Edit: Xuân Cung Đồ
Beta: Thư Thư
Sau khi đi tìm Triệu Sùng Sơn, Tô Anh tựa như giải quyết xong nửa phần tâm sự, cô nhẹ nhàng thở ra, vừa chờ mong vừa sốt ruột đợi bên kia cho cô kết quả, nhưng tạm thời trong khoảng thời gian này, chắc chắn không thể đợi được bất cứ điều gì.
Đúng lúc ấy, Tô Anh lại thấy trợ lý Diêu đặc biệt tới đây.
Trợ lý Diêu mặc Âu phục, mang mắt kính viền bạc, thoạt nhìn dáng vẻ tinh anh, giẫm lên tuyết bước đến dưới ánh hoàng hôn, lễ phép nói: “Tô tiểu thư.”
Tô Anh không quá bất ngờ: “Trợ lý Diêu.” Cô dừng lại một chút: “Anh tới tìm tôi là vì Khương Triết có chuyện gì sao?”
“Đúng vậy, bây giờ Tô tiểu thư có bận không ạ? Tổng giám đốc mời cô qua đó một chuyến.”
Anh nghiêng người làm tư thế mời.
Tô Anh im lặng một lát: “Được, anh đợi tôi một chút nhé.”
Tô Anh lấy áo khoác rồi tắt đèn, quan sát tiệm hoa thật tỉ mỉ, lặng lẽ dặn dò chúng nó ngoan ngoãn đợi mình, không được chạy lung tung. Kể từ khi có Cột Lông Xanh[1], không cần Tô Anh, Xương Rồng Bà và Hoa Nhài cũng có thể sai nó dẫn cả bọn chạy tung tăng khắp nhà, hoạt bát dẫn đầu giống như được thả ra khỏi ngục giam vậy. Chẳng qua cả bọn vẫn nhớ không được để người khác nhìn thấy, ban ngày chúng cũng sẽ dè dặt cẩn trọng.
[1] Cột Lông Xanh: Cây Kỳ Dị được đặt tên khoảng chương 127.
Dặn dò rõ ràng rồi, Tô Anh mới đi theo trợ lý Diêu.
Cô rất quen thuộc con đường này, nó là con đường dẫn tới biệt thự ở vịnh biển mà cô từng sống một khoảng thời gian, mãi đến khi xe dừng lại, Tô Anh mới thấy ngôi nhà theo kiểu phương Tây quen thuộc ấy, không hiểu sao vẫn còn một chút hoài niệm.
Lúc trước cô bị thương nên được đưa tới nơi này tĩnh dưỡng, không chỉ có
Khương Triết mà cả Lâm Thành Phong, Triệu Vũ, Đào Nhiên đều ở đó, bọn họ chọc nhau cười, đả kích đối phương, nghĩ lại vẫn rất náo nhiệt.
Trợ lý Diêu không đưa Tô Anh vào, chỉ nói: “Tổng tài đang chờ cô ở bên trong, tôi đưa cô đến đây thôi.”
Tô Anh gật đầu: “Cảm ơn.”
Biệt thự vô cùng vắng vẻ, không giống như lần đầu tiên cô đến đây, đi vài bước là có người đứng gác, trong sân đều là vệ sĩ mặc đồ đen, giờ phút này lại trống vắng mà yên tĩnh khiến Tô Anh bỗng dưng có chút căng thẳng.
Đương nhiên cô rất quen thuộc nơi này, vừa đẩy cửa lớn đã thấy đại sảnh trống vắng sáng ngời.
Mà trên ghế sô pha trong đại sảnh, Khương Triết ngồi đưa lưng về phía cô, cô chỉ nhìn thấy bờ vai rộng lớn và mái tóc đen của người đàn ông này.
Mãi đến khi lại gần, cô mới phát hiện trên đầu gối anh có đặt một quyển tạp chí kinh tế tài chính.
Thấy cô tới, anh ngước cằm lên, khép quyển tạp chí kinh tế tài chính lại rồi đặt sang một bên: “Ngồi đi.”
Tô Anh ngồi xuống vị trí đối diện Khương Triết, vị trí này cách xa anh nhất, lại rất thích hợp để chạy trốn. Dường như anh đã nhìn thấu tâm tư nho nhỏ của cô, khóe môi nhếch lên, nhìn cô mà cười như không cười.
Sắc mặt Tô Anh không đổi, dáng vẻ vừa chăm chú vừa nghiêm túc, cô nhìn Khương Triết.
Khương Triết lạnh giọng: “Bé Hoa Nhài, lúc anh cầu hôn thì em nói chia tay, sau đó lại bỏ đi luôn, bây giờ còn dám ra vẻ với anh à?”
Tô Anh mím môi: “Em không có, em chỉ muốn đối mặt với hiện thực mà thôi.”
“Hiện thực? Hiện thực gì, cái mà em gọi là hiện thực chính là không thể kết hôn với anh sao?”
“Phải, chúng ta nên tách ra.”
“Sau đó thì sao?”
“Chính là tách ra sống cuộc sống của mỗi người, sau đó anh sẽ gặp được người con gái thích hợp với anh, người nhà anh cũng sẽ hài lòng về cô ấy, hai người sẽ kết hôn sinh con. Em cũng vậy, em sẽ gặp được người đàn ông thích hợp với mình, chúng em...”
Những lời thốt ra từ miệng của Tô Anh lại bị ánh mắt lạnh lẽo nhìn chăm chú, vẻ mặt anh lạnh như băng, đôi mắt đen láy giống như đầm nước sâu đóng băng vạn năm không lường được, mang theo sự rét lạnh của băng hàn mà nhìn cô, giống như cô dám nói thêm một chữ, anh sẽ thật sự “xử đẹp” cô.
Dáng vẻ Khương Triết khiến Tô Anh tạm thời không yên.
Khương Triết cười một tiếng, ánh mắt lạnh băng: “Hửm? Sao không nói tiếp nữa?”
Tô Anh nói: “Anh hiểu ý của em, biết em muốn nói gì, anh cũng biết chúng ta không hợp nhau, cái gì anh cũng biết...”
“Thì tính sao?” Người đàn ông ngồi dậy, thân hình cao lớn chắn trước mặt cô, anh hạ thấp người, dùng cánh tay rắn chắc có lực vây lấy cô và thân thể mình ngay trên ghế sô pha: “Em cho rằng anh không biết đóa hoa nhài nhỏ như em yếu ớt đến đâu à? Yếu ớt như vậy, một Tề Duyệt đã khiến em khổ sở đến thế, một khi bước vào cửa nhà anh...”
Hàm răng đàn ông đột nhiên cắn lấy chóp mũi Tô Anh một cái: “Giống như vậy, có thể một phát xơi tái em, ngay cả xương cốt cũng không chừa!”
Tô Anh che mũi, cô nhìn người đàn ông trước mắt mình. Giờ phút này, khuôn mặt đẹp trai của anh mang theo vẻ cuồng vọng và tàn nhẫn.
“Thế thì sao chứ?” Anh nhếch môi, cười khẽ tiến lại gần, không chạm vào cô, hơi thở nóng rực phà vào môi cô: “Anh muốn đóa hoa nhài bé bỏng này... ở bên cạnh anh.”
Tô Anh im lặng rồi nói: “Nếu em thật sự gả cho anh, trong tương lai sẽ có một ngày em không còn là Bé Hoa Nhài nữa, em trở nên cực kỳ đáng sợ thì làm sao bây giờ?”
Khương Triết: “Yêu anh chứ?”
Tô Anh dừng một chút: “... Hả?”
Khương Triết đột nhiên cười, cánh tay vươn dài ra rồi vòng quanh siết chặt ôm vòng eo của cô gái nhỏ vào lòng mình, khiến cô dán chặt vào ngực anh, hạ thấp giọng nói: “Tiểu quỷ à.”
Cũng không biết có sợi dây thần kinh nào bất thường không mà anh đột ngột cao hứng như vậy.
Tô Anh: “...”
Cô quay đầu né tránh, dùng tay đẩy ngực Khương Triết ra, nói với vẻ nghi ngờ: “Anh đang có ý gì?”
Khương Triết nhướng mày, ngón tay vân vê khuôn mặt Tô Anh, không cho là đúng: “Tiểu quỷ như em, vai không thể nhấc tay không thể chống, có thể trở nên đáng sợ tới mức nào chứ?”
Tô Anh tỏ vẻ cực kỳ nghiêm túc, nói: “Con người đều sẽ thay đổi, bây giờ em có rất nhiều điều không biết, nhưng một khi mưa dầm thấm đất, những gì không biết rồi cũng sẽ hiểu, thậm chí mấy chuyện trước kia không làm rồi cũng sẽ làm. Khi em trở thành kẻ bày mưu tính kế, dối trá ganh tỵ, vì mục đích nào đó mà không từ thủ đoạn... Em không còn là kiểu người anh thích nữa, anh sẽ làm gì? Từ bỏ em sao?”
Khương Triết nhìn Tô Anh, cánh tay đang vòng quanh eo cô chợt buông lỏng, cô ngã vào lồng ngực anh, nhưng không lập tức chạy đi mà lại ngửa đầu, cẩn thận nhìn Khương Triết, ánh mắt anh lành lạnh âm u.
Đó là sự nghi hoặc luôn quanh quẩn trong trái tim cô từ trước tới nay. Khi em không còn là kiểu người anh thích nữa, anh sẽ tìm người khác thay thế có đúng không?
Trong lòng Tô Anh rét run, quả nhiên là như vậy, cả hai kiếp Khương Triết không có bất kỳ cái gì khác biệt cả, cho dù kiếp này có rất nhiều chuyện đổi thay, Khương Triết vẫn như cũ là Khương Triết, vừa cao ngạo lại ích kỷ.
Cô không có tâm tư dây dưa thêm nữa, đứng dậy nói: “Chúng ta chia tay, sau này em sẽ không đến gặp anh nữa.”
Nào ngờ cô vừa đi được hai bước, cánh tay đã bị nắm lấy, sau đó lập tức cảm giác được người kia chỉ nhẹ nhàng dùng sức, cô lại ngã vào ghế sô pha.
Khương Triết: “Tính tình tiểu quỷ gấp gáp thế à?”
Anh ngồi dậy, đi đến quầy rượu rót hai ly Whisky, đưa một tay tới trước mặt Tô Anh: “Hôm nay cho phép em uống một ly.”
Thật ra chính anh mới là người uống một hơi cạn sạch rồi đổ một ly khác, dựa người vào ghế sô pha, nhắm mắt lại, sắc mặt ngà ngà say.
Tô Anh nhìn ly rượu, không nhúc nhích, cô lại đứng dậy muốn đi một lần nữa, bàn tay lại bị người đàn ông bắt lấy chuẩn xác không có một chút sai lầm, cô giãy dụa mà tránh không được, ngược lại nghe thấy tiếng cười nhạt của Khương Triết.
Tô Anh nhíu mày, hơi tức giận, có chút nghi ngờ thái độ và phản ứng của Khương Triết, hơn nữa lòng bàn tay anh cực kỳ nóng bỏng, bị anh nắm chặt tay khiến cô cực kỳ khó chịu: “Khương Triết, buông tay ra, em phải đi.”
Khương Triết cảm nhận sự kháng cự của cô gái nhỏ, đối với anh mà nói, sự kháng cự mỏng manh ấy giống như không tồn tại, làm anh cực kỳ mất hứng, nhưng anh lại ngắm nhìn hàng mày lá liễu đang nhíu chặt của cô, cái miệng nhỏ kéo căng, trên mặt cô là vẻ tức giận đến mức cứng đờ, hơn cả cái đêm anh không khống chế được suýt chút nữa muốn cô.
“Anh Anh.” Anh kéo cô gái nhỏ lại gần: “Đến bên cạnh anh này.”
Tô Anh đứng im không nhúc nhích, thậm chí lùi về phía sau, Khương Triết cười: “Tiểu quỷ bộc phát tính tình hơn rồi!” Cánh tay anh kéo cô ngồi lên đùi mình, chẳng hề dịu dàng gì cả, gần như hóa giải từng chút phản kháng, ngón tay anh nắm chặt cằm cô, giọng nói lành lạnh trầm trầm, dáng vẻ tức giận: “Bé Hoa Nhài của anh, em nghe được lời đồn ở đâu, hả? Em cho rằng anh thích kiểu phụ nữ nào?”
Tô Anh chỉ cảm thấy cằm mình rất đau, đôi tay bị giữ chặt ở sau lưng khiến cô không còn sức phản kháng, nhưng lời nói của Khương Triết lại khiến cô nghi ngờ nhìn anh, khuôn mặt lộ vẻ khó hiểu, đại khái là bị lửa giận đột ngột của anh dọa sợ tới mức sửng sốt.
Anh thật sự rất tức giận, không còn vẻ mặt ôn hòa như vừa rồi nữa, lửa giận vốn đè nén đã bị sự kháng cự của Tô Anh kích nổ, không thể nhẫn nại hơn nữa: “A! Cái đầu nhỏ của em cân nhắc rồi lại cân nhắc, bởi vì mấy suy nghĩ miên man ấy nên mới từ chối lời cầu hồn của tôi! “
Tô Anh: “Em...”
“Câm miệng!” Người đàn ông đè cánh môi cô xuống: “Bây giờ em nói cái gì tôi cũng sợ bản thân mình không nhịn được mà “xử” em luôn đấy!” Anh kề sát vào, cắn vành tai cô một phát: “Ngay tại chỗ này, “làm” cho em khóc!”
Tô Anh không còn lời nào để nói, Khương Triết nổi cơn thịnh nộ, không thể trêu chọc.
Trong lúc đang giằng co, Tô Anh đột nhiên bị đẩy ra, cô dựa tay vào ghế sô pha để đứng vững, Khương Triết cũng đứng dậy, anh sửa sang lại vạt áo bị lệch, ánh mắt nhìn Tô Anh cực kỳ lạnh nhạt.
Không nói nhiều thêm, anh trực tiếp lên lầu.
Tô Anh nhìn bóng lưng của người đàn ông.
---
Tô Anh gọi điện thoại kêu một chiếc xe thuê tới đây, cô không lên lầu, Khương Triết cũng không xuống dưới. Cô ra ngoài cánh cổng sắt của biệt thự để chờ xe, vài phút sau thì lên xe rời khỏi.
Lúc Khương Triết nghe người hầu thông báo, khuôn mặt không cảm xúc của anh bỗng cười lạnh một tiếng.
Đương nhiên anh hiểu tiểu quỷ đang lo lắng cái gì, anh cũng biết lý lẽ trong sự lo lắng của cô, nhưng vẫn không tài nào ngăn được sự phẫn nộ tận đáy lòng, anh giận tiểu quỷ dám từ chối lời cầu hôn, càng giận cô năm lần bảy lượt nói chia tay, còn muốn tìm người đàn ông khác sống cùng nữa chứ?
Nằm mơ!
Suy nghĩ một chút, đã lâu rồi anh chưa từng mất kìm chế như vậy.
Từ trước tới nay anh tự ràng buộc kìm chế mình, thói quen nắm giữ mọi thứ trong tay, đối đãi Tô Anh cũng y như thế, không xa không gần cô, khi nào thích hợp thì tới gần hoặc xa cách, hôn môi vuốt ve đều tiến hành theo trình tự, khi nào nên tặng quà lúc nào nên hẹn hò, tất cả đều dựa theo kế hoạch mà tiến hành, nhưng lại không biết từ khi nào, anh đã bắt đầu thoát khỏi sự khống chế của chính mình, mà tiểu quỷ dịu ngoan kia cũng học được cách phản kháng.
---
Lần này rời đi, Tô Anh đã mấy ngày không có tin tức của Khương Triết, anh cũng không tìm cô nữa.
Nghĩ lại thì cô thật sự khiến anh tức giận không ít, cô rất hiếm khi thấy anh mất kìm chế nổi lửa giận dữ. Người như anh, không chỉ thích khống chế người khác trong tay mà càng thích khống chế bản thân hơn nữa, quản chế cảm xúc thuộc hàng đệ nhất. Anh có thể nổi lửa giận với cô, thật sự hiếm có.
Huống hồ lời anh nói không khỏi làm Tô Anh nghi ngờ...
Mãi đến khi cô nhận được điện thoại của Triệu Sùng Sơn, thông báo có tin tức.
Cô lập tức lái xe qua không hề do dự, vừa chờ mong vừa căng thẳng, còn có một chút khiếp sợ.
Nhưng Triệu Sùng Sơn lại không cho cô một tin tức tốt lành: “Không có ai tên là Hoắc Khâu cả, cho dù tôi tìm được video ghi hình lúc đó nhưng cũng rất đáng tiếc, quay không thấy mặt, những tấm ảnh chụp gần đây tôi cũng xem qua, không có chính diện, xem ra... Đúng là nhạy cảm với ống kính, đối với phương diện này cực kỳ mẫn cảm, công việc của ông ta quả là rất đặc biệt.”
Triệu Sùng Sơn đưa cho Tô Anh mấy ảnh chụp, tất cả đều là bóng dáng mơ hồ và sườn mặt, hoặc chỉ là một chiếc mũ trên đỉnh đầu, người đó tấm sơn cho Tô Anh mấy trương ảnh chụp, tất cả đều là mơ hồ bóng dáng cùng mặt bên, hoặc là chỉ là một cái đeo mũ đỉnh đầu, ông mặc đồ rất dày, áo lông cao cổ che khuất hơn nửa khuôn mặt, ngực co lưng rút, nếu lẫn vào trong đám người sẽ không hiện ra một chút nào, có sự tương phản cực lớn với thân hình của ông.
Tô Anh lại cảm thấy sườn mặt cô có vẻ rất quen thuộc, cô xem thật cẩn thận rồi hỏi: “Có quay lại không?”
Triệu Sùng Sơn đáp: “Có, tôi quay lại một phần.”
Trong lúc nói chuyện, anh ta vừa mở máy tính bật video vừa giải thích: “Tốn rất nhiều công sức ngân hàng bên kia mới cho tôi tìm đường, ngay cả những cửa hàng có camera tôi cũng xem rồi, người này thật sự mẫn cảm, đúng là không để lộ hình dáng một chút nào!”
Anh ta lắc đầu chậc chậc, dáng vẻ cực kỳ cảm thán lại tò mò.
“Thật lòng xin lỗi cô, Tô tiểu thư, nếu cô cho tôi thêm một chút manh mối khác, không chừng tôi có thể giúp cô tìm xem?”
Anh ta nói rất nhiều nhưng lại không nhận được một lời đáp nào, nhịn không được mà nhìn Tô Anh, bỗng dưng thấy đôi mắt cô nhìn chằm chằm vào màn hình, ánh mắt lộ vẻ hoảng hốt khiếp sợ, chỉ thấy sắc mặt cô đột nhiên trở nên tái nhợt, trong mắt long lanh đầy nước. Hai mắt cô nhắm nghiền, bất thình lình ngất đi!
“Tô Anh!”
Không biết Triệu Vũ từ đâu nhảy ra, một tay ôm cô vào lồng ngực, nửa quỳ trên mặt đất: “Tô Anh!”
Đầu Tô Anh vừa căng vừa đau, ngay cả thân thể cũng giống như bị lửa đốt cháy đau đớn, giọng nói này rất quen thuộc. Cô nhớ ra rồi, lúc cô sắp chết, giọng nói của người đàn ông ấy vang vang bên tai cô, hoảng hốt lo sợ gọi tên cô, giống như đang sợ hãi cái gì đó.
Nhưng cô vẫn khuôn mặt ngăm đen lẫn ánh mắt sắc bén của người đàn ông đó, người ấy nói: “Đây là cháu ngoại của tôi, cho dù nó chết rồi, các người cũng đừng hòng chạm vào thi thể nó!”
Cậu.
Đúng là cậu rồi.
Nhưng cô đau quá, toàn bộ thân thể đều đau, vụ nổ mạnh kia khiến cô mơ màng không nhớ hết mọi thứ, chỉ biết mình đau, nhớ rõ thịt của mình đã bị đốt trụi tanh tưởi.
Cô hiểu rồi, hóa ra không chỉ có tâm của thực vật đau, lòng cô vẫn nhớ thân thể mình bị thiếu đốt đau đớn biết chừng nào.
Lần đầu tiên Triệu Sùng Sơn trông thấy Triệu Vũ căng thẳng vì một người con gái như vậy, anh ta nhìn đối phương vội vàng hoảng loạn ôm Tô Anh chạy xuống dưới lầu, bởi vì thang máy lâu quá không tới nên một chân Triệu Vũ đã đá lăn bồn hoa bên cạnh.
Triệu Sùng Sơn nhìn mà choáng váng, sợ tới mức không dám nói lời nào.
Sau đó Triệu Vũ trực tiếp chạy tới bãi đỗ xe dưới hầm, chạy như điên một đường thẳng tới bệnh viện.
Triệu Vũ ôm Tô Anh, luôn luôn nói vào tai cô: “Không đau không đau... Anh Anh ngoan... Không đau... Không đau...”