Chưa kịp đắc ý với những thành tựu của mình thì ba hồi chuông vang vọng khắp núi rừng đại biểu cho việc triệu tập tất cả nội môn đệ tử đến đại điện. "ba hồi chuông... đại sự gì đã xảy ra ?" nghỉ rồi Dương Tử chạy nhanh về hướng môn phái bỏ lại từng bóng ảnh trong màn đêm vô tận.
Đi đến đại điện năm mươi nội môn đệ tử đã tập hợp gần như đầy đủ xếp thành năm hàng ở giữa. Tiến vào vị trí sau cùng Dương Tử nhìn lên, sáu chiếc ghế chia làm hai hàng ngồi ở hai bên đại điện là sáu vị trưởng lão trên ngực là ba ngôi sao đặc hữu. Mà đối diện phía trên cùng đại điện là chiếc ghế với hai bên tay cầm được chạm khắc hình lân sư tinh tế. Ngồi bệ vệ bên trên là một lão giả bạch phát trường mi, cả mái tóc dài bạc trắng lại kết hợp với một gương mặt trắng hồng, làn da trơn láng như trẻ sơ sinh trong có chút quái dị lại toát ra khí phách thượng vị quả của một người ở trên cao lâu ngày sinh ra. Đúng vậy, đây chính là đương kim môn chủ Nhật Nguyệt Kiếm Môn, Lạc Hành Không nhất lưu võ giả cực kỳ thưa thớt trong chốn giang hồ, biệt hiệu Nhật Nguyệt Kiếm Thánh.
Ánh mắt sắc bén quét một lượt lộ vẻ hài lòng Lạc Hành Không liền nói:" để trở thành nội môn đệ tử ta biết các ngươi đã bỏ ra rất nhiều cố gắng. Ai trong các ngươi cũng là người thông qua kỳ tuyển chọn ngoại môn đệ tử trong lòng có lẽ đều còn có thắc mắc, tại sao phải giết người? tại sao phải giết những đệ tử cùng tham gia tuyển chọn với các ngươi? Giang hồ đầy tinh phong huyết vũ, hôm nay ngươi sống sờ sờ ra đó biết đâu ngày mai ngươi lại chết dưới kiếm người khác nên ta muốn các ngươi tôi luyện ý chí của mình, lòng thương hại là đại trở ngại đối với thành tựu của các ngươi sau này. Thân tại giang hồ Sống và Chết chỉ cách nhau một đường tơ, đối với kẻ thù chỉ có giết hoặc bị giết. Nhất tướng công thành vạn cốt khô, là người ai không muốn trở thành một thượng vị giả nắm trong tay quyền sinh sát? Chết là sự trả giá của kẻ nhu nhược lại mơ mộng cao xa. Như các ngươi đã biết tại Thiên Nam Đế Quốc trong chốn võ lâm có vô vàn các môn phái tam giáo cửu lưu. Mà tam đại môn phái là ba thế lực hùng mạnh nhất, Nhật Nguyệt Kiếm Phái là một trong số đó ngoài ra còn có Hiệp Nghĩa Sơn Trang luôn ở thế trung lập và Huyết Đao Môn là đại địch sinh tử của phái ta. Tại khu vực rừng rậm gần Ngưu Gia Thôn, cách đây ba trăm dặm về phía đông bắc là khu vực trung lập của phái ta và Huyết Đao Môn gần đây nghe nói xuất hiện bảo vật tiên gia lưu lại. Lần này ta ra lệnh triệu tập là chọn mười người trong số năm mươi người các ngươi đi đến đó chứng thực nếu thật sự có bảo vật mà đoạt được môn phái nhất định trọng thưởng. Nhưng ta nói trước, nguy hiểm rất có thể xảy ra vì Huyết Đao Môn cũng đã phái người đến đó. Ai nguyện ý đứng ra!".
Vừa dứt lời, một thân ảnh bước ra: "ta nguyện ý vì môn phái đi tiên phong chứng thực dị tượng". kẻ này độ chừng hai mươi có hơn, gương mặt ba phần tương tự như Lạc Hành Không, đích thực là đứa con duy nhất của Lạc Hành Không, Lạc Tiêu Minh cũng chính là đại sư huynh trong mắt các nội môn đệ tử, thực lực cực kỳ khủng bố có thể xếp hàng đầu. Chính Dương Tử cũng muốn đi lịch lãm một phen, ở một chổ ba năm cũng khiến hắn cảm thấy nhàm chán nên là người thứ hai xin đi. Sau khi tuyển chọn ra mười người đều có thực lực nhị lưu võ giả Lạc Hành Không liền nói:"Lần này mười người các ngươi xuất môn có phần hung hiểm, cho nên mọi việc tuyệt đối phải nghe theo sự sắp xếp của đại sư huynh các ngươi. Sáng sớm ngày mai lập tức xuất phát, giờ các ngươi có thể lui xuống chuẩn bị".
"Nghe lời tuyệt đối sao? quả nhiên là con ông cháu cha có khác" trong lòng Dương Tử thầm khinh bỉ một trận.