Tiên Đạo

Chương 2: Chương 2: Trọng sinh Cự Mộc Thôn




Ở bất cứ nơi đâu con người vẫn là tồn tại tối cao, tối thượng bởi vì họ sở hữu trí tuệ và sự sáng tạo vô biên vô hạn. Tại một nơi mà sức mạnh cá thể đủ để bù đắp số lượng, nơi có những tồn tại đáng sợ sở hữu sức mạnh dời non lắp bể, nơi mà con người cố gắng vượt qua cực hạn nhân loại để đạt được tầm cao mới và trên hết là cái gọi là Trường Sinh Bất Lão, nơi đây không có cái gì gọi là công bằng bởi vì lí lẽ thuộc về kẻ mạnh. Vùng đất này mang tên Vĩnh Hằng Đại Lục.

Cự Mộc Thôn là một thông nhỏ nằm ở phía Nam của Thiên Nam Đế Quốc. Phía đông Cự Mộc Thôn là một tòa biệt viện khá đồ sộ nhưng đa phần đã cũ kỹ một số chổ gần như sụp đổ đến nơi, trước cửa có tấm biển với nét chữ hữu lực ghi rõ: "Dương gia trang".

Cảm giác đầu tiên của Dương Tử là bóng đêm vô tận, thân thể cực độ suy yếu, bên ngực trái là một trận đau nhói khó tả bằng lời. Ngay cả việc mở mắt thức dậy đã là một sự khó khăn không nhỏ, trước mắt hắn là một cô bé độ chừng mười lăm, mười sáu tuổi với làn da trắng và khuông mặt thanh thuần, chất phát.

"Công Tử, ngài đã tỉnh?" trong đôi mắt đầy lo lắng bất an, cô gái hỏi rồi quay người vừa chạy đi vừa hô lớn: "Quản Gia, Công Tử đã tỉnh rồi".

Chỉ có thể gượng sức nghe tới đó, hắn lại tiếp tục lâm vào hôn mê. Lần thứ hai tỉnh dậy trong đầu óc hắn là trận trận choáng váng, một phần vì thân thể quá suy yếu lại thêm như có người nhồi nhét vào đầu óc hắn quá nhiều kí ức xa lạ. Những gì hắn nhìn thấy là căn phòng tối đen như mực, lần mò tìm đến mở cửa phòng trước mắt hắn là một tòa biệt viện cũ kĩ mang phong cách cổ xưa. Trong đôi mắt hiện rõ sự hoang mang hắn tự hỏi: "đây là đâu? ta đang ở đâu thế này???". rồi lại tự trả lời: "ta là công tử Dương gia, ta tên Dương Tiết Sinh".

Việc đầu tiên hắn làm là soi mình trước mặt nước hồ nhân tạo trong hoa viên, một khuôn mặt khá tuấn lãng hiện ra trong bóng nước. "cũng không đến nổi tệ..." hắn thầm nghĩ rồi đi đến chiếc bàn đá đặt giữa hoa viên và sắp xếp lại toàn bộ ký ức hỗn loạn trong đầu mình.

Dương gia, một gia tộc có truyền thống khá lâu dài đã từng rất huy hoàng vì con cháu bất tài mà lụi bại. đến đời Dương Tiết Sinh thì hắn là độc đinh duy nhất của gia tộc, năm lên bảy tuổi Cha Mẹ hắn cũng lần lượt qua đời. Cả một cái Dương gia trang chỉ còn vài nô tỳ và lão quản gia từ đời cha hắn. Với độ tuổi mười bốn, Dương Tiết Sinh là một kẻ bất tài vô dụng lại thích thể hiện, khi nam bá nữ, hà hiếp dân lành. Điển hình của loại Nhị Thế Tổ nhưng không có cơ sở để làm một Nhị Thế Tổ.

Đưa tay sờ vết thương trên ngực trái, cũng vì cái tính "thiện lương" như thế mà Dương Tiết Sinh bị người ta trả thù, có lẽ vết thương chí mạng này dẫn đến cái chết của hắn rồi không hiểu nguyên nhân gì linh hồn Dương Tử lại nhập vào thể xác này.

Cố gắng tìm kiếm thêm một chút kí ức hữu dụng thì bất ngờ rằng lúc nhỏ Dương Tiết Sinh đã từng thấy một nữ Tiên Nhân bay lượn trên bầu trời. Dương Tử trợn mắt, há hốc mồm thầm nghĩ: "thế giới này thật sự có tiên nhân? Ta thật sự xuyên việt vào một thế giới có tiên nhân sao? đây là sự thật?".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.