gian tĩnh tại. Tống Ý Thiên hít một hơi, rồi chậm rãi tiến vào.

Bảo toạ hoa lệ uy nghi ở chính giữa vẫn còn trống, đoán chừng thái hậu vẫn còn chưa tới đây. Còn lại, đôi hàng ghế bên cạnh trừ bỏ ba vị trí thấp nhất gần cửa ra vào, tất cả đều đã đông đủ. Tống Ý Thiên đưa mắt qua một lượt, cũng không thấy Mộ Nhược Chỉ đâu. Phía bên trên nơi ghế tựa cao nhất phía đông bảo toạ thái hậu, Lệ phi đang nhàn nhã thổi nhẹ viên ngọc trên bộ hộ giáp vàng lấp lánh. Nàng ta bộ dáng thong dong mỹ lệ, cho dù hôm nay y phục không còn quá xa hoa như lần gặp đầu tiên, nhưng giữa đủ các thứ gấm hoa, bộ cung trang màu đào phấn dệt xen chỉ bạc của nàng ta không những không bị nhấn chìm, lại càng lôi cuốn đến kì lạ. Tống Ý Thiên khẽ cười, Lệ phi, đúng là luôn biết cách trở thành một đoá mẫu đơn quyền uy nổi bật không ai sánh bằng.

Tống Ý Thiên chầm chậm nhún nhẹ gối hành lễ: “Thần thiếp Đoản Hoa quý nhân thỉnh an Lệ phi nương nương, thỉnh an Diêu tần, Nghi tần“. Nàng thầm quan sát, chỉ thấy Lệ phi vẫn ngồi đó, mắt phường mày ngài mơ màng lười nhác không quan tâm, dường như cũng không có ý định miễn lễ cho nàng đứng dậy. Một hồi im lặng kéo dài, cuối cùng Diêu tần Diêu Linh Miêu đành phá vỡ bầu không khí khó chịu, đứng dậy đỡ Tống Ý Thiên: “Quý nhân miễn lễ, đều là tỷ muội, mau ngồi xuống đi“. Tống Ý Thiên mỉm cười tỏ ý cảm tạ, sau đó ngồi xuống chỗ ngồi trống bên cạnh Đề Khắc quý nhân Đề Khắc Trường Như. Vừa mới an tọa, đột nhiên chỉ thấy vụt một cái, chiếc quạt trên tay nữ tử bên cạnh va vào mặt nàng một lực đạo không nhỏ, khiến má trái nàng đau đớn. Linh Lung “ối” lên một tiếng, vội vàng phân phó tiểu cung nữ hầu môn đi lấy trứng gà xoa mặt cho nàng.

Đề Khắc Trường Như lúc này mới quay sang, cao giọng ngọt ngào: “Ai nha! Ta thật là hậu đậu, Đoản Hoa muội muội có sao không. Ta đúng là vô ý quá mà, chỉ sợ ảnh hưởng đến dung nhan của muội thì...” Nói đến đây, nàng ta đưa khăn tay lên, che miệng cười khúc khích, Nghi tần, Hướng quý nhân Hướng Duyên Thịnh cũng đồng loạt che miệng hùa theo. Nghi Cầm đưa ly trà lên miệng, vừa thổi vừa nói: “Đề Khắc muội không cần lo lắng, Đoản Hoa quý nhân đây chắc chắn là không để bụng đâu”

“Làm sao có thể để bụng được cơ chứ, phải không, Đoản Hoa quý nhân?” Lệ phi vốn đang im lặng, cuối cùng cất lên giọng điệu mê người. Thanh âm nàng ta vô cùng đặc biệt, vừa mang nét uể oải ngân dài, lại như mị hoặc khách nhân.

Tống Ý Thiên vội đáp: “Thần thiếp không dám. Chỉ là một chút vô tình, nào dám có lời ca thán chứ“. Lệ phi đưa nhìn nàng, trong mắt có phần tự đắc: “Theo tình hình hiện tại thì, đương nhiên là ngươi không dám rồi. Một khắc liền bị giáng xuống tới bốn phẩm cấp, cũng may thay giữ được phong hiệu Đoản Hoa, coi như còn bớt đi nhục nhã. Chỉ là không biết, ngươi có dựa đó mà tự đắc hay không”

Tống Ý Thiên băm môi vẻ ấm ức, rốt cuộc im lặng làm thinh, chỉ để cho Linh Lung lăn trứng gà cho nàng. Quá một tuần hương, cuối cùng thái hậu cũng tới. Chúng phi lập tức đứng dậy, đồng loạt quỳ xuống: “Chúng thần thiếp thỉnh an thái hậu, thái hậu vạn phúc kim an” “Miễn lễ, tất cả đứng dậy đi“. Đợi khi thái hậu đã an toạ, cả đám phi tần mới về chỗ ngay ngắn.

Đã một tháng không gặp, Tống Ý Thiên thấy khí sắc thái hậu dường như không được tốt, sắc mặt có phần xanh xao. Nhưng bà vẫn ngồi đó với vẻ điềm đạm, thanh tao lại uy nghi hết mực, toả ra khí chất của bậc mẫu nghi thiên hạ.

Thái hậu nhìn thấy nàng, mỉm cười một cái thật khẽ, rồi ôn tồn cất giọng: “Hôm nay ta vời tất cả các người tới đây là theo ý của Lệ phi. Chuẩn Hữu tướng quân có gửi tặng lễ vật cho ai gia năm tráp trà quý Thanh Vân Du, ai gia ít dùng trà, không muốn xa hoa lãng phí. Đang không biết làm thế nào, Lệ phi tới, lại đưa ra chủ kiến mời chúng phi tới đây, cho mọi người đều được thưởng trà ngon, phi tần hội ngộ” Bà nhẹ nhàng phất tay, lập tức Tắc Túc cô cô tiếp lời: “Dâng trà”

Hai hàng cung nữ bước ra, đặt trên mỗi bàn một ly trà gốm nạm lưu ly cùng một đĩa bánh quế ăn kèm. Tất cả mọi người mở chung trà ra, hương thơm tuyệt diệu phả ra, tuy hơi nước ấm nóng vẫn vít mà lại khiến người ta thấy mát mẻ trong tâm. Tống Ý Thiên vừa nhìn thấy đĩa bánh cũng quên mất trà, lập tức cầm ngay một chiếc bỏ vào miệng. Hương vị của quế tràn ngập trong miệng nàng, vừa ngọt vừa nồng, khiến nàng càng muốn ăn thêm, bèn lại cầm lên mấy chiếc khác liên tục bỏ vào miệng.

Tới khi nàng đã ăn hết cả đĩa, Đề Khắc quý nhân bên cạnh cũng chợt nhận ra, trố mắt kinh ngạc. Phi tần chốn hậu cung, ai ai cũng thuộc nằm lòng, phàm là nữ nhân, phải ăn thanh, uống mỹ. Đằng này, Tống Ý Thiên còn là tần phi, lại xuất thân là công chúa Trịnh quốc được giáo dưỡng cẩn thận, luôn ăn sung mặc sướng trong cung, chưa từng có tiền lệ ăn tới sạch sẽ khẩu phần bao giờ. Đề Khắc Trường Như ngập ngừng hỏi: “Đoản Hoa quý nhân...thích bánh quế lắm sao?”

Lệ phi thấy vậy, nhấp một ngụm trà, tựa tiếu phi tiếu buông lời: “Có lẽ sau khi chuyển tới Tuý Liên đường, trù nương làm bếp khi còn ở vị phi của Đoản Hoa quý nhân đã đi rồi nên lâu lâu mới được nếm một bữa ngon. Chà, lại chẳng phải tại ngươi chọc giận hoàng thượng sao? Quả thực đáng thương. Đề Khắc muội, cứ để cho Đoản Hoa quý nhân thong thả“. Lời này nói ra là vạn phần quá đáng, ý tứ châm chọc đã rõ mồn một, thái hậu lập tức cau mày, quát: “Lệ phi, đủ rồi! Đừng nói rằng ai gia chưa nhắc nhở ngươi về việc này. Đại tiểu thư Chuẩn Hữu tướng phủ, vào tới hoàng cung cũng phải biết thế nào là cung quy”

Thái hậu đã nổi giận cất lời cảnh cáo, tất cả kẻ dưới đều xanh mặt không dám thở mạnh, ngay cả Lệ phi cũng không dám làm càn, nhanh chóng quỳ xuống thỉnh tội: “Tần thiếp biết lỗi, xin thái hậu bớt giận“. Thái hậu tuỳ ý phẩy tay: “Sau buổi hôm nay, hồi cung chép mười lần Nữ Huấn cho ai gia“. Rồi bà quay sang Tống Ý Thiên, ánh mắt dịu đi đôi chút: “Nếu Đoản Hoa quý nhân thích bánh quế như vậy, ai gia ban thêm cho ngươi“. Tống Ý Thiên hai má ửng đỏ, vội lắc đầu: “Thần thiếp thực ra không phải đặc biệt thích, chỉ là thái y...” Nói đến đây, nàng ngưng bặt, rồi đưa ly trà lên nhấp một ngụm lấp liếm. Nghi Cầm đón được ánh mắt của Lệ phi, ngay tức thì hỏi lại: “Thái y? Thái y làm sao cơ? Phải chăng muội muội có bệnh gì?”

Thấy Tống Ý Thiên có chút chần chừ, Linh Lung bên cạnh lên tiếng đỡ lời: “Bẩm thái hậu và các vị nương nương tiểu chủ, quý nhân vốn không có bệnh gì, chỉ là thương thế ở cổ có hơi đau nhức, mới thường xuyên mời thái y tới xem“. Lệ phi nhướn mày, thanh am lạnh lùng: “Không tới lượt ngươi trả lời thay quý nhân. Đoản Hoa quý nhân, vết thương ở cổ mà phải nhọc lòng ăn bánh quế sao?”

Im lặng một lúc, thái hậu cũng lo lắng mở miệng: “Rốt cục con có bệnh gì, phải nói ai gia hay để kịp thời chữa trị chứ?“. Đến nước này, không còn cách nào khác, Tống Ý Thiên hít một hơi rồi quỳ sụp xuống, nặng nề đáp: “Không dám giấu thái hậu, thần thiếp đã cư kinh (*) gần hai tháng nay rồi”

(*) Cư kinh: không có kinh nguyệt

Lời vừa cất lên, cả cung điện chìm vào im ắng như tờ.

Rốt cuộc cũng là thái hậu phá vỡ sự sững sờ kinh hãi: “Cái gì? Là như thế nào, mau kể ai gia nghe“. Tống Ý Thiên ngập ngừng một lát, rồi nhỏ giọng nói, dán điệu thập phần lúng túng: “Từ khi còn ở Trịnh quốc, cách ngày xuất giá một tháng, thần thiếp đã không xuất hiện nguyệt san. Vốn nghĩ do khi đó trước đại hôn tâm tình bất ổn, nhưng qua một tháng vừa rồi cũng chưa thấy gì. Thần thiếp cũng là chủ quan, sau chuyện xảy ra hôm đó với hoàng thượng tại Khâm Nhân cung bị một vết thương, mời thái y tới, chẩn được mạch tượng bất thường, mới nghĩ ra đã cư kinh hai tháng ròng. Thần thiếp không định nói với ai, đọc vài cuốn y thư nói ăn quế và gừng có thể có chuyển biến. Thần thiếp che giấu, xin thái hậu thứ tội”

Thái hậu vội vã rời bảo toạ, đỡ Tống Ý Thiên đứng lên. Thấy trong mắt bà tràn ngập đau đớn, nàng đột nhiên cũng thấy mủi lòng: “Mau mau đứng dậy. Ai gia làm sao nỡ trách tội con chứ. Nữ nhân đáng thương, con mới mười bảy tuổi. Ai gia sẽ điều Dương thái y đứng đầu thái y viện chăm sóc riêng cho con, chắc chắn sẽ cứu vãn được. Mau đứng lên”

Quá xúc động, thái hậu đột nhiên khó thở, ho khan không ngừng, đành phải dựa vào Tắc Túc tới tẩm điện nghỉ ngơi, chúng phi vì thế cũng lần lượt ra về.

Tống Ý Thiên vừa đứng dậy định bước ra ghế đỡ đang chờ, lại thấy Lệ phi hướng nàng đi tới, theo sau còn có Nghi tần và Đề Khắc quý nhân: “Tống thị Đoản Hoa quý nhân. Ha, những tháng ngày mà một công chúa thất sủng như ngươi ngồi ngang hàng với ta đến đây cũng đã chấm dứt rồi. Còn cái kia” Nàng ta cao ngạo quét mi dài một lượt qua Tống Ý Thiên: “Ta cũng không ngờ đến đấy. Mấy ngày nay chuyện tốt đều xảy ra, ngươi cùng Mộ thị thấp hèn kia lại khiến đám đầu bạc thái y viện phải luôn chân luôn tay rồi”

Tống Ý Thiên không nhìn nàng ta, chỉ nhẹ nhàng nhún người: “Vào hạ trời nóng, người sinh bệnh không ít, đúng là khiến các thái y phải vất vả. Mặt trời nắng chiếu như thế này, Lệ phi nương nương đứng ngoài lâu e rằng không tốt, chi bằng nương nương cùng Nghi tần, Đề Khắc quý nhân hồi cung đi. Thần thiếp còn phải hồi cung uống thuốc, xin cáo lui”

Lệ phi liếc nàng một cái, rồi nhanh chóng tung váy rời đi, đám cung nhân bên cạnh xúm lại đỡ nâng nàng lên kiệu. Đợi cho những người khác rời đi, Tống Ý Thiên mới ra ngoài nơi Tâm Liên cùng phu xe đang chờ. Tâm Liên chờ một lúc lâu, lại thấy nàng và Linh Lung mặt mày đều nghiêm trang, sốt sắng hỏi: “Tiểu chủ, cô cô, chuyện gì vậy?“. Nàng ngồi lên ghế đỡ, trầm ngâm một lát, nàng nhìn Tâm Liên: “Từ nay về sau có lẽ cũng có thể vô hình sống an ổn rồi“. Tâm Liên vốn đang không hiểu gì, lại nghe Linh Lung trả lời: “Vừa rồi quả thực tiểu chủ bày ra một màn kịch xuất sắc, chỉ e việc mới chỉ được bán phần thành công, còn lại, đều trông cả vào tiểu chủ. Nếu không sẽ là tội khi quân, lập tức chém đầu”

Nàng chậm rãi gật đậu, đưa tay lên xoa xoa mi tâm, mệt mỏi đáp: “Thuốc sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu, thái y có xem qua cũng sẽ không phát hiện điều gì sai sót. Điểm này ta chắc chắn. À phải rồi” Nàng chợt nhớ ra lời của Lệ phi, hướng Tâm Liên hỏi: “Ngươi có nghe ngóng được tình hình của Mộ thường tại không? Hôm nay không thấy nàng ấy có mặt, Có lẽ cũng xảy ra chuyện gì rồi” “Nô tỳ có nghe Ngọc Xuyến ở thiện phòng nói, hai ngày nay Mộ thường tại sinh bệnh, liên tục đau đầu chóng mặt, ăn gì đều thổ hết ra. Chắc vì vậy mà hôm nay vắng mặt”

Tống Ý Thiên chuẩn bị hạ lệnh phu xe tới Nhã Nhạc hiên, Linh Lung hiểu ý nàng, hạ giọng nhắc nhở: “Xảy ra chuyện ngày hôm nay, sợ rằng nhất cử nhất động của Khâm Nhân cung đều bị chú ý. Tiểu chủ tới thăm Mộ thường tại, e là không tiện”

Phải, hiện nay mọi con mắt đều đang chăm chú dõi theo từng hành động của nàng, nếu tới thăm Mộ Nhược Chỉ sẽ xuất hiện nhiều lời bàn ra tán vào, gây bất lợi cho cả hai bên. Tống Ý Thiên và Mộ Nhược Chỉ vốn trước giờ cũng không phải thân thiết, hiện giờ sự đã lộ nàng mắc chứng cư kinh, bản thân còn lo chưa xong, quan tâm chuyện của người khác ngay lập tức sẽ bị nghi ngờ.

Tống Ý Thiên khẽ thở dài: “Đúng vậy, có lẽ để thêm vài ngày nữa tới thăn nàng cũng chưa muộn. Hồi Khâm Nhân cung, ta cũng nên tĩnh tâm mà chế thuốc rồi”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.