Edit: Hiền Chăn
Beta: Mun
Lâm Thành Phong chờ sau khi Tô Anh ngủ mới rời khỏi, hai người đàn ông dù sắp bị lạnh cóng đến nơi nhưng vẫn còn chờ trước cửa. Ngay cả Đào Nhiên cũng có mặt, chỉ là thoạt nhìn vẻ mặt có chút bất đắc dĩ cùng thờ ơ lạnh nhạt, anh không thèm quản hai kẻ vì tranh phụ nữ mà đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán này đâu!
Dương Thanh thấy Lâm Thành Phong trở ra liền khẽ gật đầu với anh, đại khái cô cũng cảm giác được có một luồng áp lực vô hình toả ra từ hai người này. Huống hồ vừa nãy họ còn dùng hai đôi mắt sắc lạnh như tiền nhìn chằm chằm vào cô, bắt cô miêu tả tỉ mỉ hết lần này đến lần khác về tình hình của Tô Anh, thái độ chăm chú nghiêm túc đến mức cô cứ ngỡ mình đang bị thẩm vấn! Lúc này nhìn thấy Lâm Thành Phong, dường như cô gấp không chờ nổi mà muốn vào phòng bệnh ngay lập tức.
Lâm Thành Phong nhỏ giọng nói: “Cô nhớ đi nhẹ nói khẽ, đừng đánh thức Anh Anh.”
Dương Thanh lại gật đầu.
Lâm Thành Phong: “Cảm ơn, vất vả cho cô rồi.”
Dương Thanh cười, lắc đầu: “Không có gì, đây là việc tôi nên làm mà.”
Cô đi vào.
Lâm Thành Phong nhìn Khương Tứ đang ngồi một bên, rồi lại nhìn Triệu Nhị ngồi ở một bên khác, hai người này đúng là có vấn đề!
Anh gãi gãi đầu: “Em nói này, hai người các anh ngồi đây cả đêm rồi, có muốn vào xem chút không? Tình trạng Tô Anh thoạt nhìn cũng không tệ lắm, uống khá nhiều nước, cũng ăn được hai chén cơm!”
Khương Triết liếc nhìn anh một cái, đôi tay đút ở túi quần, đôi mắt đen láy sâu thẳm tựa như miệng giếng cổ vẫn luôn bình tĩnh không chút gợn sóng.
Bên môi Triệu Vũ ngậm một điếu thuốc, nhưng lại ngại đang ở bệnh viện nên không châm lửa, anh cũng nhìn Lâm Thành Phong, bày ra dáng vẻ đợi anh nói tiếp.
Đào Nhiên gãi gãi đầu, liếc nhìn Khương Triết rồi lại nhìn sang Triệu Vũ, cuối cùng ánh mắt vẫn dừng trên người Lâm Thành Phong.
Lâm Thành Phong vô cùng mờ mịt, những điều anh muốn nói đều đã nói hết rồi, còn muốn cái gì nữa? Chỉ là ba người kia cứ nhìn chằm chằm, làm anh nhịn không được mà lui về phía sau một bước: “.......Các anh muốn đợi ở đây thì cứ đợi, em đi về trước đây.”
“Khoan đã.” Triệu Vũ hơi hơi nâng cầm, đôi mày kiếm anh tuấn nhíu lại: “Tô Anh cô ấy không nói gì thêm hả?”
Lâm Thành Phong yên lặng lắc đầu, nói: “Cái đó thì không có.” Lại hỏi: “Mà nói là nói gì?”
Triệu Vũ im lặng không đáp, đôi mày lại càng nhăn chặt hơn, sắc mặt của anh vốn đã lạnh lùng khó coi, lúc này lại càng giống như hung thần ác sát làm cho người ta không dám tới gần.
Khương Triết cười lạnh một tiếng, liếc nhìn Triệu Vũ.
Đào Nhiên cúi đầu cười trộm.
Lâm Thành Phong không biết rốt cuộc giữa Khương Tứ với Triệu Nhị đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng có thể cảm thấy được bầu không khí giữa hai người này vô cùng quái dị, linh quang bất chợt lóe qua trong đầu: “Triệu Nhị, có phải là anh định hỏi Anh Anh có nhắc tên anh.... Hay tên Khương Tứ hay không, đúng chứ?”
Lời này vừa nói ra, hai người Khương Triết cùng Triệu Vũ đều rất ăn ý nhìn Lâm Thành Phong.
Vốn dĩ tâm tình Lâm Thành Phong có chút căng thẳng, lo lắng sốt ruột vì không biết bệnh tình của Tô Anh thế nào rồi, thế mà lúc này lại không nhịn được cười “xì” một tiếng, khẽ nhếch mày: “Các anh đừng có tưởng bở, Anh Anh không nhắc đến ai cả, đương nhiên cũng không nói gì hết, chỉ biết có em thôi! Cô ấy nắm tay áo của em để đi vào giấc ngủ đấy!”
Khương Triết: “......”
Triệu Vũ: “.......”
....... Mẹ nó, đúng là gợi đòn!!!
Đào Nhiên yên lặng dựng ngón tay cái cho Lâm Thành Phong, quá lợi hại!
---
Khi Tô Anh tỉnh lại lần nữa thì đã là sáng sớm hôm sau. Mùa đông này, khi có được một buổi sáng trời đẹp trong xanh, tuyết bay hờ hững, ánh dương xán lạn từ tít trên cao chiếu rọi xuống làm con người ta cảm thấy ấm áp thư thái, cũng làm tan đi lớp tuyết đọng thật dày.
Cô đứng bên cửa sổ, khoác một chiếc áo lông dày bên ngoài bộ đồng phục bệnh viện, chiếc áo khoác hờ trên vai càng làm cho thân mình cô trông nhỏ nhắn, mảnh mai yếu đuối hơn.
Đột nhiên, từ phía sau có một bộ ngực rắn chắc sấn đến mang theo nhiệt độ ấm nóng, cô bị người đàn ông ở sau lưng ôm vào trong lồng ngực, bên tai là từng nhịp thở nóng bỏng của anh, vành tai và gương mặt đều bị anh hôn lên, làm cho trái tim bé nhỏ của cô khẽ run lên, tê tê dại dại khó chịu.
Là Khương Triết.
Cô đưa tay lên muốn tránh né cái ôm của anh, lại nghe được giọng nói trầm ấm khàn khàn nói nhỏ bên tai: “Vật nhỏ, anh không ép em nữa, em không muốn kết hôn thì không kết hôn.”
Tô Anh quả thật rất bất ngờ, cô bất ngờ vì sự thoả hiệp của Khương Triết. Huống hồ trước đó dáng vẻ của anh phải nói là tức đến mức hộc máu, sao bây giờ lại dịu dàng đến vậy.....
Cô xoay người lại, đẩy Khương Triết ra, đôi mày nhíu chặt, ngửa đầu lên nhìn anh: “Bởi vì em đang bị bệnh à?”
“Bởi vì anh đau lòng.”
“......Đau lòng?”
“Ừm.” Ngón tay anh véo véo lên mặt Tô Anh, cái lạnh từ khuôn mặt truyền sang đầu ngón tay khiến anh không khỏi nhíu mày: “Đau lòng vì bé hoa nhài của anh.”
Tô Anh lại nhớ tới kiếp trước, người đàn ông này đối với cái chết của cô cũng không bình tĩnh như cô nghĩ, dưới hai tròng mắt đỏ au là một cơn thịnh nộ điên cuồng, dù bị người ta đánh ngã xuống đất nhưng đôi mắt kia vẫn nhìn chằm chằm cô không rời. Nhưng thế mà anh lại không hề đánh trả lại, trên mặt đầy thương tích, khoé miệng toàn là máu, một người đàn ông cao cao tại thượng cô không thể với tới, nhưng một khắc kia tại bé nhỏ thấp hèn như cỏ dại.
Thật sự cô không có cách nào nhìn thấu được anh, anh đối với cô không phải là vô tình, nhưng rồi lại tuyệt tình.
Nhìn thấy biểu cảm trên mặt cô có chút thất thần cùng hoảng hốt, cũng không biết là đang suy nghĩ chuyện gì, Khương Triết bế ngang cô lên, xoay người trở vào phòng bệnh, đặt cô lên chiếc giường trắng muốt sau đó đắp chăn cẩn thận.
Trong phòng bật lò sưởi vô cung ấm áp, chỉ lát sau, khuôn mặt tái nhợt của Tô Anh đã dần có huyết sắc trở lại.
Cô cởi chiếc áo khoác lông ra, Khương Triết chủ động đón lấy sau đó ném lên sô pha.
Tô Anh: “......”
Khương Triết nói: “Em nghỉ ngời chút đi, anh gọi người mang bữa sáng đến đây.”
Tô Anh gật gật đầu, nằm xuống, kéo chăn lên cao che khuất đến mũi, nằm cuộn tròn lại, chỉ chừa ra đôi mắt nhắm nghiền.
Cô cảm thấy được bàn tay của anh xoa xoa trán mình, giọng nói khàn khàn mang theo áp lực nhưng lúc này đây lại thở dài bất lực, mắng: “Đồ yếu đuối.”
Đồ yếu đuối.
Tô Anh đã từng nghe Khương Triết nói như vậy rất nhiều lần. Là ở một kiếp trước, vào lúc đêm khuya mơ mơ màng màng, người đàn ông âm thầm chống ở trên người cô, hơi hơi dùng sức vận động, nếu cô chịu không nỗi liền sẽ cắn lấy vành tai cô và nói: “Đồ yếu đuối.” Sau đó động tác hơi hoà hoãn nhẹ nhàng, rồi lại rất nhanh mà gấp rút trở lại, những đêm như vậy đều ngọt ngào đến phát cuồng.
---
Không biết có phải lần bệnh này đã tiêu phí quá nhiều tinh lực của Tô Anh hay không, phần lớn thời gian cô đều ngủ, trừ bỏ một ít thời gian tỉnh táo ra, chỉ cần cô nằm xuống giường thì không lâu sau đã nghe tiếng hít thở đều đều. Ngoài ngủ ra thì cũng chỉ có ăn, cô cũng thích uống nước, thích bầu không khí se se lạnh. Thường thường, sau khi ăn xong cô sẽ đều đi đến bên cửa đổ để hóng gió, cũng không để ý xem cơ thể của mình yếu ớt đến mức nào, thật sự sợ cô hóng đến mức bị cảm nặng.
May mắn chính là, ngoại trừ lần trước đột nhiên ngất xỉu ra, cơ thể cô đang từng ngày rồi phục, tinh thần cũng rất tốt.
Còn về việc Khương Triết và Triệu Vũ muốn tìm bác sĩ tâm lý thì vẫn chưa có chút động tĩnh nào.
Trong quãng thời gian này Lưu Vận cùng Trần Thục Phân cũng có đến thăm cô, lải nhải dặn dò bên tai cô mất nửa ngày.
Tô Anh cảm thấy lòng đầy ấm áp, lại nhớ đến bọn hoa cỏ ở nhà, liền nhờ hai người họ để mắt trông nom một chút.
Trần Thục Phân vốn không hề nề hà chuyện này, liền đồng ý. Gần đây tuy công việc của Lưu Vận bận rộn đến tối mũi tối mặt, nhưng cũng nói là mỗi tối sẽ qua ngủ canh cửa hàng giúp cô. Tô Anh lại nghĩ đến cột lông xanh nghịch ngợm trong nhà mình, mỗi tối còn thường đi tới đi lui, sợ không cẩn thận doạ đến Lưu Vận nên lập tức nói không cần.
Buổi trưa Lâm Thành Phong đến, nghĩ đến Trần Thục Phân cùng Lưu Vận vẫn còn ở đây nên đặc biệt chu đáo mà mang cơm trưa đến cho cả hai người họ.
Mấy ngày này Tô Anh đều chỉ ăn cháo trắng, rõ ràng là món ăn thanh đạm nhạt nhẽo, nhưng món ăn dành cho cô lại vẫn có đủ hương đủ vị.
Lúc đồ ăn dọn cả lên bàn thì Tô Anh vẫn còn nửa nằm nửa ngồi trên giường gặm táo.
Lưu Vận cười cười nhìn một bàn đầy ắp đồ ăn, sắc hương vị đều rất khá, ngón trỏ không ngừng đưa tới đưa lui: “Lâm Thành Phong, anh chuẩn bị hết bao nhiêu đây à!”
Không chỉ Lưu Vận, ngay cả Trần Thục Phân cũng luôn miệng khen Lâm Thành Phong là đứa trẻ tốt! Hmm, là người tốt!
Lâm Thành Phong cũng vừa mới ăn cơm rồi sang đây, thuận tiện chuẩn bị thêm một phần mang đến. Da mặt anh vốn rất dày, được người ta khen cũng không hề khiêm tốn ngại ngùng, mà trái lại đuôi dựng lên tới trời rồi!
Tô Anh nhìn bộ dạng vui vẻ hoà thuận của ba người bọn họ, liền cảm thấy ấm áp trong lòng, tâm trạng cũng vui vẻ hơn rất nhiều.
Chỉ là, khi nhìn thấy Lưu Vận gắp một miếng thịt lên, đột nhiên cô cảm thấy rất khó chịu, dạ dày quặn thắt lại, quả táo đang ăn dở rơi khỏi bàn tay của cô, Tô Anh dùng tay che miệng, lảo đảo nghiêng ngả chạy vào toilet nôn ra.
Lâm Thành Phong là người đầu tiên có phản ứng, anh nhanh chóng nhảy từ sô pha xuống đuổi theo, sắc mặt căng thẳng vô cùng lo lắng! Lưu Vận cùng Trần Thục Phân mờ mịt nhìn nhau, cũng nhanh chóng đến xem, mới vừa rồi không khí nói cười vui vẻ, bây giờ đột nhiên lại...
Lưu Vận nhìn xuống miếng thịt trong chén, ném đũa sang một bên, chạy đến nhấn chuông.
Lâm Thành Phong đứng bên ngoài toilet, khẩn trương rối rắm, anh rất sợ Tô Anh ở bên trong một mình sẽ xảy ra chuyện không may! Tô Anh cũng biết bọn họ lo lắng cho mình, liền cố gắng nói đứt quãng: “Em không sao... lát nữa ổn ngay...”
Nhưng mà một lát sau, vẫn không khá lên được.
Lâm Thành Phong đang chuẩn bị đá cửa xông vào thì Triệu Vũ tới, nhìn thấy trường hợp như vậy, với tính tình nóng nảy của anh liền không nhịn được mà thẳng chân đá cửa ra, cánh cửa gỗ bung ra!
Tô Anh dùng nước lạnh phát lên mặt, ghé vào bồn rửa mặt mà nôn khan, cô muốn áp xuống cảm giác khó chịu của dạ dày, muốn làm cho mình thoải mái hơn, nhưng bất luận làm thế nào cũng chỉ cảm thấy càng lúc càng khó chịu, ngực lại đau dữ dội, ghê tởm, khó chịu, muốn nôn ra...
Cô có cảm giác khối thịt kia chính là dáng vẻ lúc mình chết, ngay cả chóp mũi cũng có thể ngửi được mùi cơ thể của mình bị nướng chín.
Sở dĩ cô không thể ăn hay nhìn đến thịt, không phải là do bị thực vật đồng hoá...
Khi nghe được tiếng phá cửa thô bạo, cô sợ đến mức cả người run lên!
Triệu Vũ bước vào toilet, liếc mắt một cái liền thấy cô gái đang quỳ ghé người vào bồn rửa mặt, mặt đất xung quanh bắn đầy vết nước, dáng vẻ nhỏ bé chật vật kia làm lòng anh thắt lại, dường như là ngay lập tức, anh cởi áo khoác ra bọc Tô Anh lại, ôm chặt vào ngực.
Tô Anh thấy người vào là anh, chớp chớp đôi mắt: “Em không sao.”
Sắc mặt của người đàn ông âm trầm lạnh lùng đến cực độ, chỉ “hừ” lạnh một tiếng, lấy thuốc bác sĩ kê nhét vào miệng Tô Anh, nói với bên ngoài: “Ở đây có tôi rồi, các người đừng vây quanh.”
Thật ra, cũng không ai tranh gì với anh, bác sĩ cũng hộ sĩ rất nhanh đã tản ra, bệnh tình của Tô Anh cũng tương tự như những lần trước, bọn họ cũng đã có chút kinh nghiệm ứng phó.
Lâm Thành Phong nhìn nhìn Tô Anh, cũng không có ý rời đi, bộ dáng cúi đầu nhíu chặt mày thoạt nhìn có vẻ rất bực bội.
Lưu Vận cùng Trần Thục Phân đưa mắt nhìn nhau, vừa nghi hoặc lại vừa kinh ngạc, cũng không nói gì, chỉ đứng chờ ngoài cửa.
Triệu Vũ đã dùng một chân đóng cửa lại.
An tĩnh.
Anh nhanh chóng với tay lấy chiếc khăn bông ở một bên sang sau đó lót trên bồn rửa mặt, anh bế ngang Tô Anh lên, điều chỉnh tư thế ngồi sao cho cô được thoải mái. Anh thấy cô vẫn luôn dùng tay ấn lấy ngực, bộ dáng vô cùng khổ sở, khuôn mặt nhỏ tái nhợt không chút huyết sắc. Cánh tay to dài của anh vươn ra ôm lấy cơ thể cô, kéo cô vào trong lòng mình, bàn tay nhỏ bé đang ấn ở ngực cũng bị tay người đàn ông bao lấy, anh gắt gao nắm chặt lấy tay cô, hai bàn tay đan vào nhau.
Trong mơ màng, dường như cô nghe được một giọng nói như nghiến răng nghiến lợi: “Tô Anh, em làm anh lo muốn chết đây này!”
Tô Anh suy nghĩ, làm sao cô biết sẽ làm cho anh lo lắng đến như vậy?
Bất luận là cô của kiếp này hay kiếp trước, cũng chưa từng nghĩ đến chuyện Triệu Vũ sẽ đem lòng yêu mình. Cũng như ở kiếp trước, cô thật sự rất ít tiếp xúc với anh, ký ức sâu sắc nhất về anh đó chính là những cô bạn gái khác nhau liên tục xuất hiện bên cạnh anh. Anh là một người phong lưu đa tình, anh như một con ngựa hoang trên thảo nguyên bát ngát không ai có thể kìm hãm, ánh mắt mỗi khi nhìn cô đều là vẻ lạnh lùng vô tình......
Sao lại nói anh là một người như vậy, bởi vì ngay tại thời điểm cô sắp chết vô cùng thống khổ, vô cùng tuyệt vọng, nếu không phải do cô tận mắt chứng kiến thì có đánh chết cô cũng không tin.
Mà một đời này, giữa cô và anh lại càng lúc càng dây dưa, cô cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết tại sao lại đi đến bước đường này?
Bên tai vang lên giọng nói nôn nóng của anh: “Sao rồi, có thấy dễ chịu hơn không?”
“Anh Anh ngoan, cố chịu một lát sẽ ổn ngay....”
“Fuck! Mấy tên bác sĩ chó má này, đưa thuốc không chút tác dụng gì hết!”
Không biết vì sao, Tô Anh nghe thấy lại nhịn không được mà cười một tiếng. Tiếng cười rất yếu ớt, mỏng manh nhưng Triệu Vũ lại nghe được rất rõ ràng!
Anh cúi đầu xuống nhìn cô gái đang tựa đầu vào vai mình, quả nhiên thấy khoé môi của cô khẽ cong lên một nụ cười. Tuy sắc mặt cô vẫn còn tái nhợt, ấn đường nhíu lại, nhưng nụ cười yếu ớt này lại làm cho tim của anh tan chảy, anh lạnh giọng trách: “Đồ xấu xa, anh sốt ruột làm cho em vui đến vậy sao?”
Tô Anh vô lực lắc đầu, muốn đẩy anh ra, muốn thoát khỏi cái ôm nóng bỏng ấy nhưng lại không có chút sức lực: “Em đỡ hơn rồi, anh buông em ra đi.”
Triệu Vũ không làm theo lời cô, nếu Tô Anh đã nói đỡ hơn nhiều thì anh liền trực tiếp bế cô trở về giường bệnh. Tô Anh thừa biết tính tình cường thế bá đạo của anh, biết rằng anh sẽ không nghe theo lời mình, huống chi hiện giờ cô cũng không còn chút sức lực nào, giả vờ mạnh mẽ cái gì chứ.
Cửa toilet mở ra, Lâm Thành Phong ngay lập tức nhào đến, anh nhìn cô gái đang vô lực khép hờ đôi mắt nằm trong lòng Triệu Vũ. Cũng không biết có phải là do tâm lý ảnh hưởng hay không, không hiểu sao chỉ mới vài phút mà anh lại thấy Tô Anh gầy đi rất nhiều!
Lưu Vận cùng Trần Thục Phân lại không có mặt ở đây, Tô Anh hơi nghi hoặc nhìn Lâm Thành Phong, anh nói: “Hai người họ có việc ra ngoài rồi.”
Tô Anh lại thấy, một bàn thức ăn đầy ắp khi nãy đã được thu dọn sạch sẽ, không còn gì cả.
Cô cảm thấy thật bất đắc dĩ, cũng vô cùng áy náy.
Triệu Vũ bế Tô Anh đến giường bệnh.
Lúc này, cửa phòng bệnh đột nhiên bị mở ra, Tưởng Hiểu Hiểu đã lâu không thấy tâm hơi đột nhiên xuất hiện.
Cô mặc một chiếc áo lông vũ màu hồng nhạt, tóc dài xoã ra uốn xoăn phần đuôi trông càng hiền lành nhu mì, trang điểm nhẹ nhàng nhưng cũng rất sắc sảo, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra sự lo lắng quan tâm.
“Em nghe nói Tô Anh nhập viện nên đến xem.”
Tuy nói như vậy nhưng người đầu tiên cô nhìn không phải Tô Anh, mà là Triệu Vũ.
Lúc này người đàn ông cường thế bá đạo kia đang cẩn thận bế cô gái khác, trên mặt hiện lên vẻ ôn nhu mà trước nay cô chưa từng gặp. Thân thể cao lớn vạm vỡ, lồng ngực rộng lớn, bế một người cũng không hề tốn chút sức lực nào, vô cùng thoải mái, anh ôm gọn cô gái vào trong lòng người. Thậm chí cô còn cảm giác được người đàn ông ôm cô gái vô cùng chặt, không muốn buông lỏng chút nào!
Ôm chặt đến mức làm người ta đố kỵ.