Edit: Bạc
Beta: Mun
Lần đầu tiên Triệu Vũ thấy sợ hãi và nôn nóng như thế này, anh sợ Tô Anh lại đau đớn đến ngất xỉu, bệnh viện lại tìm không ra nguyên nhân, hoàn toàn bó tay không có biện pháp; càng sợ Tô Anh đang nằm trong lồng ngực anh, đau đến run rẩy, cả người nóng lên như bị lửa thiêu, mà anh lại bất lực, không làm được gì!
“Đau...”
Giọng nói mỏng manh truyền đến, bàn tay trắng bệch run rẩy nắm chặt ống tay áo anh, cánh môi hồng nhuận từ trước đến nay hiện giờ lại trở nên bợt bạt, khuôn mặt vừa hồng vừa nóng, đôi mắt ươn ướt ngập nước, cái trán và chóp mũi của cô gái nhỏ hiện rõ một tầng mồ hôi tinh mịn, mái tóc dính bệt trên gương mặt nhỏ, được ngón tay anh cẩn thận vén qua.
“A...đau quá...”
Triệu Vũ đau lòng không chịu được, hận không thể thay cô chịu khổ, tờ khăn giấy mềm mại lau đi mồ hôi cho cô gái nhỏ, Tô Anh trong lồng ngực anh lúc này quá yếu ớt, dường như chỉ cần anh dùng một chút sức mạnh thôi cũng khiến cô bị thương, làm cho anh không dám sức dù chỉ một chút.
Môi mỏng hôn lên cái trán thanh tú của cô gái, một chút lại một chút hôn an ủi: “Anh Anh ngoan, sẽ đến bệnh viện nhanh thôi, kiên trì một chút, lập tức sẽ đến ngay.”
Biểu tình dịu dàng chợt tắt, anh ngẩng đầu, biểu tình liền trở thành hung thần ác sát, một chân đá lên trên ghế điều khiển: “Đi nhanh lên cho ông!”
Triệu Sùng Sơn nhấc chân giẫm lên chân ga, thật sự là rất nhanh rồi, cả đường đi anh ấy đã vượt qua mấy mốc đèn đỏ, cảnh sát giao thông cũng đuổi theo, cũng may kĩ thuật của anh ấy tốt, không bị lật xe nửa đường...
Nhưng mà hiện tại anh ấy cũng không muốn tranh cãi với Triệu Vũ, anh ấy biết Triệu Vũ đã nhanh phát điên lên rồi!
Tô Anh cũng không hôn mê hoàn toàn, cô nửa mê nửa tỉnh, thần trí mơ hồ, thấy gương mặt lạnh lùng phóng đại của người đàn ông, thấy trên trán anh cũng xuất hiện mồ hôi, phát hiện cô tỉnh lại, bàn tay ôm má cô liên tục an ủi, Tô Anh chớp chớp mắt, suy yếu vô lực nắm lấy tay áo của anh: “Anh Triệu Vũ, em đau quá...”
Triệu Vũ lập tức ôm cô thật chặt, thật chặt: “Đau chỗ nào?”
“Cơ thể...” Đôi môi mở ra, há miệng thở dốc, rồi lại nhắm mắt lại: “Cả cơ thể đều đau..”
Tay Triệu Vũ vô thức tìm kiếm khắp người Tô Anh, anh nắm cánh tay mảnh khảnh và bắp chân thon dài của cô, vội vàng hỏi: “Đau ở chỗ nào? Em bị té ngã chỗ nào hả? Rốt cuộc em bị sao thế, Anh Anh?”
“... Giống như em sắp chết...”
Có lẽ cảm nhận được lo lắng và nôn nóng, sau khi nói xong, cô liền không kêu đau nữa, chỉ cắn chặt hàm răng, hàm răng nho nhỏ gắt gao va chạm vào nhau, giấu trong lồng ngực anh mà run rẩy, không hề phát ra bất kì âm thanh nào. Không thể nghi ngờ điều đó chỉ càng khiến Triệu Vũ thêm lo lắng, anh ôm gương mặt nhỏ nhắn của cô, vốn dĩ là gương mặt tái nhợt suy yếu, giờ lại đỏ đến lạ lùng, hương mồ hôi đầm đìa, tràn ngập bao trùm trong xe là hương thơm thanh mát nhàn nhạt của cô gái nhỏ, ánh mắt anh vững vàng: “Anh Anh, mở miệng ra nào!”
Cô nhắm mắt lại, không hề phản ứng.
Giọng nói người đàn ông khàn khàn, nhỏ giọng lừa gạt: “Anh Anh ngoan nào, nghe lời, em có thể kêu mà, có thể mà, tất cả đều được cả... Đừng sợ, anh ở đây, mở miệng ra nào.”
Ngón tay anh đặt ở bên môi, muốn mở hàm răng cắn chặt của cô gái nhỏ.
Triệu Sùng Sơn nghe được động tĩnh phía sau, nhìn kính chiếu hậu, cả tinh thần và thể xác cao lớn của người đàn ông đều đặt vào trong cô gái nhỏ đang nằm trong lồng ngực, cô gái như ngủ rồi, không thấy chút phản ứng nào, anh ấy không khỏi khẩn trương: “Đừng để cô ấy cắn được đầu lưỡi!”
Nếu không thì chưa kịp tới bệnh viện liền “cắn lưỡi tự sát”!
Triệu Sùng Sơn vừa nói dứt câu, Triệu Vũ liền thấy khoé miệng của Tô Anh chảy ra sắc đỏ, anh sợ tới mức lấy ngón tay tách mở hàm răng của cô gái nhỏ, nhưng hàm răng của cô lại cắn thật chặt, gấp đến mức khiến anh trở nên hoảng loạn, sợ giây tiếp theo cô sẽ cắn nát đầu lưỡi mà chết! Đến lúc phản ứng kịp, môi anh đã hôn lên môi cô, đầu lưỡi lướt qua hàm răng đi sâu vào bên trong.
Tô Anh mờ mịt mở to mắt, thấy người đàn ông gần ngay trước mắt, đôi mắt anh thâm thuý như mực, thần sắc phức tạp nhìn cô chằm chằm, trong đôi mắt anh cô thấy chính mình, làn da hoàn chỉnh sạch sẽ, mái tóc cô vẫn còn nguyên vẹn, làn da không có cháy đen, không có mùi tử thi hôi thối...
Hàm răng nhẹ buông lỏng, người đàn ông lập tức xông vào, anh không làm cái gì, chỉ là đưa đầu lưỡi nằm vào trong khoang miệng của cô, rồi đưa ngón thay thế đầu lưỡi.
Anh đau lòng hôn lên cánh môi khô khốc của cô gái nhỏ, không chịu rời đi, nhẹ giọng: “Anh Anh ngoan, đau thì cắn anh đi.”
Không biết vì sao, anh cảm giác hình như Tô Anh đang cười, cô híp mắt dựa vào đầu vai anh, dáng vẻ mảnh mai, mềm mại không xương, làm anh đau lòng lại mềm lòng, anh không biết tâm của anh sẽ vì cô gái nhỏ này lại trở nên mềm mại đến như vậy, đây là bảo bối của anh.
Anh ôm chặt cô gái nhỏ đang run rẩy vào trong lồng ngực, nhẹ giọng an ủi bên tai.
“Tô Anh, em biết không, anh vui mừng nhất là dù bất cứ lúc nào, em đều không bao giờ nhận nhầm anh thành một người khác.”
Triệu Vũ thật sự rất hạnh phúc, ba lần, kể cả lúc cô bị đau đến mất đi nhận thức, hay thời khắc bị doạ sợ đến kinh hoàng rồi chạy trốn, cô đều chính xác gọi đúng tên anh, điều đó cho anh cảm giác anh ở trong mắt cô là chính anh một cách chân thật, chứ không phải thế thân nào đó.
---
Tới bệnh viện, Tô Anh được đưa vào phòng cấp cứu, bác sĩ đang chờ, mọi thiết bị y tế đều được chuẩn bị đầy đủ.
Tô Anh được Triệu Vũ ôm đặt lên giường bệnh, cô nửa híp mắt, trong mông lung thấy quần áo ướt đẫm mồ hôi của người đàn ông, lạnh giọng thúc giục bác sĩ mau chóng cứu cô...
Triệu Sùng Sơn ở phía sau anh nhỏ giọng khuyên bảo gì đó, lại bị người đàn ông đẩy qua một bên; bác sĩ và y tá nôn nóng, bận rộn vây quanh cô, làm kiểm tra cho cô, nhưng cô vẫn đau, đau quá, đau đến mức cô muốn ngất đi....
Rồi cô ngất đi, bệnh viện lại hoảng loạn.
---
Sau khi Triệu Vũ mang Tô Anh vào bệnh viện, không lâu sau Khương Triết mang vẻ mặt lạnh lùng vội vàng tới, đi sau anh là trợ lý Diêu, bước đi nhanh chóng mà trầm ổn.
Mục tiêu của anh vừa trực tiếp, vừa chính xác, ngay lập tức tìm được phòng cấp cứu của Tô Anh, anh liếc mắt một cái liền nhìn thấy Tô Anh đang bất tỉnh nằm trên giường bệnh trắng tinh, đôi mắt nhắm chặt, gương mặt đỏ bừng như ứ máu.
Trước đó vật nhỏ còn đang chống đối lại anh, nhất định không chịu thua, cái miệng nhỏ nói những lời khiến anh tức giận, dáng vẻ đầy kiêu ngạo, đầy sức sống, giờ này lại nằm yên đó không nói lời nào, làm tim anh dịu xuống, tâm cũng mềm đi, không kết hôn thì không kết hôn, anh là một người đàn ông, tức giận chấp nhất với vật nhỏ ấy làm cái gì?
Bác sĩ đang bận rộn, vội vàng mà không mất kiểm soát.
Triệu Vũ đứng ở một bên, ánh mắt khoá chặt vào Tô Anh, không nhìn thấy Khương Triết.
Triệu Sùng Sơn lên tiếng hoà giải, nhỏ giọng: “Tô tiểu thư tới tìm tôi, tôi liền đưa ảnh người mà cô ấy muốn điều tra, không ngờ cô ấy đột nhiên lại... Như vậy...”
Anh ấy gãi gãi đầu, anh ấy cũng rất khó xử và lo lắng.
Hai ông thần đều yêu thích một cô gái nhỏ, nếu cô gái ấy ở chỗ làm việc của anh mà xảy ra chuyện, thì anh ấy cũng rất lo lắng nha!
---
Cho đến một lúc lâu, Tô Anh bị đẩy qua phòng bệnh, Dương Thanh là y tá chăm sóc cô, bởi vì Tô Anh là tình huống đặc biệt, nên cô ấy cũng ở bên cạnh không dám rời đi.
Khương Triết và Triệu Vũ ở bên ngoài phòng bệnh, ngoại trừ hai người, còn có rất nhiều chuyên gia và bác sĩ, giải thích và trình bày rất nhiều, cuối cùng tổng kết lại kết quả lần này với kết quả lần trước cũng không khác nhau gì nhiều, hơn nữa tình huống của Tô Anh càng về sau càng nguy hiểm, lần này cứu đúng lúc, nếu không lần tiếp theo có thể người sẽ phát sốt đến chết hoặc nóng đến mức làm tổn thương trí não, không thể nghi ngờ những chuyện này làm Khương Triết và Triệu Vũ không hề hài lòng.
Cuối cùng một vị bác sĩ nói: “Về mặt sinh lý không thể nào kiểm tra ra, vậy có phải là bệnh tâm lý hay không, có lẽ các cậu nên mang người bệnh đi tìm bác sĩ tâm lý?”
Khương Triết nhíu mày, vẻ mặt Triệu Vũ cũng mang theo nghi ngờ, ở trong mắt bọn họ, tuy là cơ thể của Tô Anh hay bị bệnh, nhưng tinh thần của cô lại rất đơn thuần vui vẻ, là một người đơn giản, là một cô gái nhỏ đặc biệt dễ dàng thoả mãn, tâm tư cũng thuần khiết, làm sao có thể bị tổn thương tâm lý lớn đến mức khiến cô có dáng vẻ thống khổ như thế này?
Triệu Vũ nói với Khương Triết: “Chắc hẳn cậu đã điều tra qua thân thế của Tô Anh? Lúc trước cô ấy có trải qua biến cố lớn nào không?”
Khương Triết nói: “Tô Trường Lợi -cha Tô Anh, thường xuyên đi ra ngoài bài bạc, về nhà là cầm tiền đi đánh cược, Hoắc Như nhìn như nhu nhược, nhưng lại bảo vệ Tô Anh cực kì tốt, lúc cô ấy còn nhỏ cũng không khổ sở quá nhiều. Sau khi chuyển đến thành phố C, biến cố duy nhất chính là tai nạn xe cộ ngoài ý muốn khiến Hoắc Như qua đời, nhưng mà đó cũng là chuyện hai năm trước, bệnh này của Tô Anh gần đây mới xuất hiện.”
Triệu Vũ: “Tô Anh muốn tìm Hoắc Khâu.”
Khương Triết: “Đúng, chính là cậu của cô ấy.”
Ngay lập tức Triệu Vũ nghĩ cậu của Tô Anh chắc chắn không chịu trách nhiệm, nếu không tại sao Tô Anh lại đi tìm người điều tra? Hơn nữa nghe được tin tức Triệu Sùng Sơn tra ra được, cậu của cô ấy rất có khả năng giống với loại người như Lâm Đại, nghề nghiệp đặc thù, cho nên tính cảnh giác và khả năng nguỵ trang mới có thể mạnh như vậy.
Như vậy với lời nói vừa nãy, thì bệnh của Tô Anh thật sự rất kì là, không tìm thấy nguyên nhân, vậy thì trị như thế nào?
Hai người đàn ông đứng trước cửa phòng bệnh, mày nhíu lại, bắt đầu suy nghĩ.
Triệu Sùng Sơn tránh ở một bên, sờ sờ cái mũi, lặng lẽ trốn ra xa.
---
Một giấc ngủ này của Tô Anh, không biết là ngủ đến bao lâu.
Giống như cô vẫn luôn bị bóng đè, trong lúc ngủ mơ vẫn luôn kêu đau, nhưng may mà cô không giống như lúc nãy nóng đến kinh người, nhìn có vẻ không doạ người đến mức như lúc nãy.
Lúc cô tỉnh lại, cả người đều mềm nhũn, chung quanh cũng mù tối[1].
[1]mù tối: mờ mịt và tối tăm
“Tô tiểu thư, cô đã tỉnh?”
Cô mở mắt, thấy Dương Thanh đang đứng ở đầu giường, vẻ mặt lo lắng nhìn cô, cô ừ một tiếng, lúc này mới nhận ra cổ họng vừa đau vừa khô khốc.
“Anh Anh, em đã tỉnh rồi!” Đầu Lâm Thành Phong cũng quay sang đây, dáng vẻ vô cùng kích động: “Nghe nói em lại bị bệnh, suýt nữa đã hù chết anh rồi!”
Tô Anh miễn cưỡng cười cười: “Thành Phong, em muốn uống nước.”
Lâm Thành Phong nhanh chóng hoang mang, rối loạn: “Ah, em đợi chút!”
Đang muốn đi lấy nước, Dương Thanh đã mang tới ly nước ấm, đưa cho Lâm Thành Phong, còn tinh tế bỏ thêm cây ống hút vào ly nước.
Lâm Thành Phong: “Cảm ơn nha!”
Dương Thanh lắc lắc đầu: “Nếu Tô tiểu thư đã tỉnh, hai người cứ chậm rãi trò chuyện, tôi ở ngay cửa, có việc gì thì gọi tôi.”
Tô Anh cũng nói một tiếng cảm ơn.
Uống hết một ly nước, cô vẫn còn thấy khát, Lâm Thành Phong lại đi lấy nước dùm, cho đến khi uống hết năm ly nước, cô mới cảm thấy thoả mãn, còn muốn uống thêm nữa, Lâm Thành Phong lại nói: “Chút nữa lại uống, em vừa mới tỉnh lại, cẩn thận uống căng hư dạ dày luôn đấy.”
Tô Anh cười cười, ngoan ngoãn nói ừ.
Lâm Thành Phong để cái ly qua một bên, ngồi yên trên đầu giường, nhìn cô không chớp mắt, anh vốn là dáng vẻ đẹp trai môi hồng răng trắng, ngày thường hay đùa giỡn, giờ phút này lại vô cùng nghiêm túc, đột nhiên cũng khiến người ta cảm thấy áp lực. Nhìn đến mức Tô Anh không hiểu được, bắt đầu khẩn trương: “... Làm sao vậy?”
“Anh Anh, trong lòng em rất khổ sở sao?”
“... Hửm?”
“Bởi vì lúc em hôn mê, vừa kêu đau, vừa khóc.”
“...”
Tô Anh nghĩ, cô chỉ sợ cô cũng không biết tâm mình đang đau hay cơ thể mình đau, cô chỉ cảm thấy đau, cả người đều đau, cô mím môi, khẽ cười: “Có thể là quá đau, nên em mới khóc?”
Lâm Thành Phong nhìn nhìn cô.
Tô Anh nói: “Em đói bụng, có gì ăn không?”
Lâm thành Phong lập tức đứng lên, nói: “Anh Anh, em đợi chút, anh sẽ đi hâm nóng cho em.”
Tô Anh: “Ừ.”
Lâm Thành Phong nhanh chóng mang cháo hạt kê đi đun nóng, chén sứ nhỏ mày trắng đựng phân nửa phần cháo, nhìn có vẻ rất thơm, rất ngon, đem tới bên miệng Tô Anh, anh dùng muỗng xúc đầy cháo rồi thổi thổi, chắc chắn không nóng, mới đút Tô Anh ăn.
Tô Anh a một tiếng, một miếng ăn hết sạch, cô cong cong đôi mắt, bộ dáng cười tủm tỉm: “Thành Phong, anh thật tốt!”
Không biết vì sao, Lâm Thành Phong cảm thấy Tô anh hiện giờ khiến người ta rất đau lòng.
Cháo trong chén sứ nhỏ được cô ăn hết, đặt ở trên tủ đầu giường, Tô Anh lại nằm xuống, cô nằm nghiêng, co lại thành một đoàn, Lâm Thành Phong ở một bên ngồi nhìn.
Ánh sáng trong phòng mù mờ, chỉ ở đầu giường và bên cạnh giường là sáng, phản chiếu cái bóng to lớn, cao cao của anh.
“Cảm ơn anh nha, khuya như vậy còn tới thăm em.”
“Ai biểu em là Anh Anh khờ của anh chứ!”
Cô nhịn không được cười cười, tay nhỏ vươn ra khỏi chăn, nắm ống tay áo của Lâm Thành Phong.
Lâm Thành Phong hào phóng vỗ vỗ mu bàn tay của cô: “Được được, anh ở đây chơi với em, em ngủ đi.”
Tô Anh ừ một tiếng nho nhỏ.
Cô nhắm mắt lại.
Trước mắt hiện lên gương mặt ngăm đen, khó thở đến đỏ mắt của cậu...
Thấy Lâm Thành Phong quỳ gối khóc trước mặt cô...
Thấy Khương Triết ở phía xa xa đang đi lại gần, hai mắt đỏ ửng, bị người nào đó đánh một quyền ngã xuống đất...
Thấy Triệu Vũ quỳ ở dưới đất, vẻ mặt thống khổ và tuyệt vọng...
Tề Duyệt đang nói gì đó...
Thậm chí Tưởng Hiểu Hiểu bên kia cũng đang cười một nụ cười quái dị khiến người ta sởn tóc gáy...
Bởi vì mưu kế được thực hiện? Thành công rồi sao?