Tiệm Tạp Hóa Của Nhóc Con

Chương 70: Chương 70: Còn thích con không




Note: Một tháng rưỡi vừa rồi mình quá bận nên chỉ edit được tầm mười chương. Số lượng hàng tồn của mình cũng đã cạn kiệt, vì thế bộ này mình sẽ sửa lại lịch đăng hàng tuần từ bốn chương xuống còn ba chương nhé. Mong mọi người thông cảm!

Lâm Đông vừa vào phòng vệ sinh liền thấy mẹ đang được ba đỡ mà nôn, bé sợ hãi chạy chậm đến trước mặt ba mẹ, nhanh chóng hỏi: “Ba ơi, mẹ con làm sao vậy ạ?”

Bùi Thức Vi nói: “Có lẽ là dạ dày không thoải mái.”

“Dạ dày làm sao lại không thoải mái ạ?”

“Hẳn là bị cảm lạnh.”

“Vậy làm sao bây giờ ạ?” Lâm Đông sợ hỏi.

Bùi Thức Vi an ủi: “Bảo bối đừng lo lắng, mẹ uống thuốc là tốt rồi.”

“Con đi lấy thuốc.”

“Biết thuốc dạ dày không?”

“Con biết ạ.”

Lâm Đông chạy ra khỏi phòng vệ sinh, trực tiếp chạy vào phòng ngủ chính đến trước bàn trang điểm, mở ngăn kéo thứ hai ra, nhìn thấy một đống thuốc, ngoại trừ thuốc dự bị khi cảm mạo còn có thuốc của ba mẹ, nhưng từ khi ba mẹ bắt đầu chạy bộ sáng sớm, đã rất lâu không uống thuốc, thế nhưng Lâm Đông vẫn có thể liếc mắt một cái là nhận ra thuốc của ba mẹ, dễ dàng lấy hết thuốc ra, xem trên từng cái một, nhìn thấy một cái có chữ “Dạ dày”, bé lập tức cầm lên, đóng ngăn kéo lại rồi chạy về phòng vệ sinh, vẫn chưa chạy đến phòng vệ sinh liền bị Lâm Lệ Hoa gọi lại.

“Đông Đông.”

Lâm Đông dừng lại nhìn về phía Lâm Lệ Hoa.

Lâm Lệ Hoa hỏi: “Đông Đông, trong tay con là gì thế?”

Lâm Đông trả lời: “Thuốc dạ dày mẹ phải uống ạ.”

“Không thể để cho mẹ con uống.”

“Tại sao ạ?”

“Nếu như — ——” Lâm Lệ Hoa không hề nói tiếp.

Lâm Đông mờ mịt nhìn Lâm Lệ Hoa.

Vừa vặn lúc này Nguyễn Tâm Bình cùng Bùi Thức Vi đi ra từ phòng vệ sinh, nhìn thấy mấy người đều nhìn mình, Bùi Thức Vi hỏi: “Chị Lâm, làm sao vậy?”

Lúc này Lâm Lệ Hoa mới hỏi ngược lại: “Tâm Bình làm sao vậy?”

Bùi Thức Vi nói: “Có chút không thoải mái, có thể là dạ dày không tốt lắm.”

Lâm Lệ Hoa nghi ngờ hỏi: “Là dạ dày sao?”

Bùi Thức Vi cùng Nguyễn Tâm Bình sững sờ.

Lâm Lệ Hoa nói: “Hiện tại thuốc không thể uống bậy.”

Mẹ Kỳ Kỳ sợ Bùi Thức Vi cùng Nguyễn Tâm Bình không hiểu, mở miệng tiếp một câu: “Có thể là mẹ Đông Đông mang thai đi?”

Bùi Thức Vi cùng Nguyễn Tâm Bình sững sờ.

Lâm Đông không rõ lắm.

Tưởng Tiểu Quân hơi lớn tuổi giải thích cho Lâm Đông: “Lâm Đông, mẹ em có em bé, em sắp có em trai rồi.”

Lâm Đông ngẩn ra.

Kỳ Kỳ hỏi: “Anh, em trai của Lâm Đông ở chỗ nào?”

Hạ Tiểu Xuyên nói: “Kỳ Kỳ, mày thật ngốc, em trai Lâm Đông đương nhiên ở trong bụng mẹ Lâm Đông!”

“Nhưng bụng mẹ Lâm Đông không có lớn mà.”

“Qua mấy tháng mới lớn.”

“Vậy tại sao là em trai mà không phải là em gái?”

“Đoán đó!”

“Tao đoán là em gái.”

“Tao đoán là em trai.”

“Em gái!”

“Em trai!”

Bên này Kỳ Kỳ cùng Hạ Tiểu Xuyên biện luận, bên kia Mục Hưng Hà cùng Tưởng Tiểu Quân hỏi Lâm Đông: “Em thích em trai hay em gái?”

Lâm Đông ngơ ngác mà nói: “Em không biết.”

Tưởng Tiểu Quân hỏi: “Sao em không biết mình thích em trai hay em gái được?”

Lâm Đông trả lời: “Bởi vì em không có em trai cũng không có em gái mà.”

“Vậy nếu có em trai em gái thì em có vui không?”

“Em không biết.”

“Em không cao hứng sao?”

“Em cũng không biết.”

Không muốn cùng Hạ Tiểu Xuyên tranh luận Kỳ Kỳ lại gần nói: “Tao cao hứng!”

Lâm Đông hỏi: “Mày cao hứng cái gì?”

Kỳ Kỳ nói: “Nếu tao có em trai em gái tao liền cao hứng.”

“Tại sao?”

“Bởi vì em trai em gái sẽ gọi tao là anh trai, còn có thể nghe lời tao nói, ngủ với tao, còn có thể thương tao giống như ba mẹ, có thể đối xử tốt với tao hơn Tiểu Quân, thật tốt mà, Lâm Đông, mày không thích sao?”

Lâm Đông suy nghĩ một chút, cảm thấy Kỳ Kỳ nói em trai em gái thật là tốt, sau này trong nhà sẽ có người chơi với bé, vì vậy gật đầu nói: “Thích.”

Kỳ Kỳ lại hỏi: “Vậy mày vui vẻ không?”

Lâm Đông gật đầu, bé vui vẻ nhìn phía ba mẹ.

Nguyễn Tâm Bình cùng Bùi Thức Vi đều mờ mịt, vốn tính đi bệnh viện kiểm tra, nhưng đã quá trễ, chỉ có thể đợi ngày mai mới đi, Bùi Thức Vi cùng Lâm Lệ Hoa nói: “Chị Lâm, sáng sớm ngày mai em đưa Tâm Bình đi kiểm tra, buổi trưa không chắc có thể về đúng giờ, Tri Nhiên nhờ chị trông một chút.”

Lâm Lệ Hoa nói: “Yên tâm đi, yên tâm đi.”

Bùi Thức Vi cười cười, nhìn về phía Lâm Đông.

Lâm Đông đưa thuốc dạ dày cầm trong tay cho Bùi Thức Vi.

Bùi Thức Vi cười nói với Lâm Đông: “Cảm ơn bảo bối, nhưng mà thuốc này không uống bây giờ, chờ mẹ kiểm tra sức khỏe xong lại nói.”

Lâm Đông gật đầu.

Bùi Thức Vi ngược lại nhìn về phía mọi người nói: “Mọi người tiếp tục ăn cơm đi.”

Nguyễn Tâm Bình nói: “Vậy em đi nghỉ ngơi một chút.”

Bùi Thức Vi gật đầu.

Nguyễn Tâm Bình đi về phòng ngủ.

Sắc mặt ba Kỳ Kỳ khôi phục nói: “Làm tôi sợ muốn chết, làm tôi sợ muốn chết.”

Mẹ Kỳ Kỳ hỏi: “Anh bị dọa cái gì?”

Ba Kỳ Kỳ mở nắp nồi lên, cười híp mắt nói: “Anh tưởng cá anh làm có vấn đề, làm anh sợ muốn chết, nào nào nào, ăn canh cá, mọi người nếm thử canh cá tôi làm xem thế nào.”

Mẹ Kỳ Kỳ liếc ba Kỳ Kỳ một cái.

Ba Kỳ Kỳ không hề bị lay động, tiếp tục múc canh cá cho mọi người.

Bùi Thức Vi cũng ăn cơm cùng mọi người, cơm nước xong Mục Hưng Hà kéo Lâm Đông đi chơi, chơi một hồi đến tám chín giờ tối, Lâm Đông về đến nhà, ba mẹ đang xem ti vi.

“Tri Nhiên.”

“Bảo bối.”

Bùi Thức Vi cùng Nguyễn Tâm Bình đồng thời gọi.

Lâm Đông vui vẻ ngồi vào giữa bọn họ, đồng thời xem ti vi, Nguyễn Tâm Bình đang muốn cùng Lâm Đông tâm sự, Kỳ Kỳ khóc lóc đi vào, nói là ba nó đánh nó, nó không muốn về nhà ngủ, nó muốn ngủ cùng Lâm Đông, vì vậy Nguyễn Tâm Bình ngưng tâm sự với Lâm Đông, nói cho mẹ Kỳ Kỳ biết Kỳ Kỳ ở chỗ này, sau đó cùng Bùi Thức Vi tắm rửa cho Kỳ Kỳ và Lâm Đông.

Tắm xong để cho Lâm Đông cùng Kỳ Kỳ ngủ chung, Nguyễn Tâm Bình thì lại cùng Bùi Thức Vi trở lại phòng ngủ chính, hai người nằm ở trên giường, Nguyễn Tâm Bình trằn trọc trở mình không có cách nào ngủ được, quay lưng lại với Bùi Thức Vi, đột nhiên nói: “Em không tin.”

Bùi Thức Vi hỏi ngược lại: “Không tin em mang thai?”

“Đúng, chúng ta vẫn luôn dùng biện pháp bảo vệ, không phải sao?”

“Cho dù thế cũng không thể chính xác trăm phần trăm được.”

“Nhưng nếu lỡ em mang thai thì phải làm sao bây giờ?”

“Trước tiên đi bệnh viện kiểm tra, xem kết quả kiểm tra lại nói sau.”

“Ngày mai khi nào đi?”

“Chờ Tri Nhiên đi tự học buổi sáng về, nó đi học, chúng ta liền đi.”

“Được, em đi xem xem Tri Nhiên cùng Kỳ Kỳ ngủ hay chưa.”

“Em nằm xuống đi, anh đi cho.”

“Giúp em hôn nó một cái.”

“Được.”

Bùi Thức Vi hôn Nguyễn Tâm Bình một chút rồi mới vén chăn lên, đi đến phòng Lâm Đông, nhìn Kỳ Kỳ dùng cánh tay nhỏ ôm Lâm Đông ngủ, anh ta đi lên trước, gỡ cánh tay nhỏ của Kỳ Kỳ ra, nhét vào chăn, sau đó lật Lâm Đông lại, đắp kín chăn, hôn hai lần lên khuôn mặt non mềm của Lâm Đông, sau đó rời khỏi phòng.

Trở về phòng anh ta không yên tâm, cả đêm đến xem Lâm Đông vài lần, luôn luôn phải đẩy Kỳ Kỳ ra, mãi cho đến khi trời mới vừa tờ mờ sáng, Lâm Đông tự mình tỉnh rồi, trong mơ mơ màng màng đẩy Kỳ Kỳ đang dán chặt vào mình ra một cái, kết quả “Rầm” một tiếng, Kỳ Kỳ rơi xuống giường.

Lâm Đông lập tức bị doạ tỉnh, ngồi ở mạn giường nhìn Kỳ Kỳ, cho là Kỳ Kỳ đáng yêu sẽ oa oa khóc lớn, vừa định nói xin lỗi, Kỳ Kỳ tự bò lên, xoa xoa cái mông mập, thuần thục bò lên giường, ngủ vù vù.

“Kỳ Kỳ.” Lâm Đông gọi.

Kỳ Kỳ ngủ vù vù.

“Kỳ Kỳ.”

Kỳ Kỳ không phản ứng chút nào.

Lâm Đông âm thầm thở ra một hơi, leo xuống giường, vừa vặn ngoài cửa sổ truyền đến tiếng Mục Hưng Hà cùng Tưởng Tiểu Quân, Lâm Đông trả lời một tiếng “Em dậy rồi”, nhanh chóng mặc quần áo, vừa mở cửa liền nhìn thấy ba đang ở trong phòng bếp nướng cái bánh mì nhỏ cùng hâm một chén sữa bò cho bé, mỗi ngày ba đều dậy sớm làm cho bé một bữa sáng đơn giản, hi vọng bé mập mạp cao lớn.

Ba rất thương bé yêu bé, bé cao hứng gọi: “Ba ơi.”

Bùi Thức Vi cười nói: “Tri Nhiên dậy rồi à.”

Lâm Đông gật đầu.

“Lại đây ba hôn một cái.”

Lâm Đông lập tức chạy tới, kiễng bàn chân nhỏ, đưa khuôn mặt nhỏ tới trước mặt Bùi Thức Vi, Bùi Thức Vi khom lưng cúi đầu hôn lên mặt Lâm Đông một cái, sau đó nói: “Tốt rồi, đi rửa tay súc miệng, ăn một chút đi.”

“Dạ.”

Lâm Đông nhanh chóng rửa tay, sau khi ăn hai cái bánh mì liền cầm sữa bò ra khỏi nhà, nhìn thấy Mục Hưng Hà cùng Tưởng Tiểu Quân, lập tức đem bánh mì cùng sữa bò đưa về phía Mục Hưng Hà cùng Tưởng Tiểu Quân.

Mục Hưng Hà nói: “Bọn anh không uống, em uống đi, chúng ta đi chậm một chút, em uống từ từ.”

Lâm Đông gật đầu: “Được.”

Ba đứa nhỏ đi đến trường học, không bao lâu Lâm Đông uống sạch sữa bò, Lâm Đông bỏ ly vào trong cặp sách.

Tưởng Tiểu Quân hỏi: “Tại sao mỗi lần em đều bỏ ly sữa vào trong cặp sách thế?”

Lâm Đông nói: “Bởi vì ngày mai còn có thể dùng mà, không thể lãng phí.”

“Ngày mai em vẫn còn uống sữa bò, mỗi ngày đều uống sữa tươi, em uống không ngán à?”

“Không có, là sữa bò ba hâm nóng cho em.” Lâm Đông hạnh phúc mà nói: “Em thích nhất là sữa tươi ba hâm, uống rất ngon.”

“Ba em thật thương em.”

“Ừ, mẹ em cũng thương em, đặc biệt đặc biệt thương em, đặc biệt đặc biệt yêu em.”

“Chờ em có em trai em gái, ba mẹ của em sẽ không thương em như thế nữa.”

“Tại sao?”

“Bởi vì em trai em gái nhỏ hơn, ba mẹ sẽ thương đứa nhỏ hơn.”

“Sẽ không, ba mẹ thương em nhất.”

“Chờ em trai em gái em đi ra sau đó em sẽ biết!”

Lâm Đông hơi sửng sốt một chút.

Tưởng Tiểu Quân nói: “Ngày hôm nay chúng ta tới thật đúng lúc, trong phòng học có đèn sáng.”

Lâm Đông ngước mắt nhìn về phía tiểu học Cẩm Lý, ánh đèn sáng choang, bé quên mất chuyện em trai em gái, cùng Mục Hưng Hà cùng Tưởng Tiểu Quân chạy về phía ánh đèn, chạy một hơi đến phòng học, lôi sách vở ra bắt đầu học thuộc lòng.

Đợi đến khi tiếng chuông tan học vang lên, sắc trời đã sáng rồi, Lâm Đông đeo cặp sách đi cùng Mục Hưng Hà, Tưởng Tiểu Quân ra khỏi trường.

Tưởng Tiểu Quân nói: “Hưng Hà, mày có đói bụng không? Tao sắp chết đói rồi.”

Mục Hưng Hà nói: “Tao đói, Đông Đông em thì sao?”

Lâm Đông trả lời: “Em cũng đói bụng.”

Tưởng Tiểu Quân hỏi ngược lại: “Không phải trước khi lên lớp em vừa ăn xong sao? Sao em đói bụng nhanh như vậy?”

Lâm Đông trả lời: “Em ăn ít, mỗi lần ba cũng chỉ cho em ăn ít, nói là từng chút một mới có sức lực học thuộc lòng, học xong liền tiêu hao, cho nên em đói.”

Lâm Đông nói có lý, Tưởng Tiểu Quân không có cách nào phản bác, không thể làm gì khác hơn là nói: “Vậy cũng tốt, chúng ta mau về nhà đi.”

Ba đứa nhỏ đồng thời đi về phố đông lớn, mới đến đầu đường, nhìn thấy hai đứa bé đang cướp đồ vật, nói chính xác là đứa nhỏ cướp một cái bánh bao trong tay đứa lớn, đứa lớn không cho, kết quả làm mẹ hai đứa bé tới, mẹ hai đứa bé nhắm vào đứa lớn mắng một trận: “Mày làm gì thế hả? Em trai muốn ăn của mày, mày cho một chút không được sao? Sao mày lại không hiểu chuyện như vậy hả? Mày làm anh như thế à, càng lớn càng cãi nhau, càng lớn càng đáng ghét!”

Nói xong người mẹ ôm đứa bé đi, để đứa lớn lại chỗ cũ, đứa lớn tức giận đá cục đá dưới chân, sau đó quay người chạy đi, Lâm Đông đứng bất động.

Mục Hưng Hà gọi: “Đông Đông!”

Tưởng Tiểu Quân lại kéo Lâm Đông nói: “Lâm Đông, đi, mau về nhà, anh sắp chết đói rồi!”

Lâm Đông bị Tưởng Tiểu Quân kéo trở lại tiệm tạp hóa, bé giống như trước đây đi vào tiệm tạp hóa nhóc con, sau đó từ cửa nhỏ về đến nhà, nhìn thấy ba mẹ đang thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đi vào thành phố kiểm tra sức khỏe.

“Tri Nhiên.”

Lâm Đông nghe tiếng nhìn Bùi Thức Vi, gọi một tiếng “Ba”, thuận tiện gọi một tiếng “Mẹ“.

Bùi Thức Vi trả lời một tiếng sau nói: “Mau tháo cặp sách xuống, rửa tay một chút rồi ăn điểm tâm, điểm tâm là bánh bao cùng tàu hũ, tàu hũ ba làm đó.”

Lâm Đông “Dạ” một tiếng, đem cặp sách để trên bàn trong phòng của mình, lúc đi ra khỏi phòng, nhìn thấy ba mẹ đang cùng nhau đối chiếu chứng minh thư, thẻ ngân hàng, giấy chứng nhận, bé không muốn đi rửa tay, mà dựa sát người vào mặt tường, đi tới đi lui trong phòng khách, đi qua đi lại.

Đi tới đi lui nhìn ba mẹ một cái.

Đi qua đi lại nhìn ba mẹ một cái.

Rốt cuộc dẫn tới sự chú ý của Nguyễn Tâm Bình, Nguyễn Tâm Bình đưa túi đã sắp xếp xong của mình cho Bùi Thức Vi, để Bùi Thức Vi bỏ vào trong xe, sau đó nhìn về phía Lâm Đông, hỏi: “Bảo bối, làm sao vậy?”

Lâm Đông không nói lời nào.

Nguyễn Tâm Bình cười: “Có phải là ở trường học bị bắt nạt không?”

Lâm Đông dừng bước chân lại, quay đầu vào tường, lắc đầu.

Nguyễn Tâm Bình suy nghĩ một chút: “Để mẹ suy nghĩ một chút, con học thuộc lòng không được?”

Lâm Đông lắc đầu.

Nguyễn Tâm Bình vừa cười nói: “Cãi nhau cùng Hưng Hà à?”

Lâm Đông vẫn lắc đầu.

“Cãi nhau cùng Tiểu Quân?”

Lâm Đông lắc đầu như trước.

“Điểm tâm không ngon?”

Lâm Đông lắc đầu tiếp.

Lần này Nguyễn Tâm Bình không biết, giả bộ ỉu xìu nói: “Ôi, vậy làm sao bây giờ? Con không nói lời nào, mẹ đoán không được con bị làm sao, nói cho mẹ nghe con bị làm sao vậy, có được hay không? Nếu không mẹ sẽ sốt ruột.”

Lâm Đông rốt cục quay đầu nhìn về phía Nguyễn Tâm Bình, sau đó tầm mắt chậm rãi dời về phía bụng Nguyễn Tâm Bình.

Nguyễn Tâm Bình run lên, cúi đầu nhìn cái bụng bằng phẳng của mình, sau đó nhìn về phía Lâm Đông, có chút không rõ.

Lâm Đông mím mím miệng nhỏ, sau đó hơi sốt sắng mở miệng hỏi: “Mẹ, mẹ có em bé, có em bé, vậy, vậy mẹ còn thích con không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.