Tiệm Tạp Hóa Của Nhóc Con

Chương 72: Chương 72: Tìm răng




Lâm Đông cao hứng hết sức, thế nhưng không mất khống chế, bé thời khắc nhớ kỹ lời ba mẹ và cô dặn, trẻ con phải tránh xa xe ra một chút, tránh cho bị đụng trúng, cho nên bé hưng phấn xong, ngoan ngoãn đứng tại chỗ, trong lòng nhảy nhót nhìn xe hơi nhỏ màu đen.

Sau khi xe hơi nhỏ màu đen tắt máy, Lâm Đông lập tức bước chân ngắn, chạy thật nhanh về phía xe hơi nhỏ, nhìn thấy Nguyễn Tâm Bình bước ra từ bên trong xe, lập tức lớn tiếng gọi: “Mẹ!”

Nguyễn Tâm Bình cao hứng gọi: “Tri Nhiên!”

“Mẹ.”

Nguyễn Tâm Bình nhanh chóng nhắc nhở nói: “Tri Nhiên, con chậm một chút, đừng để bị té.”

Nhưng Lâm Đông vẫn chạy cực nhanh, ôm chặt lấy eo Nguyễn Tâm Bình, Nguyễn Tâm Bình nâng mặt Lâm Đông hôn mấy cái, ôm Lâm Đông hỏi: “Bảo bối, nhớ mẹ không?”

Lâm Đông gật đầu: “Dạ nhớ.”

“Mẹ cũng nhớ con, cực kỳ nhớ!”

“Con cũng cực kỳ nhớ mẹ!”

“Không cực kỳ nhớ ba à?” Bùi Thức Vi bước ra từ buồng lái hỏi.

Lâm Đông quay đầu nói: “Cũng cực kỳ nhớ!”

“Ừ, ba cũng cực kỳ nhớ con.” Bùi Thức Vi lại gần dán sát má Lâm Đông, cọ cọ thân thiết, tiện đà chuyển hướng qua Nguyễn Tâm Bình: “Tâm Bình, em đưa con trai về nhà trước, đồ để anh tự lấy là được rồi.”

Nguyễn Tâm Bình nhẹ giọng nói: “Vậy bọn em đi vòng qua nhà chị Lâm về nhà.”

Bùi Thức Vi gật đầu: “Ừ.”

Nguyễn Tâm Bình ôm Lâm Đông đi đến tiệm tạp hóa của nhóc con, muốn nói cùng Lâm Đông mấy câu, lại phát hiện Lâm Đông đang nhìn đông nhìn tây, lúc thì nhìn ba, lát sau lại nghiêng đầu nhìn trong xe, Nguyễn Tâm Bình tò mò hỏi: “Bảo bối, con đang tìm cái gì?”

Lâm Đông quay đầu hỏi: “Mẹ, em bé đâu ạ?”

“Cái gì em bé?”

“Em bé của ba mẹ, em trai em gái của con, bọn họ ở chỗ nào?” Lâm Đông cho là ba mẹ đi bệnh viện một chuyến, em trai hoặc em gái sẽ đi ra, bé đã chuẩn bị kỹ càng nghênh tiếp em trai hoặc em gái, nhưng tìm khắp nơi cũng không nhìn thấy, bé không hiểu hỏi: “Em trai em gái đâu ạ?”

Trong nháy mắt Nguyễn Tâm Bình hiểu rõ con trai nghĩ cái gì, “Xì” một cái cười ra tiếng.

Lâm Đông càng không hiểu.

Nguyễn Tâm Bình muốn giải thích một chút, bỗng nhiên nghe thấy có người đang gọi mình, cô quay đầu nhìn lại là Lâm Lệ Hoa, Lâm Lệ Hoa nhanh chân đi ra từ tiệm tạp hóa nhóc con, nhận Lâm Đông trong ngực Nguyễn Tâm Bình.

Nguyễn Tâm Bình kinh ngạc hỏi: “Chị Lâm, làm sao vậy?”

Lâm Lệ Hoa nhìn trên dưới Nguyễn Tâm Bình một chút nói: “Sao cô có thể ôm Đông Đông vào lúc này, nếu như mệt nhọc thì phải làm sao bây giờ?”

Nguyễn Tâm Bình nhanh chóng nói: “Không có chuyện gì không có chuyện gì, đã một ngày em không gặp nó, để em ôm nó nhiều thêm một chút.”

Lâm Lệ Hoa kiên trì nói: “Không được, làm bị thương em bé thì phải làm sao bây giờ?”

Nguyễn Tâm Bình sửng sốt một chút, chợt cười nói: “Nào có em bé đâu.”

Lần này đổi lại thành Lâm Lệ Hoa sững sờ, nói: “Không có em bé à?”

“Không có.”

“Nhưng ngày hôm qua rõ ràng —— “

“Thật sự không có.” Nguyễn Tâm Bình kiên nhẫn giải thích: “Ngày hôm qua đúng là dạ dày không thoải mái, em ăn hơi nhiều, dạ dày sẽ khó chịu, ngày hôm qua vừa tán gẫu với mọi người vừa ăn, không chú ý tới việc mình ăn nhiều, cho nên mới nôn, nôn ra cũng tốt rồi.”

“Cho nên không phải mang, mang thai?”

Nguyễn Tâm Bình cười nói: “Không phải đâu.”

“Vậy là do tôi hiểu lầm, thật không tiện.”

“Không sao không có quan hệ.”

“Vậy sao muộn như vậy cô mới trở về?”

“Buổi sáng đi trễ, người rất nhiều, thời gian xếp hàng thật dài, lúc tới bọn em đã xế chiều, sau đó lại đi mua ít đồ, cho nên đến giờ mới đến nhà.”

“Thì ra là như vậy, vậy cô mau về nhà nghỉ ngơi một chút đi.”

“Được, chị Lâm bận rộn, để Tiểu Xuyên qua đây đi, em có mua quần áo, sách cùng đồ chơi cho Tiểu Xuyên, để nó qua nhìn một chút.”

“Ôi, sao hai người lại mua đồ cho nó.”

“Dù sao Tri Nhiên cũng cần mua, thuận tiện liền mua thôi.”

Vợ chồng Nguyễn Tâm Bình và Bùi Thức Vi mỗi lần mua quần áo, giày, sách cùng đồ chơi cho Lâm Đông, đều sẽ dựa theo đó mua một phần y chang cho Hạ Tiểu Xuyên, mỗi lần đều là như thế, Lâm Lệ Hoa nói rất nhiều lần “Lần sau đừng mua nữa”, Nguyễn Tâm Bình Bùi Thức Vi mới thu liễm chút đỉnh, thế nhưng vẫn thường xuyên mua cho Hạ Tiểu Xuyên, Lâm Lệ Hoa không thể làm gì khác hơn là đem phần ân tình này ký thác trên người Lâm Đông, lúc này theo thường lệ nói: “Lần sau đừng mua.”

Nguyễn Tâm Bình cười đáp lời, sau đó ôm Lâm Đông về nhà, vừa đến nhà liền đem quần áo mới lấy ra cho Lâm Đông thử, lấy đồ chơi ra cho Lâm Đông chơi, lấy sách ra Lâm Đông xem, Nguyễn Tâm Bình hỏi: “Bảo bối, thích không?”

Lâm Đông gật đầu.

Nguyễn Tâm Bình cầm vài cuốn sách nói: “Sách này là ba chọn cho con, từng câu chuyện bên trong đều có ghép vần, con có thể dựa theo ghép vần để đọc. Quyển này là mẹ chọn cho con, đều là mẩu truyện đáng yêu, bên trong có chữ có ghép vần có chữ không, con không hiểu có thể hỏi ba mẹ.”

Lâm Đông nói: “Con còn có thể hỏi Hưng Hà, Hưng Hà cũng biết thật nhiều chữ, Hưng Hà còn biết xem báo.”

“Hưng Hà lợi hại như vậy à?”

“Dạ, mẹ ơi, những sách này con có thể mang cho bọn Hưng Hà xem chung không?”

“Có thể.”

Lâm Đông ôm cặp sách nói: “Vậy con sẽ xem thật tốt, con sẽ học thuộc, chờ em trai em gái đi ra, con sẽ kể chuyện xưa cho em trai em gái.”

Nguyễn Tâm Bình nở nụ cười, nói: “Vừa nãy mẹ nói, không có em trai em gái mà.”

Vừa nãy mẹ nói với cô chuyện mang thai hay không mang thai, bé nghe không hiểu, mẹ cũng không giải thích tại sao không có em trai em gái, vì vậy hỏi: “Tại sao không có em trai em gái ạ, em trai em gái của con đâu?”

Cái vấn đề này Nguyễn Tâm Bình thật không biết phải trả lời ra sao, nhìn về phía Bùi Thức Vi cầu cứu, Bùi Thức Vi kéo Lâm Đông qua, nói việc trẻ con xuất hiện như thế nào cho bé nghe, sau đó nói: “Mẹ không có em bé, cho nên cũng không có em trai em gái.”

Lâm Đông hỏi: “Vậy khi nào thì con có em trai em gái ạ?”

Lời này làm cho Nguyễn Tâm Bình và Bùi Thức Vi sững sờ, đặc biệt là Nguyễn Tâm Bình, trên đường đi bệnh viện cô đã rất xoắn xuýt, không biết nên làm sao đối mặt với Lâm Đông cùng em bé, thậm chí cô còn quyết định bỏ em bé, bởi vì cô quá yêu Lâm Đông, cho nên dọc theo đường đi không ngừng khóc, cũng may kết quả kiểm tra là không mang thai, cô thở phào nhẹ nhõm, nhưng bây giờ Lâm Đông lại hỏi chuyện em trai em gái.

Nguyễn Tâm Bình không nhịn được hỏi: “Bảo bối, con muốn có em trai em gái à?”

Lâm Đông gật đầu: “Dạ muốn.”

“Tại sao?”

“Bởi vì em trai em gái là em trai em gái của con.”

“Không phải sáng sớm hôm nay con còn sợ mẹ yêu em bé không yêu con à?”

“Nhưng mẹ nói vĩnh viễn yêu con rồi mà.”

“Mẹ nói thì con tin à?”

“Dạ.” Lâm Đông gật đầu thật mạnh.

Nguyễn Tâm Bình lại bị con trai làm cho cảm động, ôm Lâm Đông vào trong ngực, ngửi thấy mùi sữa thơm trên người con trai, nói: “Bảo bối, cám ơn con đã tin tưởng mẹ như vậy, nhưng mẹ không định sinh em trai em gái cho con.”

“Tại sao ạ?”

“Bởi vì mẹ muốn chuyên tâm yêu con.”

“Con cũng chuyên tâm yêu mẹ.”

“Ừ.”

“Có em trai em gái, có thể có hai ba người chuyên tâm yêu mẹ.”

“... Con muốn có em trai em gái như vậy à?”

“Dạ.”

“Vậy sau này hãy nói.”

“Dạ.”

Nguyễn Tâm Bình xoa mái tóc mềm mại của Lâm Đông, hỏi: “Đói bụng không? Mẹ nấu cơm cho con ăn nhé?”

Lâm Đông lắc đầu: “Hiện tại con không đói bụng, buổi trưa con ăn nhiều lắm, cô làm thật nhiều đồ ăn ngon, bụng con căng lắm, hiện tại con không muốn ăn cơm, con muốn lấy sách cho bọn Hưng Hà xem.”

“Được, đi đi.”

“Dạ.”

Lâm Đông chọn hai quyển sách, gọi Hạ Tiểu Xuyên đi đến nhà Mục Hưng Hà tìm Mục Hưng Hà, vừa vặn Kỳ Kỳ cùng Tưởng Tiểu Quân cũng ở đó, ba đứa nhỏ đang ngồi xổm ở ven đường đun nước đường, dùng thanh sắt treo cái nắp của bình đựng rượu, sau đó đảo một ít đường cát trắng hoặc là đường đỏ trong nắp bình, để lên lửa đun, đường sẽ biến thành nước đường, lấy diêm hoặc là cây gỗ có thể chọc ăn.

Ba đứa nhỏ đun hết sức tập trung, Mục Hưng Hà nói: “Kỳ Kỳ, mày đi gọi Đông Đông, để Đông Đông đến ăn.”

Kỳ Kỳ nói: “Em không đi, Lâm Đông không ăn cái này.”

“Mày có đi hay không?”

“Em không đi.”

Mục Hưng Hà tăng thêm ngữ điệu hỏi một lần nữa: “Có đi hay không?”

Kỳ Kỳ bất đắc dĩ đứng dậy, vừa quay đầu nhìn thấy Lâm Đông, cao hứng nói: “Hưng Hà, Lâm Đông đến, Tiểu Xuyên cũng tới.”

Mục Hưng Hà ngước mắt nhìn, nhanh chóng nói: “Đông Đông, lại đây.”

Lâm Đông nhanh chóng ngồi xổm bên cạnh Mục Hưng Hà, hỏi: “Hưng Hà, anh đang làm gì?”

“Đun nước đường.”

“Đun nước đường là cái gì?”

Kỳ Kỳ mở miệng nói: “Mày thật là ngốc, nước đường chính là đường trên kẹo hồ lô đó.”

Lâm Đông vẫn không nói gì, Mục Hưng Hà lập tức quát Kỳ Kỳ một câu: “Mày mới ngốc.”

Kỳ Kỳ bị Mục Hưng Hà quát quen rồi, không quan tâm chút nào.

Mục Hưng Hà dùng diêm chọc vào thứ bên trong nắp bình rượu một chút, sau đó đưa cho Lâm Đông nói: “Đông Đông, em nếm thử đi.”

Lâm Đông nhận diêm, liếm một cái.

Bốn người Mục Hưng Hà đồng thời hỏi: “Ngọt không?”

Lâm Đông gật đầu: “Ngọt!”

Kỳ Kỳ nhanh chóng nói: “Hưng Hà, em cũng muốn ăn.”

Hạ Tiểu Xuyên cùng nói: “Còn có em.”

Mục Hưng Hà phát cho mỗi người một cây diêm, năm đứa nhỏ đều chọc vào bên trong nắp bình rượu, chọc một chút đưa vào trong miệng nếm một chút, nếm một chút vị ngọt rồi cảm thấy đắc ý, không nhịn được chọc nhiều thêm mấy cái, Kỳ Kỳ muốn ăn nhiều một chút, lấy diêm vòng tới vòng lui bên trong cái nắp bình rượu, rất vui vẻ nói mình có nhiều nhất, kết quả thả vào trong miệng làm cho răng bị dính rơi mất.

Bốn người Lâm Đông: “...”

Kỳ Kỳ cầm răng nói: “Không sao, tao là trẻ con sắp lớn, rụng răng rất bình thường! Tao sẽ vứt ở chân tường, qua mấy ngày răng mới sẽ mọc ra.”

Nói xong Kỳ Kỳ nhổ răng ra khỏi nước đường, ném vào chân tường, tiếp tục liếm nước đường, Lâm Đông lại nhìn chằm chằm răng Kỳ Kỳ, nói: “Kỳ Kỳ, không đúng.”

Kỳ Kỳ hỏi: “Làm sao vậy?”

Lâm Đông nói: “Răng trên mới có thể vứt gầm giường, có thể vứt chân tường.”

Kỳ Kỳ nói: “Đúng vậy.”

“Nhưng mày bị rụng răng hàm dưới mà.”

Kỳ Kỳ sững sờ, ngơ ngác mà hỏi: “Tao bị rụng răng hàm dưới hả?”

Lâm Đông gật đầu: “Ừ.”

Kỳ Kỳ nhanh chóng nhìn về phía Tưởng Tiểu Quân: “Anh.”

Tưởng Tiểu Quân nói: “Mày rụng răng hàm dưới.”

Kỳ Kỳ kinh hoảng hỏi: “Vậy làm sao bây giờ?”

Hạ Tiểu Xuyên nói: “Mày nhanh chóng tìm đi, đem răng tìm được vứt lên trên, nếu không cả đời này mày sẽ bị sún răng.”

“Bọn mày giúp tao một chút.”

“Được, nhanh tìm đi.”

Năm đứa nhỏ vứt nước đường đi, nhanh chóng vây quanh chân tường tìm răng của Kỳ Kỳ, đang tìm nghe có người gọi: “Lâm Đông.”

Lâm Đông theo tiếng nhìn lại, nhìn thấy một người đàn ông có chút quen biết lại có chút xa lạ, người đàn ông nhìn thấy Lâm Đông liền nở nụ cười, nói: “Ây da, thực sự là Lâm Đông này, đã lớn như vậy, cao, mập, còn dễ nhìn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.