Tịch Thiếu Phúc Hắc Bá Sủng Vợ

Chương 93: Chương 93: Chương 92: Vì báo thù cho tôi nên mới cưới cô (2)




Editor: Trang Lyn

Lúc Tịch Âu Minh đến khách sạn Lãnh Phong Thần nói, mới phát hiện đứng chờ ở đó không chỉ có một mình Lãnh Phong Thần, trừ một người phụ nữ chưa từng gặp mặt, còn có một bóng dáng yểu điệu. Khóe môi nhếch lên, ném chìa khóa xe cho Tiểu Nam, tâm tình vui vẻ bước nhanh đến.

Cô gái xinh đẹp cười tươi như hoa kia lập tức đến đón, thân thiết kéo tay anh.

Hôm nay Tiêu Tiệp mặc một chiếc váy dài hở vai màu xanh đậm, hoàn toàn lộ ra hết dáng vẻ xinh đẹp. Ánh mắt Tịch Âu Minh sáng rực rơi vào đôi vai trần của cô, thật sự hận không thể lập tức ôm người đẹp về nhà ân ái.

Đưa tay bóp nhẹ khuôn mặt non mềm của cô, dịu dàng nói: “Sao em cũng đến đây, đi làm lười biếng, hả?”

Tiêu Tiệp bị động tác mập mờ của anh làm đỏ mặt, nhưng vẫn trả lời: “Công việc của em là thư ký, thư ký là làm gì? Ăn cơm cùng ông chủ đương nhiên cũng là một phần công việc, hơn nữa...”

Nói đến đây cô dừng lại một chút, ánh mắt dừng lại trên người cô gái bên cạnh Lãnh Phong Thần, nói: “Hơn nữa em đây là đang làm việc tốt, một mình anh đối mặt với hai người bọn họ, rất lúng túng. Em là đang giúp anh, anh còn nói em lười biếng, sớm biết thế đã không đến, để cho anh làm bóng đèn công suất lớn, xấu hổ chết anh!”

Tịch Âu Minh cưng chiều điểm vào mũi cô, em nha, lúc nào cũng giỏi ngụy biện, lát sau mới quay đầu lại nói với Lãnh Phong Thần: “Đã chê cười rồi.”

Lãnh Phong Thần ra vẻ buồn nôn, vỗ cánh tay, nói: “Da gà rơi đầy đất rồi, các người muốn ân ái cũng phải chú ý một chút đến cảm thụ của chúng tôi chứ! Vẫn còn có người ngoài đấy!”

Tịch Âu Minh coi thường vẻ mặt khoa trương của anh ta, gật đầu với cô gái bên cạnh anh ta, nói: “Chắc hẳn vị này chính là người Lãnh Phong Thần nhớ mãi không quên Lãnh Liên, rất vui được gặp mặt!”

Mặc dù đã cùng chung chăn gối, nhưng vẫn là lần đầu tiên bị người khác nói thẳng ra như thế, mặc dù Lãnh Liên vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng gò má lại hơi đỏ lên.

“Tôi cũng mới biết hóa ra Tiêu Tiệp đã kết hôn rồi, hơn nữa chồng lại ưu tú như thế. Nhớ ngày đó... A, không nói nữa. Nhìn hai người ân ái như thế, tôi cũng cảm thấy rất vui mừng. Chúc mừng hai người!” Lãnh Liên vô cùng chân thành nói.

Mấy người chào hỏi một hồi, đang muốn đi vào, nhưng đúng lúc này lại thấy hai người không ngờ đến.

Lúc đối phương nhìn thấy bọn họ, cũng sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần.

Tịch Âu Minh vốn đang cười dịu dàng cũng tan biến, thay vào đó là một người lạnh lùng bị Tiêu Tiệp gọi là nụ cười giả rối, ánh mắt nhìn như dịu dàng, nhưng đáy mắt rất lạnh nhạt.

“Tiêu Tiệp, không ngờ lại trùng hợp như thế, các người cũng đến đây ăn cơm hả?” Kiều Đại Vân cươi híp mắt chào hỏi, thái độ rất thân thiết, giống như hai người là bạn rất thân.

Không sai, lúc này xuất hiện hai người, chính là Hà Liên và Kiều Đại Vân. Đúng là ứng với một câu, oan gia ngõ hẹp!

“Kiều tiểu thư thật biết nói đùa, đến đây không phải ăn cơm chẳng lẽ đặc biệt đến chướng mắt người khác? Hà Thiếu nói phải không?” Nhưng mà Lãnh Phong Thần lại mở miệng.

Tiêu Tiệp cười thầm, người này thật nhanh miệng hơn nữa còn rất độc! Không cho người ta chút mặt mũi nào, trực tiếp mỉa mai Kiều Đại Vân là đồ chướng mắt. Nhìn Kiều Đại Vân sau khi nghe xong mắc nghẹn, sắc mặt rất khó coi, nhưng lại cố che giấu đi, rất thảm hại.

Chỉ là cô ta thật sự không cam lòng, ánh mắt từ Lãnh Phong Thần chuyển sang Lãnh Liên bên cạnh, cuối cùng lộ ra vẻ mặt như cười như không, nói: “Chắc hẳn vị này chính là chị lớn Lãnh Liên, rất vui được gặp mặt!”

Người trong giới đều biết Lãnh Liên lớn hơn Lãnh Phong Thần năm tuổi, nhưng bởi vì vẻ ngoài Lãnh Liên không nhìn ra tuổi, cho nên người bình thường sẽ không gọi cô là chị lớn, nhiều nhất theo lễ phép gọi là chị Liên. Kiều Đại Vân gọi một tiếng chị lớn này, rõ ràng là cố ý, muốn làm Lãnh Liên khó chịu.

Lãnh Liên cười một tiếng, chẳng biết tại sao, cô lại có chút không thích nụ cười của Kiều Đại Vân, dáng vẻ giống như đang tính toán gì đó. Đối với tiếng chị lớn kia cô cũng không phải rất để ý, cô lớn tuổi là sự thật, cũng không có gì phải giấu giếm.

Trái lại Lãnh Phong Thần rất không vui, cho dù ai ở trước mặt anh nói người phụ nữ của anh là chị lớn anh cũng sẽ không vui! Hơn nữa, đây vẫn luôn là nhược điểm trí mạng của anh, anh không muốn Lãnh Liên là chị gái mình, nhưng mà Lãnh Liên lại chính là chị gái anh!

“Năm nay Kiều tiểu thư bao nhiêu tuổi?” Lãnh Phong Thần có vẻ như rất tùy ý hỏi.

Kiều Đại Vân sững sờ, không hiểu vì sao anh lại hỏi như thế, nhưng vẫn thành thật trả lời: “Năm nay tôi hai mươi ba tuổi.”

Khóe miệng Lãnh Phong Thần nhếch lên, nói: “Oh, thất lễ thất lễ!”

Kiều Đại Vân kỳ quái hỏi: “Sao Lãnh Thiếu lại nói thế?”

Cô chỉ nói tuổi tác, sao lại làm anh cảm thấy thất lễ?

Bộ dạng Lãnh Phong Thần phiền muộn, chân thành nói: “Tôi còn tưởng rằng cô so với Liên nhà tôi... Haizzz, cũng do Liên bảo dưỡng quá tốt, làm cho tôi hiểu lầm.”

Mặc dù không nói rõ nguyên nhân, nhưng ở đây ai cũng nghe ra ý nói bóng gió. Ý là nhìn Lãnh Liên trẻ hơn Kiều Đại Vân, hơn nữa da cũng đẹp hơn cô ta! Kiều Đại Vân càng thêm tức đỏ mặt, nhưng lại không thể phát tác. Cố gắng duy trì dáng vẻ thục nữ, rất giả tạo, lại vô cùng mất tự nhiên.

Trái lại Hà Liên rất bình tĩnh, giống như không thấy tình cảnh rối rắm trước mặt, ánh mắt không dấu vết nhìn qua Tiêu tiệp, nhìn cô thân mật kéo tay người kia. Giống như ngày đó vậy, ánh mắt ảm đạm, sau đó khóe miệng nở nụ cười nhạt, nói: “Nếu mọi người đã có duyên như thế, vậy hôm nay coi như Hà mỗ làm chủ, không biết mấy vị có chịu nể mặt hay không?”

Lời này vừa nói ra, không chỉ Kiều Đại Vân ngạc nhiên, mà ngay cả Tiêu Tiệp cũng rất không vui. Cô cũng không muốn cùng ăn cơm với hai người này, vốn là một bữa cơm vui vẻ, cô không muốn biến thành tình cảnh tranh đấu gay gắt.

Lập tức ngầm nhéo tay Tịch Âu Minh, ý bảo anh nói chuyện. Tịch Âu Minh hiểu ý mở miệng, nhưng cũng không phải lời Tiêu Tiệp muốn nghe.

Anh nói: “Vậy chúng tôi cung kính không bằng tuân lệnh.”

Tiêu Tiệp lập tức không vui, buồn bực muốn tránh khỏi tay anh, sao biết Tịch Âu Minh đã sớm đoán trước, dùng bàn tay còn lại phủ lên mu bàn tay cô, vụng trộm gây áp lực, sức lực vừa đúng để cô không tránh thoát được. Cảnh này trong mắt người khác, lại biến thành cảnh rất ân ái.

“Đây là bữa trưa miễn phí, không cần thật lãng phí.” Lúc tất cả mọi người đi vào, Tịch Âu Minh nhỏ giọng trấn an Tiêu Tiệp. Quả nhiên Tiêu tiệp vừa nghe, thầm nghĩ cũng đúng, nếu người ta cố ý muốn mời, vậy cô còn cần khách khí làm gì! Không ăn thật uổng!

Có lẽ đã nghĩ thông, Tiêu Tiệp cầm thực đơn cũng không khách khí gọi một bàn lớn, chỉ là những thứ cô chọn đều là hơn mấy tháng lương của thành phần tri thức bình thường, đổi lại là ngày thường cô sẽ không lãng phí như thế, quả nhiên không phải tiền của mình thì sẽ không đau lòng!

Cô chọn xong, đưa thực đơn cho Tịch Âu Minh, người sau hiểu ý cười một tiếng, cũng thoải mái chọn mấy món. Có lẽ là thần giao cách cảm, hai người Lãnh Phong Thần cũng không khách khí chọn rất nhiều, không cảm thấy áy náy chút nào.

Hà Liên vẫn cười nhạt, giống như tiêu xài không phải là tiền của anh, lại giống như chút tiền này đối với anh mà nói không tính là gì. Nhưng có người khôn bình tĩnh, đó chính là Kiều Đại Vân.

Mặc dù tiền này không phải tiền của cô, nhưng tương lai không xa sẽ biến thành của cô! Từ trước đến nay cô chưa từng chạm vào nhiều tiền như thế! Cũng như một bữa ăn tốn nhiều tiền như thế! Thật là đau lòng! Mặc dù rất cố gắng nhẫn nhịn, nhưng vẻ mặt vẫn rất khó coi.

“Ơ, Đại Vân sao cô không gọi đồ ăn? Hơn nữa sao vẻ mặt lại khó coi như thế? Cô nên ăn nhiều một chút, nhìn cô gầy như thế, người khác còn tưởng là Hà Thiếu ngược đãi cô.” Tiêu Tiệp rất quan tâm nói.

“Ha ha, Tiêu Tiệp vẫn thích nói đùa như thế, Liên vẫn luôn rất quan tâm mình.” Kiều Đại Vân nở nụ cười giả dối nói, sau đó cúi đầu nhìn thực đơn, chỉ là cái gì cũng không xem vào.

Nghe thấy lời Tiêu Tiệp nói, toàn thân Hà Liên chấn động, đây là cô đang ghen sao? Cô vẫn quan tâm đến anh đúng không? Trong lòng bỗng cảm thấy vui mừng, ngẩng đầu nhìn cô. Chỉ là người sau còn đang nói chuyện với Tịch Âu Minh, ngay cả một ánh mắt cũng không cho anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.