Dù là ai thì cũng chỉ sống được một lần, không ai muốn mình trở thành một người bình thường cả.
"Ta muốn sống một cuộc sống thật sự là chính mình, ta muốn quyết định vận mệnh kẻ thù của mình, ta muốn vận mệnh của ta phải do chính ta nắm giữ!".
Đó là khát khao, là ước muốn của Dương Tử từ khicòn nhỏ, tiếc là vĩnh viễn sẽ không làm được bởi vì thế giới hắn sống là thế giới Pháp Trị. Luật Pháp là tối cao, những điều hắn mong muốn có nói ra cũng chỉ là trò cười cho mọi người, vì đó là không thực tế, vì đó là ảo tưởng mà thôi.
Sinh ra trong một gia đình không mấy khá giả, cha mẹ mất từ sớm, học hành cũng chẳng ra gì tốt nghiệp cấp 3 với đánh giá Trung Bình đã quyết định hắn là một người bình thường hơn mức bình thường. 25 tuổi, là một công nhân với mức lương khá thấp. Đi làm kiếm tiền để mưu sinh, ăn ngủ và qua ngày lại đi làm. Mọi thứ cứ lập đi lập lại theo một trật tự bất biến, một cuộc sống thật vô vị, một cuộc sống không có sắc màu, cái ước muốn thuở nhỏ chôn vào nơi sâu kính nhất trong lòng mặc dù chưa bao giờ phai nhạt.
Cũng như mọi ngày, hôm nay Dương Tử lại đi làm rồi mệt lã người dùng chút hơi sức đi về nhà. Trong phòng ngủ của Dương Tử, chiếc bàn để độc một cái máy tính cũ có lẽ là nơi chiếm đa số thời gian của hắn ngoài giờ đi làm trong ngày. Lang thang trên các diễn đàng internet tìm kiếm một bộ truyện Tiên Hiệp, Huyền Huyễn nào đó đáng đọc, bộ truyện lần trước đọc quá hay tiếc là hắn đã đọc xong mất rồi. Khi đang đọc thì muốn xem cái kết như thế nào, đọc gần xong lại luyến tiếc ước chi truyện dài thêm tí nữa, tâm lý cả thôi.
Dương Tử cười mỉm thầm nói: "Phải chi ta được một lần sống như vậy, có lẽ ta sẽ hoang dâm như Trụ Vương, cũng có thể tàn ác như Hitle chẳng hạn. Mặc kệ, chỉ cần việc ta muốn làm thì điều đó là đúng, cho dù có là một đại ma đầu, ta cũng là một đại ma đầu tiêu dao, khoái lạc nhất". Chợt nhớ ra trên đường đi làm về hắn nhặt được một hạt châu màu đen chất liệu có lẽ là Thủy Tinh tựa như những viên Bi lúc còn bé hắn hay chơi. Trời xuôi đất khiến thế nào hắn lại đem luôn về nhà.
Lấy hắc châu ra khỏi túi áo quan sát, hắn thầm nghĩ: "chắc không phải pháp bảo tiên gia lưu lạc đó chứ, có cần phải lấy máu nhận chủ không?" cười một trận dòn tan, dĩ nhiên hắn không điên đến mức thật sự "cắt máu nhận chủ" cái gì. Nhưng sự thật không như mong muốn, bất cẩn thế nào Dương Tử lại bị cạnh bàn sắc nhọn cắt trúng tay, vết thương khá sâu buộc hắn phải lập tức cầm máu. Vô tình hay hữu ý một giọt máu lại rơi trúng vào hắc châu nọ, như rơi vào một loại bông băng siêu thấm, giọt máu hoàn toàn hòa tan vào hắc châu không để lại chút dấu vết nào. Dĩ nhiên hắn đang lo việc cầm máu mà không hề biết sự bất thường của hắc châu nọ.
Thầm hô xui xẻo, sau khi cầm máu hắn lại ngồi vào bàn nhìn hắc châu trước mặt, thật sự hoảng sợ vì trong màu đen vô tận của hắc châu lại sinh ra một cái lốc xoáy quỷ dị, lốc xoáy lớn dần đến khi bao trùm cả thân thể hắn.
"Ta xxx" là suy nghĩ cuối cùng của hắn trước khi lâm vào hôn mê. Tờ nhật báo hôm sau trên trang bìa là cái chết lạ lùng của Dương Tử mà không rõ nguyên nhân.