Tiên Bảng

Chương 1: Chương 1: Thiên hạ đệ nhất áo lượt quần là




Trên con phố nọ có chiếc kiệu bạc do tám người khiêng chạy như bay trong trời giá rét. Cỗ kiệu dừng lại trước ngưỡng cửa của một tòa lầu các năm tầng. Người ngồi trong kiệu quýnh hết cả lên, vì hắn muốn làm chuyện đại sự trong thiên hạ!

"Mở cửa, mở cửa, mau mở cửa cho lão tử. Làm lỡ sự nghiệp tán gái của thiếu gia nhà ta, ta đốt Thiên Bảo Các của các người!" Một người vừa nói vừa đạp vào chiếc cửa lớn trạm trổ kỳ lân của Thiên Bảo Các.

Thiên Bảo Các là tòa lầu lớn nhất kinh thành, kinh doanh đủ mọi ngành mọi nghề, là thiên đường của người giàu! Ở chốn này, chỉ cần có tiền, mua tiên cũng được. Từ thần binh lợi khí, cô nương đẹp nhất, đến cả một tòa thành trì, không gì không có. Tòa lầu này nằm ở giữa phố, bốn mặt tiền, xung quanh đường to hè rộng, có hậu trường rất lớn, thế lực phía sau là một trong ba đại tông phái của đế quốc Vân Hâm - Thái Linh Tông!

Kẻ nào dám đến diễu võ giương oai, lại còn dám thả lời đốt các? !

Có điều khi cánh cửa mở ra, đại quản sự của Thiên Bảo Các nhìn thấy cỗ kiệu bạc nằm chình ình giữa phố thì đần cả mặt, thầm nhủ sao mà đen đủi, mở hàng đã chọc phải vị đại thiếu gia áo lượt quần là đệ nhất thiên hạ thế này.

"Mau... mau mời Các Chủ ra tiếp khách, mau mau. Nếu muộn một bước thì Thiên Bảo Các này không còn nữa đâu..."

Các Chủ của Thiên Bảo Các rất ít khi lộ diện. Nghe giang hồ đồn đãi, y đã tu luyện 《 Đại Vũ kinh 》 tới cảnh giới tầng thứ tám, có địa vị không tầm thường trong Thái Linh Tông. Gã sai mặt ở trước cửa là Quách Lỗ. Dù có trăm vạn gã Quách Lỗ cũng không đáng được đích thân Các Chủ tiếp kiến, nhưng chủ nhân của hắn là nhị thiếu gia của Quách gia thì khác. Hắn chính là kẻ gian ác nhất kinh thành, người thường nhìn thấy hắn là lo sợ, nghe thấy tiếng hắn là kinh hãi, hắn đi rồi vẫn phập phồng không yên, chỉ sợ hắn quay lại. Cho dù Các Chủ đích thân tới đây cũng không dám đắc tội hắn.

Hâm Kinh có ba người không thể trêu vào. Trong đó, Quách nhị thiếu gia của Thiên Vương Phủ xếp hạng thứ nhất, hoàng đế chỉ là thứ hai.

Đế quốc Vân Hâm có tám mươi vạn dặm lãnh đất đai, nhân khẩu ba mươi tỷ, mười ba ngàn năm lịch sử. Nếu ví đế quốc Vân Hâm là một truyền kỳ thì Thiên Vương Phủ Quách Gia chiến bảy phần của truyền kỳ, ba phần còn lại chia đều cho người trong thiên hạ.

"Tiểu Thiên Vương" Quách Dịch, Quách Dịch nhị thiếu gia, lúc này đang ngồi ở trong kiệu bạc trước cửa Thiên Bảo Các và nghĩ đến người con gái đẹp như thiên thần, mỹ nữ đệ nhất kinh thành tên là Tô Nga. Thi thoảng hắn lại thè lưỡi ra liếm bờ môi trắng mịn như phấn như ngọc đang nhỏ dãi ướt quần áo. Đúng vào lúc này, một thanh âm khẩn thiết từ ngoài kiệu truyền vào, phá vỡ mộng đẹp của nhị thiếu gia.

"Quách công tử, Quách thiếu gia của ta, nếu sớm biết hôm nay Quách thiếu gia tới đây, nhất định Lâm Đồng ta canh ba rời giường, canh năm dọn đường, mở cửa đứng chờ ngài ở nơi này. Nào dám để cho Quách công tử phải ở ngoài dãi nắng dầm sương như vậy, Lâm Đồng có tội, Lâm Đồng đáng chết mà."

"Các Chủ khách khí quá." Giọng nói của Quách Dịch ôn hòa như cơn gió nhẹ mùa hạ, như sợi nắng mùa đông.

Hắn thanh tú như một tiểu cô nương, mặc áo lông linh hồ màu trắng, trên lưng thêu hoa sen bảy sắc, quần áo do ba vạn sợi tơ vàng mềm mại bện thành, ngay cả giày dưới chân cũng thiếp vàng ròng. Đi trên đường, áo vàng lóa sáng, ngọc ngân nga, có thể nói là vô cùng xa hoa.

"Thiên hạ đệ nhất phá gia chi tử, quả nhiên là danh bất hư truyền." Lâm Đồng thầm nghĩ trong lòng nhưng trên mặt lại cười tươi như hoa. Vì thiên hạ đệ nhất phá gia chi tử cũng là thiên hạ đệ nhất thần tài!

Lâm Đồng hỏi dò: "Không biết hôm nay Quách thiếu gia tới đây làm chi?"

"Một nửa báu vật trong thiên hạ thuộc về Thiên Bảo Các. Ta đến đây đương nhiên là vì báu vật."

Quách Dịch tuổi gần mười bốn, làn da trắng nõn, thần thái tiêu sái thong dong. Đôi mắt linh động như ánh sao lạnh trong đêm đông, trong vắt như nước hồ thu, đẹp như viên ngọc phỉ thúy vô giá.

"Thứ gì có thể khiến Quách nhị thiếu gia ra đường trong tiết trời giá rét thế này?"

Quách Dịch là người như thế nào? Thiên hạ đệ nhất phá gia chi tử, cộng thêm thiên hạ đệ nhất lười nhác và đệ nhất vô lại nữa.

"Có thể làm cho Quách nhị thiếu gia đi ra ngoài đã là việc khó bằng giời, huống chi là thời tiết xấu như vậy. Rốt cuộc Thiên Bảo Các ta có bảo vật gì mà lại hấp dẫn vị tuyệt thế cặn bã này đến như vậy?" Ngay cả Lâm Đồng cũng phải tự hoài nghi có phải Thiên Bảo Các mới có trọng bảo xuất thế mà mình không biết hay không.

Lâm Đồng đi sau mông Quách Dịch, không ngớt lời xum xoe lấy lòng: "Quách công tử vui tính quá, thiên hạ này có ai không biết nhà kho của Quách thiếu gia mới thực sự là Thiên Bảo Các. Thiên Bảo Các của chúng tôi chỉ là hậu hoa viên của Quách thiếu gia mà thôi, nào có thứ gì vừa mắt ngài." Tuy nói như vậy nhưng Lâm Đồng vẫn dẫn Quách Dịch lên tới tầng cao nhất "Vạn Bảo Trì" của Thiên Bảo Các.

Vạn Bảo Trì là một hồ nước nhỏ do con người xây dựng, chỉ rộng mười mét vuông, sương trắng lượn lờ, hàn khí bức người, lạnh hơn cả thời tiết mùa đông ngoài Thiên Bảo Các. Đứng ven hồ khó có thể thấy vật bên trong, chỉ có thể nhìn thấy sương trằng phủ đầy mặt nước.

Quách Dịch hiển nhiên không phải lần đầu tới Vạn Bảo Trì, tất nhiên đã hiểu rõ quy củ của Vạn Bảo Trì.

Trên bốn vách tường có khắc vô số chữ nhỏ, bên cạnh mỗi hàng chữ lại có một bức tranh miêu tả báu vật. Những bức tranh đó trông rất sống động, tinh tế rõ ràng như vật thật, đều được vẽ ra bởi bàn tay tài hoa của họa sĩ bậc thầy "Lâm Đan Thanh".

Toái Nguyệt Đao, sưu tầm ba trăm sáu mươi cân Thiên Ngoại Nguyệt Thuyết, rèn trong Thanh Hỏa Sơn ba mươi năm, là bội đao của nữ võ thánh Yêu Nguyệt khi còn sống. Giá bán: năm mươi vạn lượng hoàng kim.

Hắc Lân Cốt Độc, tài liệu không thể thu thập, ngẫu nhiên có thể tìm thấy hạt nhỏ trong tro bụi núi lửa. Hắc Lân Cốt Độc, nhỏ như tro bụi, màu đen, pha vào trong nước, không màu không vị, có thể lập tức độc chết võ đạo thánh giả.

...

"Loại độc này thật lợi hại, ngay cả Võ Thánh cũng có thể độc chết." Quách Dịch rất có hứng thú với "Hắc Lân Cốt Độc".

Đế quốc Vân Hâm có khoảng ba mươi tỷ người. Nhưng người có thể trở thành Võ Thánh thì tuyệt đối không vượt quá ba. Người như vậy bất cứ lúc nào cũng có thể lấy một địch vạn, là cỗ máy chiến tranh không thể đánh bại, đứng trên đỉnh của kim tự tháp. Cho dù là đại phái như Thái Linh Tông cũng chỉ là tám vị Võ Thánh mà thôi. Đó là nền tảng của Thái Linh Tông.

Lâm Đồng nói giọng tự hào: "Tiếc là loại độc này rất khó tìm, dù cho Thiên Bảo Các ta đã tích cóp suốt mấy trăm năm mà chỉ có bảy hạt mà thôi. Nếu có thể gom đủ mười hạt thì ngay cả thần tiên trong truyền thuyết cũng..."

Quách Lỗ là tùy tùng của Quách Dịch, cũng là "Lỗ gia" trong miệng lão quản sự. Nghe tới đoạn này, thấy Lâm Đồng lộ vẻ khác thường, vội hỏi: "Chẳng lẽ loại độc này... có thể độc chết cả thần tiên?"

Theo truyền thuyết, Võ Thánh đã là cực hạn của thân thể. Nếu có thể siêu việt Võ Thánh, sẽ đạt tới cảnh giới thần tiên. Nên dù tu luyện tới Võ Thánh vẫn chỉ là người phàm, tuổi thọ không quá trăm năm. Nhưng một khi tu luyện đến thần tiên cảnh thì sẽ có năm trăm năm tuổi thọ.

Hiện giờ, đế quốc Vân Hâm có ba vị thần tiên, là lão tổ của ba đại tông môn. Đó cũng là nguyên nhân ba đại tông môn có địa vị cao cả trong đế quốc Vân Hâm.

Lâm Đồng thấy mình nói lỡ miệng, đành phải nói tiếp: "Ta may mắn được gặp lão tổ, chuyện này là do lão tổ nói ra."

Lời của lão tổ... đương nhiên không ai dám không tin.

"Độc này bao nhiêu tiền, ta mua hết." Mười hạt là có thể độc chết cả thần tiên. Cho dù Quách Dịch ngu cỡ nào cũng có thể biết được giá trị của nó. Đây là lợi khí sát nhân mà!

"Lần này phải xin lỗi nhị thiếu gia rồi, thứ này đã bị mua mất." Lâm Đồng cười làm lành.

Quách Dịch lộ vẻ không vui, vỗ vỗ vai Lâm Đồng, cười không có hảo ý, nói: "Ngươi làm ta thất vọng lắm đấy, nhưng bổn công tử sẽ không làm ngươi thất vọng. Thiên Bảo Các có gì ta mua hết."

"Không hổ là thiên hạ đệ nhất phá gia chi tử." Lâm Đồng vui vẻ, hai tay nhanh chóng gảy bàn tính, tốn nửa canh giờ mới thở phào một hơi, nói: "Quách thiếu gia, tổng cộng là ba ngàn tàm trăm sáu mươi tư vạn lạng hoàng kim. Bởi vì Quách thiếu gia là khách quen nên chỉ cần trả ba ngàn tám trăm vạn lạng là được."

"Gọi người đến chuyển báu vật về phủ, làm lễ vật mừng thọ lão thái quân tròn trăm tuổi."

Quách Dịch vứt cho Lâm Đồng một lượng vàng và khẽ hát ngâm nga, sải bước ra khỏi Thiên Bảo Các.

Quách Dịch cử chỉ tiêu sái, bước đi thong dong nhưng Các Chủ Thiên Bảo Các sau lưng hắn lại rú lên thảm thiết như con heo bị chọc tiết: "Quách thiếu gia, ngài không thể làm vậy được."

"Sao, ngươi không phục?" Quách dịch quay người cười hỏi,

"Không dám, không dám..." Lâm Đồng chỉ có thể nén giận, chưa có ai dám lớn tiếng trước mặt nhị thiếu gia của Thiên Vương Phủ.

Mấy người thong dong ra khỏi Thiên Bảo Các, Quách Lỗ đã nhanh chân lên trước Quách Dịch, vén rèm kiệu, đợi sẵn, thấp giọng nói: "Hôm nay trời lạnh thế này mà thiếu gia lại không nghỉ ngơi trong nơi màn che trướng ấm, thì ra là vì chuẩn bị thọ lễ cho lão thái quân."

Quách Dịch vỗ vỗ bờ vai vững trãi của Quách Lỗ, nói lời thấm thía: "Trong kinh thành, không một kẻ nào dám không tặng lễ vật mừng thọ cho lão thái quân. Thế nhưng, cả đế quốc Vân Hâm này lại chẳng có ai dám tặng quà cho Tô Nga. Ngươi biết vì sao không?"

Tô Nga là đệ nhất mỹ nhân của kinh thành, con gái của ngự sử trung thừa Tô Các. Từ nhỏ nàng đã được ca tụng là tài nữ, năm chín tuổi đã đối thơ với thái phó đương triều, giành được thanh danh "Vân Hâm Đệ Nhất Tài Nữ". Thế nhân đều khen: "Cưới vợ phải cưới người như Tô Nga."

Quách Lỗ cười đáp: "Khắp đế quốc Vân Hâm này có ai không biết cô nương ấy là vị hôn thê của thiếu gia. Ai dám động đến nàng chứ, chẳng phải là muốn chết sao?"

Quách Dịch nói: "Ngươi nói rất đúng, vô số điển cố về tình yêu đã cho chúng ta biết một điều vô chùng chí lý: chỉ ở trong nhà thì không thể theo đuổi mỹ nữ được, phải ra ngoài mua quà đắt tiền thì mới giành được tâm hồn thiếu nữ."

Quách Lỗ cái hiểu cái không, nói: "Nhưng người trong thiên hạ đều biết, không phải thiên hạ đệ nhất cao thủ thì cô nương Tô Nga không lấy làm chồng."

Quách Dịch như bị người vén lên nỗi đau, nói: "Hắn là người phương nào vậy?"

Quách Lỗ đáp: "Thiếu tông chủ Trác Mộc Vân của Thái Linh Tông, nghe đồn người này tướng mạo đường đường, hơn nữa mới hai mươi tuổi đã đạt tới cảnh giới thứ chín của 《 Đại Vũ kinh 》 , chỉ còn một bước ngắn nữa là thoát phàm nhập thánh."

"Từ nay về sau, ai là đệ nhất cao thủ, người đó là tình địch của ta." Quách Dịch vào trong kiệu, nói :" Chuyển hết linh bảo trong Thiên Bảo Các đến Tô phủ. Nói là bổn thiếu gia hiếu kính vợ chưa cưới của mình."

"Nghe nói đêm nay Trác Mộc Vân sẽ tới tham gia thọ yến. Bổn thiếu gia phải về sắp đặt trước, cho hắn biết làm thiên hạ đệ nhất cao thủ không dễ như vậy."

Trong kiệu vang vang tiếng ca: "Ngày tuyết trắng phủ kín đất trời, đúng là lúc nhớ người ấm lạnh, mượn ngọc ấm ôn hương, đổi lấy lòng người ôn hương ngọc ấm..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.