Đường về Thiên Vương Phủ phải đi qua Huyền Vũ nhai. Mới hôm nào, nơi này còn là con chốn phồn hoa bực nhất đế quốc Vân Hâm, hôm nay đã vì trời tuyết rơi nhiều mà chẳng còn mấy bóng người.
Tám người khiêng cỗ kiệu bạc nọ vẫn nghênh ngang chạy nhanh trên đường cái.
"Oan quá! Oan quá trời ơi..."
Một người đột nhiên lướt ra từ bên đường, ngăn trước mặt cỗ kiệu, khóc lóc kêu oan thảm thiết vô bì.
Quách nhị thiếu gia ngồi trong kiệu đang suy tư, tìm cách đối phó vị cao thủ trẻ tuổi chưa từng gặp mặt, chợt nghe tiếng khóc thì lấy làm lạ lắm. Khi xưa, hắn đã từng nghe con hát diễn bài ngăn kiệu kêu oan trong rạp hát. Nhưng đây là hiện thực, có muốn kêu oan cũng không đến lượt kẻ quần áo là lướt như hắn làm thanh thiên đại lão gia chứ.
Người này không đi Thiên Hâm Phủ kêu oan, cũng chẳng khóc lóc trước kiệu của thanh quan đại thần. Vậy mà lại ngăn cản cỗ kiệu của mình, chuyện này hẳn có điềm kỳ quặc.
"Dừng kiệu!"
Quách Dịch vén màn kiệu đi ra, chỉ thấy một ông lão mù lòa, đầu đội đạo quan màu xanh, tay trái nắm thiên cơ chỉ, tay phải cầm Bạch Vân phướn. Trên phướn viết bốn chữ lớn "Thiên Toán Nhất Lậu."
Quách Dịch thầm than, thằng này dám lòe mình.
"Oan quá! Oan quá trời ơi."
Ông lão mù lòa như nhìn thấy Quách Dịch ra khỏi cỗ kiệu, lại kêu lên.
Quách Lỗ quát tháo: "Điêu dân to gan, không biết đây là kiệu của nhị tiếu gia nhà họ Quách hay sao? Không biết sống chết, đánh hắn cho ta." Mười mấy hộ vệ tùy tùng đi theo cỗ kiệu liền sấn tới định hành hung ông lão nọ.
Quách Dịch nghiêm giọng quát lớn: "Đánh cái gì mà đánh? Thiên Vương Phủ là nơi nhân nghĩa, há có thể làm hại dân thường. Lỗ tử ngươi không cần dọa lão. Lão có điều gì oan khuất hãy nói ra, ta sẽ làm chủ cho lão."
Quách Dịch nhớ tới ấn tượng xấu của mình trong mắt Tô Nga. Vì yêu nàng, hắn sẽ trở thành người tốt vậy.
"Lão đạo đang kêu oan thay công tử." Thầy tướng số mù lòa vừa mở miệng đã nói một câu kinh người.
Quách Dịch sững sờ, lại bật cười: "Bổn công tử đang sống tốt, sao lại bị oan rồi?"
"Oan, sắp tới rồi."
Quách Lỗ cười ha ha, trêu ghẹo: "Lão mù à, ngươi tính toán được cả chuyện tương lai cơ à."
Thầy tướng mù lòa nghiêm mặt, chỉ vào chữ lớn trên lá phướn: "Thiên Tính Nhất Lậu."
Lúc này, Quách Dịch đã hiểu ra phần lão. Lão này có oan cái đếch gì đâu, rõ là thằng bịp bợm. Hắn chợt thấy vui vẻ, cười đùa: "Ngươi nói xem ta có oan khuất gì?"
"Thây chất đầy phủ, cả nhà bị giết."
"Ha ha!"
Lúc này, không chỉ Quách dịch mà cả đám hộ vệ đi theo cũng bật cười.
"Mù lòa đúng là mù lòa, mắt chó cũng không có. Chẳng lẽ lão không biết công tử nhà ta chính là Quách nhị thiếu gia của Thiên Vương Phủ hay sao?"
"Thằng chó này lại dám rủa thiếu gia nhà chúng ta. Đúng rồi, ha ha, lại còn diệt môn, cả nhà bị giết chứ."
"Chết cười mất thôi."
"Người đâu, lôi lão này ra đánh chết cho ta."
Đám hộ vệ xoa tay soàn soạt, đang định bước về phía ông lão mù lòa.
"Chẳng qua là một lão mù thôi. Hôm nay bổn thiếu gia có việc vui, thả lão đi đi."
Quách Dịch chui vào trong kiệu, bật cười không ngớt.
"Chờ một chút, công tử không hiểu nhân sinh vô thường hay sao?" Lão mù vội la lên.
Quách Lỗ quát lên: "Thiếu gia tâm tình đang vui nhưng không có nghĩa Lỗ gia này cũng thế. Lão còn không cút là ta đánh chết đấy."
Quách Dịch bị lão mù gọi lại, chợt cảm thấy tâm thần không yên, tựa như sẽ có việc không may xảy ra vậy. Lại vén rèm đi ra, hỏi: "Lão thấy ta có điều oan khuất gì, không biết có thể giải được không?"
"Thiếu gia đừng nghe lão nói bậy." Quách Lỗ nói.
"Để lão nói đã."
Lão mù lòa nghe xong, có hi vọng, lại nói: "Có thể, có thể. Mười lượng hoàng kim có thể hóa giải tai nạn cho công tử. Mười vạn lượng hoàng kim có thể hóa đi họa phúc của cả nhà."
Với người như Quách Dịch, mười lượng hoàng kim vốn không được tính là tiền, vì vậy liền nói: "Lỗ tử, cho lão mười lượng hoàng kim để lão giải thử xem. Nếu đáng tin cậy thì cho lão cả mười vạn lượng."
Thiên hạ này, chỉ có thiếu gia mới dám tiêu tiền như vậy. Mười lượng hoàng kim đủ cho một người bình thường ăn uống cả đời. Quách Lỗ trợn mắt nhìn lão mù, rốt cuộc vẫn ném cho lão một thoi vàng.
Ông lão mù nọ vươn tay một cái, chộp ngay thỏi vàng, hệt như không bị mù. Lão cất vàng vào trong ngực, rồi lần mò phía sau mông hồi lâu mới lấy ra một hòn đá dài một xích, rộng một thốn, thận trọng nâng niu như bảo bối rồi đưa cho Quách Dịch.
Quách Dịch nhận lấy hồn đá, nhìn trái nhìn phải, chẳng thấy có gì thần kỳ. Chẳng lẽ lão này vừa nhặt được ở ven đường.
"Là cái này hả?" Quách Dịch không hiểu: "Thế này thì khó tin quá! Hòn đá này đáng giá mười lượng hoàng kim thật á?"
Lão mù lòa lộ vẻ xấu hổ: "Mười lượng hoàng kim chỉ có thể cứu được tính mệnh của công tử. Nhưng nếu công tử cho lão mười vạn lượng hoàng kim thì lão sẽ giúp người nhà công tử gặp dữ hóa lành, tai qua nạn khỏi."
Quách Dich bị lão già này chọc giận quá hóa cười, bật cười hỏi: "Nếu đêm nay không có chuyện gì xảy ra thì ta biết tìm lão ở đâu?"
Khuôn mặt ông lão mù lòa chợt hiện nét nghiêm nghị, tay trái không ngừng niết véo, sau đó thở dài, nói với vẻ cao thâm khó lường: "Trên sông Vân Hâm, dưới cầu Ô Vân." Nói xong liền sải bước ra đi.
Quách Dịch ngẫm nghĩ hồi lâu, chợt hỏi tiểu Lỗ: "Trên sông Vân Hâm là ý gì?"
"Cầu Ô Vân!"
"Vậy dưới cầu Ô Vân là ý gì?"
"Sông Vân Hâm!"
Quách Dịch và tiểu Lỗ nhìn nhau, đồng thời hét lớn :"Lão lừa đảo!"
.....
Nếu có người muốn hỏi, Thiên Vương Phủ Quách Gia có địa vị bực nào trong đế quốc Vân Hâm?
Vậy thì ngay cả đứa nhỏ ba tuổi cũng có thể trả lời: "Thiên Vương Phủ có một tỷ chín trăm triệu Quách Gia Quân, chiếm bảy phần chiến lực của đế quốc. Người cai quản triều chính sau màn trướng của đế quốc Vân Hâm là Quách thái hậu, là con gái thứ bảy của lão thái quân của Thiên Vương Phủ. Ngươi nghĩ xem quyền thế của Thiên Vương Phủ lớn đến thế nào? Đương kim hoàng đế cũng chỉ bằng một phần mười mà thôi."
Tối nay, chính là ngày đại thọ mừng lão thái quân tròn trăm tuổi.
Truyền thuyết kể rằng, đế quốc Vân Hâm có ba vị thần tiên, là lão tổ của ba đại tông phái, đều được cung phụng là quốc sư. Nhưng rất ít người biết đệ nhất cao thủ của đế quốc lại là vị Quách lão thái quân gần đất xa trời này. Nàng chính là thần tiên. Chỉ cần nàng còn, không ai dám động vào Quách gia. Cho dù là đế quốc Vân Mộng, đế quốc Vân Hải cũng không thể. Cao thủ cảnh giới thần tiên có năm trăm năm tuổi thọ. Vị lão thái quân ấy mới chỉ một trăm tuổi mà thôi, còn sống tận bốn trăm năm nữa.
Đại thọ của lão thái quân, người có địa vị trong đế quốc đều tới. Đây là một đêm trắng.
Nhưng khi Quách Dịch trở về Thiên Vương Phủ thì... hoàn toàn dại ra.
Quỳnh lâu điện ngọc trong Thiên Vương Phủ đã hóa thành đống đổ nát. Trên mặt đất chất đầy thi thể chảy máu đầm đìa, tất cả đều bị đánh đến biến dạng, không còn nhận ra hình dáng ban đầu.
Không khí ngập mùi máu, máu đỏ khiến người muốn mửa. Quách Dịch đã nôn hết cả ruột gan ra rồi, cả nước dãi cũng đã chảy hết. Ánh mắt ấy đã phai màu, không còn giống con người.
Thiên Vương Phủ lúc này tựa như chốn tu la địa ngục, một địa ngục dựng lên từ bể máu.
"Tại sao lại có thể như vậy? Là ai, là ai?"
Quách Dịch chạy như điên trong đống đổ nát, lay hết thi thể người này đến người khác như muốn tìm được một người sống.
"Cửu di..." Một nữ thi, đầu bị chặt thành hai nửa.
"Lục thúc..." Một nam tử oai hùng bị kiếm chém thành hai đoạn. Quách Dịch chỉ tìm được nửa thân trên của hắn, nửa thân dưới không biết ở nơi nào.
....
Quách Dịch tóc tai bù xù, tơ máu hằn trong mắt, gào khóc đau đến xé lòng. Nước mắt đã cạn, chỉ còn máu tươi, lăn ra từ khóe mắt.
Nhà Quách Lỗ đời đời làm người hầu cho Thiên Vương Phủ.Từ nhỏ, hắn đã đi theo Quách Dịch, thân thiết hơn cả anh em ruột thịt. Năm nay hắn đã mười tám, lớn hơn Quách Dịch hai tuổi, nhưng thật ra cũng chỉ là một đứa trẻ to xác mà thôi.
Quách Lỗ lúc này đang chạy loạn trong biển thi thể, lòng đau quặn thắt. Hắn hi vọng có thể tìm được người sống, tìm được hung thủ.
"Thiếu gia, không tìm được người sống. Nhưng không tìm thấy thi hài của lão thái quân."
Quách Dịch quỳ dưới đất, ngửa mặt lớn trời khóc không ra nước mắt, hét lớn: "Ai, là ai, rốt cuộc là ai?"
Đêm dài thăm thẳm, ánh nến heo hắt, từng hồi gió lạnh ùa qua cành lá cổ thụ ven đường réo rắt như tiếng ca ai oán, như có bóng u linh bay lượn trong địa ngục băng lãnh.
"Không ngờ vẫn có kẻ còn sống."
Chợt có một công tử áo trắng từ trên trời giáng xuống, mi mày thanh tú, vóc người cao gầy, kiếm ngọc bên hông, đẹp như trích tiên hạ phàm. Tuy rằng tiết trời giá rét nhưng y chỉ mặc một thân áo mỏng, hiển hiên là người có võ đạo tu vi cao cường.
Công tử áo trắng từ trên cao nhìn xuống Quách Dịch.
Quách Dịch đứng dậy nhìn hắn.
"Ra là nhị thiếu gia, thiên hạ đệ nhất phá gia chi tử!" Công tử áo trắng cười khinh.
Chợt có một vệt đen như ma quỷ u linh lướt qua bầu trời, sau đó lạnh lùng rơi lên đỉnh ngọn cây. Chòm râu bạc phất phơ trong gió nhẹ, bóng người nhạt nhòa trong đêm trăng như ma quỷ đến thế gian. Lão giả này chính là lão tổ của Thái Linh Tông, một trong ba đại tông môn của đế quốc Vân Hâm. Lão thần tiên đã sống hơn bốn trăm tuổi.
Quá Linh lão tổ nói: "Mục Vân, tìm khắp Thiên Vương Phủ nhưng không tìm được 《 Táng Thiên Linh Quyết 》. Quách lão thái quân thương yêu nhị thiếu gia nhất, rất có thể đã truyền điển tịch này cho hắn."
《 Táng Thiên Linh Quyết 》là tu tiên điển tịch mà tổ tiên đã truyền lại cho con cháu Quách gia. Quách Dịch từ nhỏ không thích tu luyện nên chưa từng học 《 Táng Thiên Linh Quyết 》. Lúc này nghe hai người nhắc tới nó, mới biết hai kẻ này đến đây để cướp lấy điển tịch.
Trong người hắn vốn chẳng có linh quyết gì, chỉ có một thanh kiếm nhỏ mà lão thái quân từng ban cho. Thanh kiếm này dài độ bàn tay, ngay cả động vật cũng không giết được.
Quách Dịch quát: "Các ngươi đến cùng là kẻ nào? Đã đưa lão thái quân đi đâu rồi?"
Công tử kia cười cợt, nói: "Lão thái quân nhà ngươi đã trúng Hắc Lân Cốt Độc do ta tự tay điều chế. Tiếc là tu vi của bà ta cao quá nên chưa chết, chỉ bị phong bế tu vi mà thôi. Lúc này, bà ta đã bị nhốt trên Thái Linh Sơn, chờ ba năm nữa, xương cốt thối rữa hết thì mới chết được."
Ánh mắt Quách Dịch băng lãnh như độc xà, nghiến răng cắn lợi nói: "Thì ra là người của Thái Linh Tông."
Công tử áo trắng biết mình lỡ miệng nên im lặng, lập tức ra tay định bắt giữ Quách Dịch.
"Muốn động vào thiếu gia, phải qua ải của ta trước đã."
Quánh Lỗ khí thế như núi, đánh ra một quyền làm công tử áo trắng phun máu, cười nói: "Ta biết ngươi là thiếu chủ Trác Mục Vân của Thái Linh Môn. Ngay cả ta cũng có thể đánh bại ngươi, cao thủ trẻ tuổi đệ nhất thiên hạ cái nồi ấy. Cái loại gà đất chó kiểng.
Chẳng ai ngờ được tùy tùng của Quách Dịch lại có thực lực mạnh như vậy, đã đạt tới cảnh giới siêu phàm nhập thánh. Song chuyện này cũng hợp tình hợp lý, lão thái quân thương yêu Quách Dịch như vậy, không thể nào không an bài một hộ vệ mạnh mẽ cho hắn.
"Hừ! Thật láo xược!"
Linh quang thoáng hiện trên người Thái Linh lão tổ, tay vung lên, bắn ra một đại thủ ấn, lập tức đánh gãy hai tay của Quách Lỗ, làm kinh mạch của hắn nát thành bùn máu, hai cánh tay lập tức buông thõng xuống.
Đây là cái uy của thần tiên, ngay cả Võ Thánh cũng chẳng thể tiếp nổi một chiêu.
Tu vi võ đạo của Quách Dịch còn chưa đạt tới cảnh giới Võ Sư, cách cảnh giới Tông Sư, Võ Thánh cả vạn dặm. Trác Mục Vân vừa đánh một chiêu đã trọng thương. Thế nhưng khi Trác Mục Vân định vươn tay bắt hắn thì từ trong ngực Quách Dịch bắn ra vạn trượng thần quang, một hòn đá bay lên từ trong áo Quách Dịch.
"Diệt Thần Thạch!"
Thái Linh lão tổ hoảng hốt, Diệt Thần Thạch có uy lực vô cùng khủng bố, một khi nổ tung có thể khiến phạm vi mười dặm quanh nó hóa thành chốn đổ nát. Cho dù là thần tiên cũng phải chết.
Thái Linh lão tổ vội túm áo Trác Mục Vân lôi đi, nào còn tinh lực để ý Quách Dịch.
Quách Lỗ bị gãy cả hai tay nhưng vẫn là một Võ Thánh. Y cắn răn vác Quách Dịch đã trọng thương lên lưng rồi liều chết trốn đi.
Diệt Thần Thạch không nổ mà trực tiếp hóa thành đám bụi, rơi lắc rắc xuống đất. Giữa trời truyền đến tiếng chửi bậy của Thái Linh lão tổ: "Con bà nó, thằng vương bát đản nào dám luyện chế Linh Quang Thạch thành Diệt Thần Thạch?"
Lúc này, chẳng biết Quách Lỗ đã cõng Quách Dịch chạy tới phương nào.