Tịch Thiếu Phúc Hắc Bá Sủng Vợ

Chương 92: Chương 92: Chương 92: Vì báo thù cho tôi nên mới cưới cô (1)




Editor: Trang Lyn

Từ sau khi kết hôn, Tịch Âu Minh luôn có vài thói quen rất không tốt, ví dụ như —— ngủ khỏa thân.

Mặc dù trên ti vi thường nói ngủ khỏa thân có lợi cho cơ thể, khuyến khích mọi người, đặc biệt là phụ nữ trong điều kiện tình hình cho phép, tốt nhất nên ngủ khỏa thân. Như thế không những có thể giảm bớt bệnh phụ khoa, ngoài ra ngủ khỏa thân còn làm mất đi sự gò bó của quần áo với cơ thể, mang đến cho người ta loại cảm giác thoải mái, mặt khác gia tăng sự tiếp xúc của da với không khí, có lợi cho tuần hoàn máu và tuyến bã nhờn, bài tiết mồ hôi, vì vậy ngủ khỏa thân giúp tâm tình thả lỏng, tiêu tan mệt mỏi. Ngoài ra, ngủ khỏa thân đối với các loại bệnh mất ngủ, đau đầu, tiêu chảy còn giúp cải thiện tình trạng bệnh.

Tuy có nhiều chỗ tốt như thế, nhưng Tiêu Tiệp vẫn không có thói quen và sở thích này, luôn cảm thấy không mặc gì ngủ không an toàn. Nhưng mà cô không có thói quen này không có nghĩa là người nào đó cũng không có, Tịch Âu Minh vô cùng đề xướng ngủ khỏa thân.

Sau khi trải qua một phen tranh cãi, cuối cùng hai người cũng đạt được thỏa thuận. Tiêu Tiệp mặc quần ngủ hoặc áo sơ mi của Tịch Âu Minh ngủ, nhưng bên trong phải không mặc gì. Tịch Âu Minh nhất định phải giống thế, trên người không mặc gì.

Có lúc, vẻ đẹp mông lung còn quyến rũ hơn nhiều so với hoàn toàn phơi bày. Sau khi trải qua mấy ngày, cuối cùng Tiêu Tiệp mới tỉnh ngộ, hóa ra đây vĩnh viễn đều là một cái hố, cho dù mặc hay không mặc chịu thiệt mãi mãi đều là cô.

Nhưng mà có biện pháp gì sao? Câu trả lời là không. Ai bảo bọn họ là vợ chồng chứ? Ai kêu cô là vợ anh đây?

Ví dụ như buổi sáng hôm nay, sau khi Tịch Âu Minh tắm xong, Tiêu Tiệp vẫn còn ở trên giường làm con heo nhỏ lười biếng. Trước kia cô là thục nữ xinh đẹp, tư thế ngủ cũng rất tao nhã, nhưng từ sau khi thổ lộ tình cảm với Tịch Âu Minh, thì tùy tiện hơn nhiều. Giống như lúc này, cô chỉ mặc một chiếc áo sơ mi của Tịch Âu Minh, đôi chân cực kỳ quyến rũ lộ ra ngoài, áo sơ mi vốn không đủ dài, nhiều nhất chỉ có thể che đến nơi nào đó vểnh lên, hai chân thon dài đều lộ ra. Hơn nữa tư thế ngủ làm địa phương nào đó ở giữa, như ẩn như hiện, vô cùng quyến rũ.

Áo sơ mi trên người do tư thế ngủ nghịch ngợm của cô mà tuột ra mấy nút, lộ ra đường cong hấp dẫn.

“Ưm ~ Tiêu Tiệp vẫn còn đang trong giấc mộng bỗng nhiên cảm thấy toàn thân nóng lên, giống như có một ngọn lửa cháy trong người, hơn nữa càng ngày càng có dấu hiệu mãnh liệt.

Bỗng nhiên thân dưới có một dòng nhiệt làm cô giật mình tỉnh giấc, đúng lúc mở mắt ra thì thấy người nào đó đang từ dưới người cô ngẩng đầu lên, khóe miệng vẫn còn một ít chất lỏng trong suốt...

Không kịp nói gì, Tịch Âu Minh đã bao trùm lên lần nữa, mạnh mẽ hôn lên miệng cô, trong miệng anh vẫn còn mùi vị cơ thể cô, cứ như vậy trong lúc hai người hôn truyền đi.

Ngay tại lúc Tịch Âu Minh sắp xông vào, Tiêu Tiệp đỏ mặt gọi anh, quả nhiên Tịch Âu Minh dừng lại, nhẫn nhịn đến nỗi mồ hôi trên trán chảy ra, ánh mắt nhìn cô vô cùng nóng bỏng.

“Cái đó... Gối lót...” Tiêu Tiệp nói xong cũng cảm thấy mặt mình đỏ đến muốn nổ, thẹn thùng quay mặt sang chỗ khác.

Tịch Âu Minh sửng sốt một hồi lâu mới hiểu được, tối hôm qua bọn họ xem một chương trình, liên quan tới việc làm sao để gia tăng tỷ lệ có thai, lúc ấy anh đang xem báo kinh tế tài chính, cho nên không để ý. Mặc dù không để ý, nhưng vẫn có vài câu nói truyền vào tai anh, cái gì mà để gối lót dưới eo phụ nữ giúp dễ mang thai hơn...

Không ngờ Tiêu Tiệp vụng trộm nhớ trong lòng, hơn nữa còn muốn thực hiện, điều này nói lên cái gì? Mong muốn đứa bé của cô đã đến tột cùng.

Mặc dù biết chân tướng, nhưng Tịch Âu Minh lại không muốn cứ như thế phá vớ mong muốn có đứa bé của cô? Chỉ cần cô cảm thấy tốt là được, những cái khác, anh sẽ nghĩ cách.

Đến khi hai người kết thúc dây dưa, một buổi sáng đã gần qua. May mà công việc hôm nay chủ yếu tiến hành bên ngoài, nếu không đã đến công ty muộn. Tịch Âu Minh người này, bản thân là ông chủ cũng phải nghĩ đến cảm nhận của người làm nhân viên một chút chứ! Không phải tất cả mọi người đều có thể được hưởng thụ đãi ngộ của ông chủ.

Giữa lúc hai người dây dưa cuối cùng đã đến thang máy, lúc này trong thang máy không có ai, bình thường người đi thang máy rất nhiều, có lẽ mọi người đều đã đi làm, dù sao lúc này đã là giờ làm việc rồi. Tiêu Tiệp bước vào trước, Tịch Âu Minh theo sau, nào biết dây xích ở túi xách lại mắc vào quần Tịch Âu Minh.

Hai người cứ như vậy bị dính vào nhau, Tịch Âu Minh nhìn qua chỗ bị mắc vào, vẻ mặt tối sầm lại, liếc Tiêu Tiệp một cái, nói: “Em cũng thật biết chọn chỗ.”

Tiêu Tiệp nhìn kĩ, đúng vậy? Cái này vừa đúng mắc vào dây khóa quần tây của anh, nếu không xử lí tốt thì phong cảnh sẽ bị lộ ra ánh sáng.

“Em cũng không phải là cố ý, được rồi, em sẽ giúp anh tháo cái này ra.” Tiêu Tiệp dụ dỗ, ngay sau đó liền ngoan ngoãn ngồi xuống tháo ra cho anh. Cái này cũng mắc quá chắc, nhất thời không tháo ra được.

Hai tay Tịch Âu Minh thong dong đút trong túi quần, từ trên cao nhìn xuống cô, hết sức nghiêm túc nói: “Cảnh cáo em, đây cũng không phải trong nhà mình, không cho phép sờ lung tung!”

Tiêu Tiệp vừa nghe thấy liền nổi giận, đây là ý gì? Nói cô là nữ lưu manh sao? Lại nói bình thường ở nhà cô sờ lung tung anh chỗ nào? Xử oan người khác đáng phải trả giá đắt! Giống như vì trả thù, cô ra sức véo bắp đùi anh một cái.

Tịch Âu Minh bị đau lập tức kêu lên, mà đang lúc anh kêu lên tiếng “a”, cửa thang máy đinh một tiếng mở ra, bên ngoài thang máy ba bốn người đang đứng, có nam có nữ. Lúc bọn họ thấy cảnh tượng bên trong, thì tất cả mọi người đều ngẩn người.

Hóa ra có người bấm thang máy, bọn họ quá chuyên tâm chuyện của mình nên quên quan sát. Mà tiếng “a” kia của Tịch Âu Minh vô cùng mất hồn, đan đớn đan xen hưởng thụ, làm cho người ta khó mà phân biệt được, rất dễ mơ mộng. Hơn nữa, điều kinh khủng hơn là, Tiêu Tiệp vì tháo quần giúp anh, mà cả người không thể không ngồi xổm trước mặt anh, độ cao của mặt ngay đối diện khóa quần anh...

Tịch Âu Minh đối diện người xem, còn Tiêu Tiệp ngồi xổm trước mặt anh, cho nên quay lưng về phía người xem...

Kết quả là ——

Tất cả mọi người đều hoa hoa lệ lệ nghĩ sai, mẹ nó cái này cũng quá điên cuồng rồi, đây là trong thang máy! Đồi phong bại tục! Cái này cũng quá cởi mở đi! Trong thang máy còn có camera đấy!

Tiêu Tiệp nhất thời có suy nghĩ muốn chết! Cũng may đã tháo ra rồi, cô vội vàng đứng dậy lặng lẽ trốn sau sau lưng Tịch Âu Minh, cúi đầu xuống, cái này quá mất mặt rồi!

Tịch Âu Minh cũng rất lúng túng, im lặng quay mặt sang chỗ khác...

——

“Tổng giám đốc, đã làm theo lời dặn của ngài, xử lý những người đó, bảo đảm sau này sẽ không phát sinh chuyện gì.” Tiểu Nam cung kính nói.

Mặc dù cậu có phần xấu hổ, tổng giám đốc nhà mình không có việc gì tự nhiên đi cướp người làm gì? Dù sao sai người trút giận cho thiếu phu nhân là được rồi, cần gì phải tự mình ra tay?

“Ừ, đưa người đi xa một chút, đừng để cho những người đó tìm được.” Tịch Âu Minh lạnh nhạt nói.

“Hiểu! Những người đó vốn phải diệt khẩu, may nhờ tổng giám đốc dự tính trước, mới không cho bọn họ được như ý! Nhưng...” Tiểu Nam nghĩ một chút, vẫn hỏi: “Vì sao tổng giám đốc muốn giữ lại mạng bọn họ?”

Theo tính tình tổng giám đốc trước kia, mạo phạm đến mức này nhất định sẽ không lưu lại.

“Người phụ nữ của tôi, sao phải cần người khác trút giận cho! Cũng không nghĩ lại xem mình là thân phận gì, có đủ tư cách hay không!” Trước tiên Tịch Âu Minh hừ lạnh, sau đó mới chậm rãi nói tiếp: “Bọn họ muốn giết, tôi càng muốn giữ lại!”

Mặc dù cố ý đối đầu với người kia là một chuyện, nhưng Tiểu Nam vẫn hiểu rõ. Từ sau khi tổng giám đốc kết hôn, thế lực hắc đạo dần phát triển sang bạch đạo, tuy nói quan hệ cứng rắn với cảnh sát, nhưng có thể không chạm đến bọn họ liền cố gắng không chạm đến. Đây cũng là vì tổng giám đốc muốn cho thiếu phu nhân một gia đình an ổn!

Nhưng bất cứ việc gì xúc phạm đến thiếu phu nhân, thì đều sống không bằng chết.

Tiểu Nam nói xong cúi người chuẩn bị đi ra ngoài, nhưng bỗng nhiên lại nghĩ đến điều gì đó, nói: “Tổng giám đốc, tổng giám đốc tập đoàn Lãnh Thị vừa gọi điện đến, nói muốn mời ngài ăn cơm, bảo muốn cảm ơn đại ân của ngài.”

Tịch Âu Minh hơi suy nghĩ một chút, nói: “Biết, đi chuẩn bị một chút đi.”

Tiểu Nam cúi người đi ra ngoài, nhưng bỗng nhiên Tịch Âu Minh gọi cậu lại.

“Chờ chút, cho người đi thăm dò một chuyện.”

“Dạ!” Tiểu Nam nhận lấy tài liệu Tịch Âu Minh đưa, lại nghe thấy giọng điệu thâm độc của Tịch Âu Minh vang lên.

“Cho dù đào ba thước đất, cũng phải tìm ra người cho tôi!”

“Rõ!”

——

Ở chỗ khác.

Trong phòng làm việc tổng giám đốc tập đoàn HL, trợ lý Tiểu Trương mồ hôi đầm đìa đang báo cáo công việc cho Hà Liên.

“Hà Thiếu, nhóm người gây chuyện ở khách sạn ngày hôm qua bị người khác cướp đi rồi... Trước mắt vẫn không thể tra ra là ai làm...” Nói đến đây, Tiểu Trương cực kỳ áy náy cúi đầu xuống, nói: “Là thuộc hạ không có năng lực!”

Hà Thiếu xua tay, nói: “Biết, cậu đi xuống trước đi.”

Loại chuyện này không cần tra, suy nghĩ chút cũng có thể biết là do ai làm. Không ngờ người kia lại bá đạo như thế, một chút cơ hội cũng không cho.

Đợi sau khi Tiểu Trương đi ra ngoài, Hà Liên lạnh nhạt để tài liệu trong tay xuống, mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm máy vi tính, chờ lúc anh tỉnh ngộ thì lại phát hiện bản thân bất giác bấm mở một tệp tin.

Nhìn hình ảnh quen thuộc bên trong, nụ cười ngọt ngào đơn thuần, lúc đó vẫn thuộc về anh, dáng vẻ rúc trong ngực anh, thật thỏa mãn thật hạnh phúc. Thời gian khác nhau địa điểm khác nhau, đều lưu lại dấu chân bọn họ.

Trong đó có một bức, bọn họ cãi nhau, anh tính tốt đi dỗ dành cô, nhưng cô lại không cảm kích nghiêm mặt nhìn ống kính...

Khóe miệng không tự chủ được nở nụ cười dịu dàng, lại xem tiếp từng bức từng bức. Thật ra những bức hình này anh không chỉ xem một lần, chỉ là mỗi lần nhìn lại đều cảm thấy hạnh phúc. Mỗi lần xem đều không nhịn được nhớ lại tình cảnh lúc ấy, nếu như thời gian quay ngược lại, thì tất cả mọi thứ có phải vẫn đều là của anh hay không.

Anh ngẩn người, hình như trên mặt mang một chút đau thương, nhưng lại biến mất trong nháy mắt.

Vừa đúng lúc này, điện thoại nội bộ vang lên, anh ấn nút nghe, bên trong truyền đến giọng nói: “Hà Thiếu, Kiều tiểu thư đến.”

Đóng tệp tin lại, lạnh nhạt trả lời một câu, để cho cô ấy vào.

Kiều Đại Vân nở nụ cười dịu dàng bước vào, Hà Liên để công việc trong tay xuống, dịu dàng nói: “Sao em lại đến đây?”

“Em nghe Tiểu Trương nói, anh lại không ăn cơm đúng giờ, cho nên em đến giám sát!” Kiều Đại Vân nói như thật, rất có phong thái của nữ chủ nhân.

Hà Liên cười nhạt không nói.

Kiều Đại Vân không vui bĩu môi nói: “Em đã đến mà anh cũng không chịu nể mặt ăn cơm với em sao?”

“Được rồi, vậy thì đi!” Hà Liên vẫn dịu dàng nói.

Lần này Kiều Đại Vân vui vẻ, kéo tay Hà Liên, phách lối ra khỏi phòng làm việc, dẫn đến nhiều ánh mắt chú ý ở khu vực thư ký.

Đều nói Kiều tiểu thư này là vị hôn thê của tổng giám đốc, mặc dù còn chưa công bố, nhưng tin đồn cũng nổi lên khắp nơi, nhìn cảnh trước mặt xem, là sự thật rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.