Tiệm Tạp Hóa Của Nhóc Con

Chương 71: Chương 71: Chờ đợi




Nguyễn Tâm Bình vẫn luôn là người mềm lòng, sau khi kết hôn trở thành một người mẹ lại càng thêm mềm lòng, không nhìn nổi trẻ con chịu ủy khuất, đặc biệt là con trai trên đầu quả tim, giờ khắc này nghe con trai thấp thỏm hỏi một câu “Mẹ, mẹ có em bé, có em bé, vậy, vậy, vậy mẹ còn thích con không?”, lòng cô như bị hai tay vô hình xoa nắn, đau vô cùng, viền mắt đỏ lên trong nháy mắt.

Lâm Đông kinh ngạc mà gọi: “Mẹ.”

Nguyễn Tâm Bình ngồi xổm người xuống nói: “Bảo bối, lại đây.”

Lâm Đông nhấc chân chậm rãi đi về phía Nguyễn Tâm Bình.

Nguyễn Tâm Bình kéo Lâm Đông vào trong ngực, hai tay luống cuống xoa mái tóc mềm mại, khuôn mặt nhỏ của Lâm Đông, nghẹn ngào nói: “Bảo bối, Tri Nhiên, Tri Nhiên tốt của mẹ, mẹ yêu con, mẹ vĩnh viễn yêu con, con là người mẹ yêu nhất, không ai sánh bằng con.”

Nghe mẹ nói yêu mình nhất, Lâm Đông vui vẻ, nhưng khi nhìn thấy mẹ khóc, bé có chút hiểu tại sao mẹ khóc, lại có chút không hiểu, thế nhưng bé có thể xác định một điểm là mẹ vừa khóc, trong lòng bé liền khó chịu, đặc biệt khó chịu, bé duỗi tay nhỏ lau nước mắt cho Nguyễn Tâm Bình, nói: “Mẹ, mẹ đừng khóc, đừng khóc, mẹ vừa khóc con liền khó chịu.”

Nguyễn Tâm Bình nhanh chóng vươn tay lau nước mắt, nói: “Được, được được được, mẹ không khóc, mẹ không khóc, Tri Nhiên cũng đừng khó chịu.”

Lâm Đông gật đầu.

Nguyễn Tâm Bình cố gắng nín khóc, nói: “Vậy chúng ta ăn điểm tâm đi.”

Lâm Đông dùng sức gật đầu.

Nguyễn Tâm Bình đứng dậy, dắt Lâm Đông đi tới trước bàn ăn, vừa vặn lúc này Bùi Thức Vi trở về, nhìn thấy mắt Nguyễn Tâm Bình đỏ ngầu, hỏi: “Làm sao vậy?”

Nguyễn Tâm Bình đáp: “Không có chuyện gì, ăn cơm đi.”

Bùi Thức Vi cũng không tiếp tục hỏi, chuẩn bị một chút, một nhà ba người ngồi cùng một chỗ ăn điểm tâm, sau khi ăn điểm tâm xong, Bùi Thức Vi và Nguyễn Tâm Bình nói với Lâm Đông, nói bọn họ đi vào bệnh viện thành phố một chuyến, có lẽ người trong bệnh viện rất nhiều, cho nên buổi trưa không nhất định có thể trở về, nếu không thấy họ về thì Lâm Đông qua nhà cô ăn cơm.

Lâm Đông gật đầu nói: “Dạ.”

Bùi Thức Vi sờ khuôn mặt nhỏ của Lâm Đông: “Khi nào về ba sẽ mang đồ chơi cho con.”

Lâm Đông vui vẻ nói: “Dạ.”

Bùi Thức Vi cười: “Vậy đi tìm Tiểu Xuyên đi học đi.”

Lâm Đông nói: “Tiểu Xuyên còn đang dùng cơm, con đi tìm Hưng Hà, lát nữa Tiểu Xuyên cùng Kỳ Kỳ sẽ tới nhà Hưng Hà tìm bọn con.”

“Vậy cũng được, chú ý an toàn, nhìn thấy xe thì phải tránh nhé”

“Dạ, con biết.”

“Đi đi.”

Lâm Đông chạy vào phòng, đeo cặp sách nhỏ lên lưng, đeo khăn quàng đỏ, sau đó đứng ở trước gương soi khăn quàng đỏ đã được đeo hoàn mỹ, chạy ra khỏi phòng,nói với Bùi Thức Vi và Nguyễn Tâm Bình: “Ba mẹ, tạm biệt.”

Nguyễn Tâm Bình nói: “Chú ý an toàn nhé.”

Lâm Đông đáp: “Dạ.”

“Không nên tách khỏi đám Hưng Hà, biết không?”

“Biết ạ.”

“Chú ý người xấu.”

“Dạ.”

Lâm Đông chạy ra khỏi cửa nhà, Nguyễn Tâm Bình đứng ở ngoài sân, lắng nghe tiếng bước chân nhỏ nhắn của Lâm Đông, mãi đến tận khi không nghe được nữa, cô thu hồi lực chú ý, nhìn về phía Bùi Thức Vi, Bùi Thức Vi hỏi: “Vừa nãy em làm sao vậy?”

Nguyễn Tâm Bình hỏi ngược lại: “Cái gì làm sao vậy?”

Bùi Thức Vi hỏi: “Vừa nãy tại sao em lại khóc?”

Nguyễn Tâm Bình hơi cúi đầu, trầm mặc.

Bùi Thức Vi thăm dò hỏi: “Là Tri Nhiên gây à?”

Nguyễn Tâm Bình lập tức ngước mắt, lớn tiếng nói: “Không cho anh nói xấu con trai của em!”

Bùi Thức Vi nhẹ nhàng cười rộ lên, nói: “Anh chưa nói xấu con trai chúng ta, anh chỉ hỏi một chút, có phải là Tri Nhiên lại khiến em cảm thấy mình làm không đủ không?”

Nguyễn Tâm Bình thu lại chút sắc nhọn vừa nãy, gật đầu.

Bùi Thức Vi nắm chặt tay Nguyễn Tâm Bình nói: “Nói cho anh biết chuyện gì xảy ra đi?”

Nguyễn Tâm Bình nhìn Bùi Thức Vi nói: “Thức Vi, em không muốn sinh đứa bé thứ hai, dù như thế nào cũng sẽ không muốn.”

“Cảm thấy có lỗi với Tri Nhiên?”

“Ừ, em, em... Thức Vi, anh có biết mới vừa nãy Tri Nhiên nói gì với em không? Nó hỏi em nếu như có em bé, em còn thích nó không?” Nghĩ tới bộ dáng tội nghiệp của Lâm Đông lúc nãy, Nguyễn Tâm Bình đau xót, lại đỏ cả mắt, nói: “Em nghe nó nói như vậy, em đau lòng muốn chết, nó mới hai tuổi đã bị bắt cóc, là em không chăm sóc tốt cho nó, nhưng nó vẫn chưa quên em, nó vẫn luôn không quên em.

“Vì tìm em mà nó đi tham gia cuộc thi hát, đi lên truyền hình, nó dán áp phích quảng cáo của em ở trên tường, nó gọi em là mẹ trong mơ, khi đó nó mới hai tuổi, hai tuổi thôi, nhỏ như vậy mà vẫn còn nhớ em, nó thật sự là đứa con trai tốt, nhưng em không phải là người mẹ tốt, em và nó đã gặp lại nhau đã lâu như vậy, nhưng vẫn làm cho nó có cảm giác không an toàn, em cảm thấy em đặc biệt kém cỏi, em thật sự đặc biệt kém cỏi...”

“Em không biết, em không biết em nên làm gì mới tốt cho nó, em muốn nâng nó ở trong lòng bàn tay mà sủng, lại sợ làm hư nó... Em không phải là một người mẹ tốt, em, em...” Nguyễn Tâm Bình càng nói càng kích động, kích động đến mức nói năng có chút lộn xộn, Bùi Thức Vi vội vàng ôm cô lại nói: “Không có không có, Tâm Bình, em rất khá, em làm thật tốt, em thật sự làm thật tốt, em xem Tri Nhiên hiện tại, nó đã cao lớn lên một chút, cũng mập một chút, cũng thích nở nụ cười, có lúc còn rất nghịch ngợm, bây giờ còn biết yêu cầu với chúng ta, đây không phải là đang chậm rãi thay đổi sao? Không nên tự trách, chúng ta dùng điểm tâm đi, càng ngày sẽ càng tốt thôi.”

“Nhưng em cảm thấy nếu như em thật sự mang thai thì sẽ làm tổn thương nó.”

“Không thể nào.” Bùi Thức Vi động viên nói: “Điều Tri Nhiên sợ không phải là việc em có em bé, mà là sợ sẽ mất đi tình yêu của chúng ta, có em bé không nhất định sẽ giảm bớt sự yêu thương của Tri Nhiên, nói không chừng có thể cho Tri Nhiên thêm một phần yêu thương.”

“Nhưng mà —— “

“Không cần lo lắng, chúng ta kiểm tra rồi nói sau.”

Bùi Thức Vi ôm Nguyễn Tâm Bình, hôn trán Nguyễn Tâm Bình một cái, Nguyễn Tâm Bình nhìn ánh mắt trầm tĩnh của Bùi Thức Vi, trong lòng dần dần bình tĩnh lại, gật đầu.

Bùi Thức Vi nói: “Vậy bây giờ chúng ta đi thôi.”

Nguyễn Tâm Bình nói: “Được.”

Hai vợ chồng đơn giản thu thập một chút, chỉ khóa cửa nhà lại, sau đó ngồi lên xe ô tô màu đen, Nguyễn Tâm Bình ngồi ở phía trước nhìn ra ngoài cửa sổ, hy vọng có thể nhìn thấy Lâm Đông, kết quả quả nhiên thấy Lâm Đông, nhìn thấy Lâm Đông đeo cặp sách nhỏ, cùng bọn Mục Hưng Hà đi tới trường, không biết đang nói cái gì, năm đứa nhỏ đồng thời cười ha ha lên, Lâm Đông cũng cười, lộ ra hai cái đồng điếu, cũng lộ ra răng sún, Nguyễn Tâm Bình nhìn mà ấm áp, cùng cũng cười.

Nhưng mà Lâm Đông không biết mẹ đang nhìn mình, vui vẻ cùng Mục Hưng Hà nói mình sắp có em trai em gái, bé rất vui vẻ, bởi vì mẹ nói mẹ yêu nhất là bé, chờ sau khi em trai em gái đi ra, bé cũng phải yêu em trai em gái.

Kỳ Kỳ hâm mộ nói: “Tao về nhà cũng nói mẹ sinh một em trai cho tao chơi!”

Tưởng Tiểu Quân nói: “Mày dẹp đi, nếu mà sinh thêm một đứa ham ăn giống mày, chú Hai thím Hai có sống nổi nữa hay không?”

Kỳ Kỳ nhanh chóng biện giải cho mình: “Em không ham ăn.”

Tưởng Tiểu Quân nói: “Mày ham ăn.”

Hạ Tiểu Xuyên nhanh chóng đứng bên phe của Tưởng Tiểu Quân nói: “Kỳ Kỳ giỏi nhất là ăn! Hơn nữa Kỳ Kỳ còn mập hơn em, trước đây em thiếu chút nữa đánh không lại Kỳ Kỳ, đều là bởi vì Kỳ Kỳ quá béo quá ham ăn.”

“Tao không ham ăn, tao chỉ hay đói bụng.” Kỳ Kỳ không phục hỏi: “Hưng Hà, Em có ham ăn không?”

Mục Hưng Hà nói: “Có.”

Kỳ Kỳ vừa nhìn về phía Lâm Đông, hỏi: “Lâm Đông tao có ham ăn không?”

Lâm Đông gật đầu.

Kỳ Kỳ cảm thấy trong lòng bị tổn thương, ngay cả Lâm Đông cũng nói nó ham ăn, nó im lặng một giây rồi rộng rãi sáng sủa mà nói: “Vậy tao sẽ nói mẹ tao sinh em gái, em gái không ham ăn.”

Tưởng Tiểu Quân: “...”

Lâm Đông: “...”

Mục Hưng Hà, Hạ Tiểu Xuyên: “...”

Kỳ Kỳ vui vẻ nói: “Tan học xong tao sẽ nói với mẹ tao.”

Tưởng Tiểu Quân không để ý tới Kỳ Kỳ.

Kỳ Kỳ còn muốn lên tiếng, Lâm Đông nhanh chóng nói: “Đừng nói nữa, phải đi học!”

Mục Hưng Hà nói: “Chúng ta chạy nhanh lên.”

Tưởng Tiểu Quân nói: “Đi.”

Mục Hưng Hà dắt Lâm Đông chạy ở phía trước, Tưởng Tiểu Quân, Hạ Tiểu Xuyên kém hơn, cuối cùng là Kỳ Kỳ mập, Kỳ Kỳ chạy hết nổi rồi, kéo dài khoảng cách với bọn Lâm Đông, bọn Lâm Đông chạy vào trường học ngay trước lúc cổng trường đóng lại, đang muốn đi vào lớp học, Lâm Đông theo bản năng nhìn bên lớp một, nhìn thấy Hạ Tiểu Xuyên đang chạy, lại không thấy Kỳ Kỳ, bé quay đầu nhìn lại, thấy bảo vệ đang khóa cổng trường, mà Kỳ Kỳ vẫn chưa chạy tới, bé nhanh chóng quay đầu lại chạy: “Ông bảo vệ ơi, đừng khóa cửa, đừng khóa cửa, còn người chưa vào ạ.”

Nhưng “Rắc” một tiếng cửa bị khóa, Kỳ Kỳ đứng ở ngoài cửa lớn, nhìn Lâm Đông, Mục Hưng Hà cùng Tưởng Tiểu Quân trong cửa, Tưởng Tiểu Quân tức giận nói: “Ai bảo mày chạy chậm như vậy!”

Kỳ Kỳ ngẩn người, nói: “Ông bảo vệ cho con vào với.”

Bảo vệ nói: “Tới chậm không vào được.”

“Vậy con phải làm sao bây giờ?”

“Con tìm người lớn nhà con đến.”

“Nhà con biết con đến muộn, sẽ đánh cái mông con mất.”

“Đánh cái mông con cũng phải chịu, ai bảo đến muộn.”

“Con không phải cố ý đi trễ, ông cho con vào với.”

Ông bảo vệ cố ý đùa Kỳ Kỳ, đứng ở cửa bất động.

Kỳ Kỳ nói: “Ông cho con vào với, bằng không, bằng không con sợ con bị người xấu bắt đi, con bị người xấu bắt đi thì làm sao bây giờ?”

Nói mãi Kỳ Kỳ “Oa” một tiếng khóc lên: “Con bị người xấu bắt đi thì làm sao bây giờ, con sợ lắm.”

Bảo vệ: “...”

Lâm Đông, Mục Hưng Hà, Tưởng Tiểu Quân: “...”

Trong lúc Kỳ Kỳ gào khóc, bảo vệ cửa mở ra, để Kỳ Kỳ đi vào, Kỳ Kỳ vừa vào cửa tiếng khóc dừng lại ngay lập tức, vui vẻ cùng Lâm Đông chạy vào trong trường, chạy vào lớp một, mà Lâm Đông thì lại chạy về phòng học lớp ba, vào phòng học Lâm Đông liền bắt đầu nghiêm túc lên lớp.

Sau bốn tiết, Lâm Đông cùng Mục Hưng Hà về nhà, về đến nhà Nguyễn Tâm Bình cùng Bùi Thức Vi đều chưa trở về, Lâm Đông liền ăn cơm ở tiệm tạp hóa của nhóc con, kỳ thực Lâm Đông thường xuyên ở đây ăn cơm cùng Lâm Lệ Hoa, nhưng ngày hôm nay Lâm Lệ Hoa vẫn đặc biệt làm một bàn đồ ăn, không ngừng gắp rau cho Lâm Đông.

Lâm Lệ Hoa cười nói: “Đông Đông, ăn nhiều một chút, cao một chút mập một chút.”

Lâm Đông gật đầu: “Con có cao lên ạ.”

“Vậy à?”

“Dạ, hiện tại con có thể ngồi lên ghế trong phòng học.”

“Vậy trước đây còn ngồi không lên?”

“Lúc thi giữa học kỳ con phải thử hai lần mới ngồi được.”

Lâm Lệ Hoa và Hạ Thanh Chương nghe nói cười ha ha, để cho Lâm Đông ăn nhiều một chút, cơm nước xong, Lâm Lệ Hoa để Lâm Đông cùng Hạ Tiểu Xuyên ngủ trưa, cô ngồi ở đầu giường nói chuyện với Lâm Đông, kỳ thực là nói chuyện Nguyễn Tâm Bình có thể có thai lần thứ hai, chủ yếu là kiêng kỵ cảm nhận của Lâm Đông.

Lâm Đông nói: “Con thích em trai em gái.”

Lâm Lệ Hoa hỏi: “Thật sự thích? Không sợ em trai em gái cướp mất ba mẹ à?”

Lâm Đông nằm ở trên giường nói: “Mẹ con nói yêu con nhất.”

Lâm Lệ Hoa có chút thương cảm nói: “Con ngoan, ngủ đi.”

Lâm Đông lập tức nhắm hai mắt lại, lúc tỉnh lại lần thứ hai, ba mẹ vẫn chưa về, vì thế bé đeo cặp sách nhỏ đi học, học xong hai tiết, tan học trở về, kết quả ba mẹ vẫn chưa về, mới đầu bé chờ ở tiệm tạp hóa, sau đó nhớ ba mẹ nên bé về nhà, ngồi ở cửa chờ, trong lòng suy nghĩ sao ba mẹ vẫn còn chưa trở về, bé nhớ ba mẹ, lúc ba mẹ trở lại có phải sẽ mang theo em bé về không?

Em bé có hình dáng thế nào? Giống ba hay giống mẹ? Có thể giống cô hay không? Có ngoan hay không? Nghịch ngợm giống như Tiểu Xuyên, hay là ham ăn như Kỳ Kỳ? Hoặc là thích gây sự giống như Hưng Hà?

Lâm Đông nâng khuôn mặt nhỏ ngồi ở ngưỡng cửa suy nghĩ, nghĩ đi nghĩ lại nghe được tiếng ô tô chạy trên đường, bé quay đầu lại nhìn, nhìn thấy một chiếc xe màu đen xe lái qua, bé liếc mắt một cái nhận ra là xe của ba, bé cao hứng đứng dậy, cao hứng nhảy lên gọi: “Ba! Mẹ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.