Thanh Phong đạo nhân sau khi trở về từ Hồng Lĩnh được Ỷ Lan phu nhân kể lại. Ông liền biết Tiểu Bình đã bị ma tính của ma châu phát tác.
“Sư phụ bọn đệ tử đã kiếm khắp Tây Phong Lĩnh nhưng không thấy tung tích của của ngũ đệ đâu cả”.
Trung Quân đáp. Hắn rất muốn biết vị sư đệ này đã xảy ra chuyệngì. Nhưng sư phụ không nói nên cũng không dám hỏi.
Thanh Phong đạo nhân lúc này đang đi đi lại lại bộ dang có vẻ hơi sốt ruột. Lát sau mới dặn đệ tử của mình:
“ừm, người về nghĩ trước đi. Dặn mọi người tất cả không ai được đem chuyên này nói ra ngoài nghe chưa”
Trung Quân tuân lời rồi rời khỏi. Buổi tối khi mọi người đang dùng cơm thì bất thình lình Tiểu Bình xuất hiện. Mọi người đều dừng đũa kinh ngac, không kịp hỏi han chúc mừng hắn. Thanh Phong đạo nhân trong lòng mừng nhưng vẻ mặt nghiêm lại quát:
“Tiểu quỷ, ngươi chay đi đâu chơi mà giờ này mới về hả”
“Dạ…. dạ, con cũng không biết ngủ dậy thấy mình đang ở một nơi rất lạ”.
“Oác”. Mấy đệ tử khác nghe lời giải thích của hắn mà ngoạc cả miệng ra.
Ỷ Lan phu nhân cũng nhanh ý: “ ôi da, Tiêu Bình ngươi chạy đi đâu mà lôi thôi nhếch nhách thế này hả. Mau lên, về phòng tắm rửa rồi vào ăn cơm nào”. Nói rồi dẫn Tiểu Bình về phòng.
Hôm sau Thanh Phong đạo nhân kêu hắn đến hỏi chuyên. Tiểu Bình kể hết lại. Chỉ không nói chuyện ông lão nọ nói với mình. Mà được một vị cao nhân tốt bụng nào đó đưa về. Hơn nữa đoạn nó cứu mạng chim nhỏ thì vô cùng sôi nổi nhiệt huyết.
Hắn có hỏi sư phụ có biết tại mình ngủ dậy lại như vậy không thì Thanh Phong đạo nhân chỉ hững hờ đáp chắc hắn bị mộng du và dặn qua chỗ Bảo Minh lấy mấy viên Thanh Tâm đan về dùng.
Thấm thoát cũng đã bốn năm trôi qua. Tiểu Bình lúc này đã là một thanh niên cường tráng. Tuy không thể nói là ngọc thụ lâm phong nhưng nếu ra ngoài đời thường dụ dỗ các thiếu nữ ngây thơ thì cũng chưa biết đằng nào mà lần.
Do sư phụ không cho học võ công nên trên đỉnh Tây Phong này thú vui của hắn không giống với các thanh niên cùng tuổi. Đó là đọc sách và trồng hoa. Sáng thì bận rộn với vườn hoa cây cỏ. Chiều thì ngồi lỳ ở thư phòng của Thanh Phong đạo nhân. Đôi khi còn bị các sư huynh chọc ghẹo là “Tiểu Bình muội muội”. Căm phẫn, nhiều lần muốn lén học võ thì lại sợ sư phụ nên thôi.
Nhưng công bằng mà nói việc đọc sách quả thật giúp hắn mở mang kiến thức rất nhiều. Ngoài nguồn gốc của Thần châu ra hắn còn biết thêm lịch sử của các môn phái tu tiên bấy giờ. Điều làm hắn kinh ngạc nhất chính là các môn phái tu tiên cả chính và tà đều có chung nguồn gốc. “Sao lại vậy được nhỉ, đã chung nguồn gốc lại còn đánh nhau?”. Hắn vẫn vơ suy nghĩ nhưng không tìm ra câu trả lời nên bỏ qua chuyện này.
Bữa nọ, hắn vớ được quyển “Thông Thiên Ký” của danh nhân Hoa Sĩ Liên cảm thấy khá thú vị. Quyển ký ghi chép về các bảo vật lạ trong nhân giới đặc biệt là về bẩy loại tuyệt thế thần binh. Mà thanh Trư Ma kiếm môn phái của hắn là một trong số. Chép: “ Truyền rằng từ thời Nữ Oa khai thiên lập địa, một viên thiên thạch trắng từ vũ trụ bay vào đại lục địa, nằm ở một đỉnh núi cực bắc. Trải qua 10000 năm hấp thu tinh hoa linh khí thiên địa. Năm thái cổ 202 nhân giới xảy ra một trường kiếp nạn. Yêu ma không biết từ đâu hoành hành tàn sát khắp nơi. Đông Thủy Thiên tôn không nỡ nhìn cảnh chúng sinh lầm than, đem Ngọc Thạch rèn thành cây Trư Ma kiếm. Rồi đầu thai vào một đứa bé trừ hại cho dân. Kiếp nạn qua đi Thiên Tôn cũng như thanh kiếm đều không rõ tung tích. Theo dần tếu nguyệt hơn 5000 trước, Hoàng Liên chân nhân khai sơn thì tình cờ thấy một thanh kiếm cổ cắm trên đỉnh núi cao nhất của Hoàng Liên sơn. Ngày ông rút kiếm hào quang soi sáng cả một vùng trời. Trư Ma kiếm lại một lần nữa xuất thế gây biết bao kinh hoàng chính tà ma yêu giáo”
Về võ công hắn cũng đọc qua một vài quyển giới thiệu của một số tổ sư trong môn phái nhưng khá sơ sài. Công pháp của Hoàng Liên Môn chia làm bốn cảnh giới lớn. Đó là sơ học, tiểu thành, đại thành và nhập tiên.
Ở giai đoạn sơ học chủ yếu là giúp người luyện tu tâm dưỡng đức, cũng cố căn cơ luyện võ. Ứng với nó là bộ Tứ thư nhập môn. Người bình thường mất khoảng từ ba đến bốn năm lĩnh ngộ.
Tiểu thành là bước thứ hai. Luyện đến đây các môn đồ sẽ được tiếp xúc với với bộ “Ngũ kinh tân thủ”. Chia thành năm tầng nhỏ Thanh lọc, Tẩy luyên, Hoán cốt, Cường thể và Tu đạo. Ở gia đoạn này người học có thể luyện những môn võ công ngạnh kình tông thường. Tới tầng thứ năm ra ngoài ngoài đời thường cũng trở thành một võ lâm cao thủ. Từ tầng một đến bốn người thường mất từ 8 đến 10 năm. Riêng tầng thứ 5 sẽ xuất hiên bình cảnh. Phụ thuộc vào tư chất mỗi người mà nhanh hay chậm vượt qua. Một ngày hay một đời chỉ xem sự cần cù và duyên số mà thôi.
Khi nào đặt được chân tới cảnh giới đại thành thì lúc này mới có thể nói rằng chính thức đi trên con đường tu tiên.Ở giai đoạn này cơ thể phát sinh những kỳ biến đến kinh ngạc tuổi thọ cũng được kéo dài hơn. Đại thành được chia làm bẩy tầng từ Kiếm nhất cho tới Kiếm thất. Mỗi tầng là một công pháp nâng cao năng lực chiến đấu. Cùng với đó môn sinh sẽ học cách phi kiếm bay lượn trên bầu trời, mà người thường khi thấy sẽ nghĩ là tiên nhân. Đến Kiếm nhị có thể luyện tuyệt học Thái cực phi tiên danh trấn thiên hạ. Từ tầng Kiếm lục, Kiếm thất rất ít người luyện được. Ngay cả hiện nay trong Hoàng Liên Môn số người đạt tới tầng này chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Về cảnh giới nhập tiên truyền thuyết thì nghe nói ngoài tổ sư Hoàng Liên chân nhân luyên thành. Ngoài ra từ thơi lập phái đến nay chưa có danh nhân bổn phái nào đạt được.
Sáng sớm nay, sau khi tỉnh dậy như mọi ngày hắn luyện tâm pháp được ông lão truyền 4 năm về trước. Quả thật từ khi luyện tâm pháp này hắn thấy đầu óc thanh tĩnh rất thoải mái. Cũng không còn thường xuyên gặp ác mộng nữa. Nhưng có điều không như ông lão nói. Từ lần đầu tiên bị mông du từ đó về sau các ngày rằm(15) khác của tháng hắn đều không việc gì như lời lão đã nói. Thần tiên cũng có lúc sai mà.Kệ đi!
Điều lạ thời gian gần đây Tiểu Bình mơ hồ cảm thấy trong cơ thể có nhiều chỗ có hàn khí. Mà càng ngày càng rõ ràng không rõ là do ma bệnh hay bộ tâm pháp kia nữa.
Những ngày này trên Tây Lĩnh Phong nhộn nhịp hẳn lên. Các vị sư huynh của hắn cũng chăm chỉ đến kỳ lạ. Hỏi ra mới biết là sắp tới ngày Đại hội nhân tài của tu tiên chính đạo.
“Đại sư huynh, đại hội này có có đông vui không vậy”. Tiểu Bình tò mò hỏi.
Không đợi đại sư huynh trả lời vị tứ sư huynh Bảo Minh nhanh nhảu:
“ Trời cái này mà đệ còn hỏi à. Đông vui hoành tráng thì thôi rồi mà còn …hí hí”
“Còn gì tứ ca, nói đi”. Tiểu Bình sốt ruột.
“hihi đó là những tiểu kiều, đại kiều dự hội. Ai nấy thướt tha yêu kiều lông lẫy”. Nói xong Bảo Minh , miệng chảy rãi ròng ròng. Tiểu Nam nghe rất sướng tai nhưng cũng tính chạy đi kiếm lấy cái bô cho cái lão mất vệ sinh này.
“Đại sư huynh, các huynh lần này cầu xin sư phụ cho đệ đi với”. Tiểu bình giọng khẩn cầu.
“ Không được, nhiều lần bọn ta đã xin sư phụ cho ngươi lên đại điện. Sư phụ không cho còn nổi giận quát nữa. Đệ thông cảm cho bọn ta”
Tiểu Bình nghe vậy thì xị mặt xuống. Lúc sau nhị sư huynh lên tiếng:
“Tiểu đệ à, cũng không phải là hết hi vọng”.
Nói rồilại gần Tiểu Bình ghe tai thầm thì. Làm hắn nghe xong mặt rạng rỡ như bắt được vàng.
“Ây da, hôm nay mặt trời mọc đằng tây hay sao mà được Tiểu Bình nhà ta đấm lưng thế này”.
“Hi hi, sư nương quá lời. Từ nay ngày nào con cũng đến đấm lưng cho người cả”
Ỷ lản mỉm cười: “ Sao muốn sư nương giúp gì phải không, cứ nói đi đừng ngại”
“Sư nương làm gì có”
Lát sau Tiểu Bình gãi gãi đầu ngượng ngùng:
“Sư nương con nghe nói sắp tới đại hội anh tài của các môn phái. Hay sư nương bảo sư phụ cho con đi học hỏi mở mang tầm mắt với.
“Thằng nhóc này, còn nói là không có”. “ Mà chuyện này chắc là không được ngươi cũng biết sư phụ không muốn cho ngươi lên Hồng Lĩnh còn gì”. Nói rồi đưa tay với ly trà.”
“ Sư nương mời dùng”. Tiểu Bình nhanh nhen cung kính.
“Sư nương yên tâm con lên đó sẽ nhất mực ngoan ngoãn. Tuyệt đối nghe lời sư phụ và sư nương”.
Ỷ Lan phu nhâm im lặng một hồi rồi lại thấy Tiểu Bình buồn buôn, động lòng:
“ ừm thôi được rồi, mai là sinh nhật ông ấy để ta nói thử xem sao”
Nghe xong hai mắt nó sáng rực rỡ cảm tạ rối rít. Quả thật không chuyện gì là không thể .Chỉ là cách làm có đúng không thôi. Ỷ Lan nói đúng lúc Thanh Phong chân nhân tâm trạng vui vẻ, lại thêm mấy người Trung Quân chen vào cuối cùng cũng đồng ý.